Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu
Chương 7: Thiên kim tiểu thư(6)
Ngọc Du
10/01/2021
\- vốn đã tốt lên rồi vì sao lại phát bệnh tiếp vậy?
Bà Hạ gục lên vai ông Hạ nghẹn ngào nói, từ sau lần thập tử nhất sinh đó bệnh tình của con bé vốn đã chuyển biến tốt lên, thế nào hôm nay bác sĩ lại nói nó không thể sống quá nửa năm nữa chứ.
\- đều là do Hạ Kiều Nhi gây ra.
Tâm Nhi ở bên cạnh tức giận nói, tuy Hạ Kiều Nhi đã là thiên kim nhà họ Hạ nhưng Tâm Nhi vẫn như cũ không coi cô ta ra gì, ông bà Hạ cũng biết cô nhóc này không ưa Kiều Nhi nên đang định giải vây giúp con bé thì Tâm Nhi lại cho ông bà xem đoạn video kia.
\- nếu không phải Hạ Kiều Nhi khiêu khích, bệnh của Phong Linh sẽ tái phát sao? Biết rõ Phong Linh chịu chút kích thích sẽ nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn làm, đây là việc mà một người chị gái có thể làm sao? Phong Linh đã thay đổi rồi mà sao cô ta vẫn không buông tha cho thế?
Ông bà Hạ xem video xong thì sầm mặt không nói gì cả, sau đó cũng không biết hai người họ nói gì với Hạ Kiều Nhi mà từ sau đợt đó cô ta an phận hơn hẳn.
Về phía Hạ Phong Linh, mặc dù bác sĩ khuyên cô nên nằm viện tĩnh dưỡng nhưng cô vẫn quyết tâm ra viện, nằm ở đây cô thà out game về không gian hệ thống nằm còn hơn.
Mọi người can cô không được đành để cô thích làm gì thì làm, dù sao bác sĩ cũng nói rồi tâm trạng cô tốt thì mới càng ít phát bệnh.
Hạ Phong Linh bị bệnh không được chạy lung tung đã đủ buồn chán rồi, Thái Huy còn liên tục xuất hiện trước mặt làm cô càng thêm khó ở, mặt cau có cả ngày.
Nhưng mà Thái Huy quá nhiệt tình, biết cô ham ăn nên chuyên lấy đồ ăn ra dụ, nên sau đó Hạ Phong Linh miễn cưỡng chấp nhận...đồ ăn của hắn.
Hạ Kiều Nhi thì thuận lợi hơn nhiều, sau khi ăn năn hối lỗi cộng thêm thái độ thành khẩn nên ông bà Hạ cũng không lạnh mặt với cô ta nữa mà bắt đầu được đưa đi dự tiệc cùng ông bà, giới thiệu cô ta với mọi người xung quanh để giúp cô ta sớm hòa nhập với thế giới thượng lưu.
Thế lực nhà họ Hạ lớn, các thiên kim tiểu thư dù không thích cô ta đến mấy thì ở trước mặt vẫn sẽ mỉm cười lấy lòng.
Hạ Kiều Nhi vì vậy mà dần trở nên kiêu ngạo, thế giới mà trước đây cô ta chỉ có thể ngước nhìn từ xa giờ đã thuộc về mình rồi.
Thế nhưng có đôi khi Hạ Phong Linh sẽ đi cùng ông bà Hạ, và mỗi lần như vậy cô ta đều sẽ bị đem ra so sánh với Hạ Phong Linh, nếu hai chị em xuất hiện cùng nhau thì càng thảm, bởi vì nơi nào có Hạ Phong Linh nơi đó cô ta sẽ bị lu mờ, thậm chí là bị mọi người bơ đẹp coi cô ta như không tồn tại vậy.
Trước đây người được mọi người vây quanh là cô ta, người bị căm ghét là Hạ Phong Linh còn bây giờ hai người dường như đang hoán đổi vị trí cho nhau vậy.
Càng nghĩ Hạ Kiều Nhi càng cảm thấy không phục.
"Ký chủ, nữ chính đang có dấu hiệu hắc hóa, cô nên cẩn thận một chút."
"Không phải cô ta đã sớm hắc hóa rồi sao?"
Hại cho nguyên chủ lên bờ xuống ruộng còn gì?
"Vẫn chưa, nguyên chủ dễ bị hạ là do cô ấy quá gà thôi."
Hạ Phong Linh: "..."
"Vậy vì sao cô ta lại hắc hoá vậy?"
Phong Linh khó hiểu, những thứ mà nữ chính từng khao khát, cô đều cho cô ấy hết rồi còn hắc hóa, thật là khó hiểu mà.
"Đơn giản thôi, bởi vì nữ chính vẫn chưa đủ chín chắn, sẽ dễ bị những thứ phù phiếm che mắt, con người mà càng có nhiều càng không thỏa mãn mà muốn có nhiều hơn nữa."
Phong Linh đầu quay mòng mòng, thiết lập nữ chính này cũng dễ bị đạp đổ quá nhỉ.
"Còn không phải do cô à?"
"Do ta?"
"Đúng vậy."
Bởi vì Hạ Phong Linh đẩy nhanh tiến độ, nữ chính tìm thấy bố mẹ ruột cũng phải trải qua mấy trăm chương cộng thêm 9981 kiếp nạn, cô lại rút gọn lại trong 1 chương, nữ chính làm gì có cơ hội thể hiện bản thân mình, bây giờ tuy ông bà Hạ đối xử với cô ta rất tốt mà cô ta và Cảnh Hạo cũng đã làm lành trở lại nhưng những ấn tượng xấu mà cô ta để lại trong lòng bọn họ thì không thể nào xóa nhòa được.
Người ta nói rồi dưa xanh hái không ngọt, cô lại cho người ta ngồi tàu tốc hành mà đi, nữ chính không hắc hóa mới là lạ.
Hạ Phong Linh gặm gặm ống hút nghĩ vẩn vơ, kệ đi chỉ cần không nổ trên người cô là được, còn lại cô lười quản.
\- đang nghĩ gì vậy?
Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai cô.
\- không có gì.
Hạ Phong Linh lắc lắc đầu rồi đau khổ nhìn Thái Huy.
\- không phải cậu nói sẽ cho tớ uống trà sữa sao?
Đây là cái gì đây? Cậu cho lợn ăn à?
\- sữa đậu nành, cũng là sữa mà.
Thái Huy nói như điều hiển nhiên, Hạ Phong Linh ức phát điên.
1 tháng rồi đó, ngày nào cũng hai cốc sữa đậu nành, lại còn là sữa không đường nữa, cô đã ngấy đến tận cổ rồi, chỉ sợ cô không chết vì bệnh tim mà chết vì bội thực sữa đậu nành mất.
Bà Hạ gục lên vai ông Hạ nghẹn ngào nói, từ sau lần thập tử nhất sinh đó bệnh tình của con bé vốn đã chuyển biến tốt lên, thế nào hôm nay bác sĩ lại nói nó không thể sống quá nửa năm nữa chứ.
\- đều là do Hạ Kiều Nhi gây ra.
Tâm Nhi ở bên cạnh tức giận nói, tuy Hạ Kiều Nhi đã là thiên kim nhà họ Hạ nhưng Tâm Nhi vẫn như cũ không coi cô ta ra gì, ông bà Hạ cũng biết cô nhóc này không ưa Kiều Nhi nên đang định giải vây giúp con bé thì Tâm Nhi lại cho ông bà xem đoạn video kia.
\- nếu không phải Hạ Kiều Nhi khiêu khích, bệnh của Phong Linh sẽ tái phát sao? Biết rõ Phong Linh chịu chút kích thích sẽ nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn làm, đây là việc mà một người chị gái có thể làm sao? Phong Linh đã thay đổi rồi mà sao cô ta vẫn không buông tha cho thế?
Ông bà Hạ xem video xong thì sầm mặt không nói gì cả, sau đó cũng không biết hai người họ nói gì với Hạ Kiều Nhi mà từ sau đợt đó cô ta an phận hơn hẳn.
Về phía Hạ Phong Linh, mặc dù bác sĩ khuyên cô nên nằm viện tĩnh dưỡng nhưng cô vẫn quyết tâm ra viện, nằm ở đây cô thà out game về không gian hệ thống nằm còn hơn.
Mọi người can cô không được đành để cô thích làm gì thì làm, dù sao bác sĩ cũng nói rồi tâm trạng cô tốt thì mới càng ít phát bệnh.
Hạ Phong Linh bị bệnh không được chạy lung tung đã đủ buồn chán rồi, Thái Huy còn liên tục xuất hiện trước mặt làm cô càng thêm khó ở, mặt cau có cả ngày.
Nhưng mà Thái Huy quá nhiệt tình, biết cô ham ăn nên chuyên lấy đồ ăn ra dụ, nên sau đó Hạ Phong Linh miễn cưỡng chấp nhận...đồ ăn của hắn.
Hạ Kiều Nhi thì thuận lợi hơn nhiều, sau khi ăn năn hối lỗi cộng thêm thái độ thành khẩn nên ông bà Hạ cũng không lạnh mặt với cô ta nữa mà bắt đầu được đưa đi dự tiệc cùng ông bà, giới thiệu cô ta với mọi người xung quanh để giúp cô ta sớm hòa nhập với thế giới thượng lưu.
Thế lực nhà họ Hạ lớn, các thiên kim tiểu thư dù không thích cô ta đến mấy thì ở trước mặt vẫn sẽ mỉm cười lấy lòng.
Hạ Kiều Nhi vì vậy mà dần trở nên kiêu ngạo, thế giới mà trước đây cô ta chỉ có thể ngước nhìn từ xa giờ đã thuộc về mình rồi.
Thế nhưng có đôi khi Hạ Phong Linh sẽ đi cùng ông bà Hạ, và mỗi lần như vậy cô ta đều sẽ bị đem ra so sánh với Hạ Phong Linh, nếu hai chị em xuất hiện cùng nhau thì càng thảm, bởi vì nơi nào có Hạ Phong Linh nơi đó cô ta sẽ bị lu mờ, thậm chí là bị mọi người bơ đẹp coi cô ta như không tồn tại vậy.
Trước đây người được mọi người vây quanh là cô ta, người bị căm ghét là Hạ Phong Linh còn bây giờ hai người dường như đang hoán đổi vị trí cho nhau vậy.
Càng nghĩ Hạ Kiều Nhi càng cảm thấy không phục.
"Ký chủ, nữ chính đang có dấu hiệu hắc hóa, cô nên cẩn thận một chút."
"Không phải cô ta đã sớm hắc hóa rồi sao?"
Hại cho nguyên chủ lên bờ xuống ruộng còn gì?
"Vẫn chưa, nguyên chủ dễ bị hạ là do cô ấy quá gà thôi."
Hạ Phong Linh: "..."
"Vậy vì sao cô ta lại hắc hoá vậy?"
Phong Linh khó hiểu, những thứ mà nữ chính từng khao khát, cô đều cho cô ấy hết rồi còn hắc hóa, thật là khó hiểu mà.
"Đơn giản thôi, bởi vì nữ chính vẫn chưa đủ chín chắn, sẽ dễ bị những thứ phù phiếm che mắt, con người mà càng có nhiều càng không thỏa mãn mà muốn có nhiều hơn nữa."
Phong Linh đầu quay mòng mòng, thiết lập nữ chính này cũng dễ bị đạp đổ quá nhỉ.
"Còn không phải do cô à?"
"Do ta?"
"Đúng vậy."
Bởi vì Hạ Phong Linh đẩy nhanh tiến độ, nữ chính tìm thấy bố mẹ ruột cũng phải trải qua mấy trăm chương cộng thêm 9981 kiếp nạn, cô lại rút gọn lại trong 1 chương, nữ chính làm gì có cơ hội thể hiện bản thân mình, bây giờ tuy ông bà Hạ đối xử với cô ta rất tốt mà cô ta và Cảnh Hạo cũng đã làm lành trở lại nhưng những ấn tượng xấu mà cô ta để lại trong lòng bọn họ thì không thể nào xóa nhòa được.
Người ta nói rồi dưa xanh hái không ngọt, cô lại cho người ta ngồi tàu tốc hành mà đi, nữ chính không hắc hóa mới là lạ.
Hạ Phong Linh gặm gặm ống hút nghĩ vẩn vơ, kệ đi chỉ cần không nổ trên người cô là được, còn lại cô lười quản.
\- đang nghĩ gì vậy?
Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai cô.
\- không có gì.
Hạ Phong Linh lắc lắc đầu rồi đau khổ nhìn Thái Huy.
\- không phải cậu nói sẽ cho tớ uống trà sữa sao?
Đây là cái gì đây? Cậu cho lợn ăn à?
\- sữa đậu nành, cũng là sữa mà.
Thái Huy nói như điều hiển nhiên, Hạ Phong Linh ức phát điên.
1 tháng rồi đó, ngày nào cũng hai cốc sữa đậu nành, lại còn là sữa không đường nữa, cô đã ngấy đến tận cổ rồi, chỉ sợ cô không chết vì bệnh tim mà chết vì bội thực sữa đậu nành mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.