[Xuyên Nhanh] Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính
Chương 79
Lục Bì
17/09/2019
Lúc Thẩm Văn Xu trở về từ Quảng Âm tự, đôi mắt
đong đầy xuân thủy (*), mặt như hoa đào. Chuyến đi lần này này của nàng
không chỉ thu hoạch được một nam nhân tốt mà còn xây dựng được mối quan
hệ vững chắc với Trương gia. Cữu cữu nghe nói nàng ở lại Quảng Âm tự vài ngày, cố ý dặn dò đại cữu mẫu đưa mấy vị biểu tỷ muội đến hỏi han chăm
sóc nàng.
(*) Xuân thủy (春水): ý chỉ đôi mắt sáng của người phụ nữ.
Vừa có tri âm và thân nhân làm bạn, Thẩm Văn Xu luôn có cảm giác thuận buồm xuôi gió. Ông trời đối với nàng không tệ, kiếp trước nhận hết trắc trở, kiếp này bồi thường gấp bội, để nàng nếm hết tư vị bị tổn thương vì người này nhưng lại nhận được sự chăm sóc của người khác.
Đối với những người ở Thẩm phủ, tuy rằng rất khó để buông bỏ nhưng nàng cảm thấy những gì Thẩm Văn Khanh nói không phải không có đạo lý, có nhân mới có quả, đời này Lý thị chưa kịp làm gì, nếu nàng trả thù thì khác gì Lý thị của kiếp trước - chủ động đi hại người? Thôi thôi, nếu bọn họ đời này an phận không làm hại nàng, thì nàng sẽ lui một bước, mỗi người sống cuộc sống bình an vô sự. Nhưng nếu bọn họ vẫn chấp mê bất ngộ, vậy đừng trách nàng lòng dạ độc ác!
Thẩm Văn Xu nghĩ thông suốt, giống như bỏ được tảng đá lớn trong lòng, đầu óc thoải mái thân thể khỏe mạnh, cảm xúc u ám phiền muộn từ lúc trọng sinh đến nay cũng dần biến mất.
Nhưng sau khi nàng trở lại Thẩm phủ, nghe tin Lý thị mang thai, tâm trạng thoải mái lại trở thành không dám tin.
Lý thị mang thai? Sao có thể? Kiếp trước không hề có chuyện này! Thẩm Văn Xu không khỏi suy nghĩ sâu xa, đầu tiên là gặp được Lăng Thiên Tứ bị trọng thương, sau đó Thẩm Văn khanh thay đổi thái độ đối với nàng, bây giờ Lý thị lại mang thai, tại sao trọng sinh một lần lại xảy ra nhiều biến cố như vậy?
Thẩm Văn Xu nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn cảm thấy sự thay đổi của Thẩm Văn Khanh là kỳ lạ nhất, những việc khác có thể nói là trùng hợp nhưng tính cách của một người sao có thể nói thay đổi là thay đổi ngay được? Chính nàng bởi vì trọng sinh nên gần như thay đổi thành một người khác, sau khi nha hoàn nói qua, nàng mới chú ý thay đổi dần dần để tránh khỏi sự nghi ngờ của mọi người, nhưng Thẩm Văn Khanh... Chẳng lẽ cũng giống nàng?
Thẩm Văn Xu bị ý nghĩ của chính mình doạ sợ, nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc thì thấy không phải không có lý, nếu không tại sao thái độ của nàng ta đối với mình lại đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy, lại còn nói cái gì cái khỉ gì mà luật nhân quả. Thẩm Văn Xu nghi ngờ, muốn tìm một cơ hội thăm dò Văn Khanh xem thế nào.
Văn Khanh nhìn là biết nàng ta muốn hỏi gì, lại cảm thấy Thẩm Văn Xu cũng là người thông minh, có một số điều đôi khi nói thẳng ra có thể sẽ đem lại hiệu quả bất ngờ, liền nói: "Tỷ cho rằng chỉ có một mình tỷ trọng sinh sao?"
Một câu nói giống như sét đánh giữa trời quang, Thẩm Văn Xu đầu óc trống rỗng, trợn mắt nhìn nàng. May mắn bây giờ đang là ban ngày, A Phiêu không ở đây, hạ nhân đã được nàng cho lui ra, bằng không phản ứng này của nàng ta đảm bảo không giấu được.
Văn Khanh nói tiếp: "Muội nhờ trọng sinh một lần nên mới biết được nhiều chuyện của kiếp trước, cũng đã tỏ tường rất nhiều đạo lý, gia tộc mới là nơi một người nên dựa vào. Câu nói 'Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia' không phải là nói xuông, mà là bài học xương máu được đúc kết từ kinh nghiệm đấy."
"Sau khi lấy chồng mới biết được, tỷ muội ghen tức nhau thật sự chẳng tính là gì, hoàng thất lục đục là phải trả giá bằng mạng sống. Kiếp trước mẫu thân vì dọn sạch chướng ngại cho muội mà đẩy tỷ vào hố lửa là chúng ta không đúng, muội xin lỗi tỷ. Nhưng nói cho cùng mẫu thân cũng chỉ ngáng chân tỷ một lần trong chuyện hôn sự, cuộc sống sau thành thân như thế nào là do mình, nếu tỷ cứng rắn hơn thì kết cục có lẽ sẽ không thảm như vậy. Kết cục kiếp trước của tỷ, mẫu thân sẽ không tránh trách nhiệm, nhưng tỷ cũng không phải không có lỗi."
"Thói đời khiển trách nữ tử nặng nề, nữ tử chỉ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ. Tỷ tỷ tính tình thanh cao, tuy nói mẫu thân là mẹ kế khác máu tanh lòng, nhưng phụ thân và tổ mẫu là ruột thịt, lúc tỷ ở nhà không làm bọn họ vui vẻ, không hề thân thiết với bọn họ, sao có thể trông mong nhà mẹ đẻ móc tim móc phổi với đối tượng thành thân của tỷ? Không phải Lý gia thấy tỷ không có chỗ dựa nên mới ra sức chà đạp tỷ sao? Chỉ cần tỷ làm tổ mẫu phụ thân coi trọng mình thì bọn họ sẽ không dám ức hiếp tỷ như vậy nữa!"
"Đương nhiên, Lý gia đúng thật là hố lửa (*), nhưng với tính tình kiếp trước của tỷ, cho dù gả cho nhà nào cũng sẽ bị khinh bỉ. Cưới hỏi là hỷ sự hai nhà, không đơn giản chỉ là cưới về một người vợ, không có nhà mẹ đẻ chống lưng thì cho dù gả đến nhà nào cũng sẽ không ngóc đầu lên nổi. Nếu như tỷ không thể thân thiết với tổ mẫu, phụ thân thì phải kiên cường một chút, bắt chẹt trượng phu cũng coi như có bản lĩnh, giống như Thạch Lệ Lệ nhà hộ Bộ Thượng Thư."
(*) Hố lửa: ý chỉ hoàn cảnh sống vô cùng bi thảm.
Văn Khanh nhắc đến 'cọp mẹ' nổi danh trong thành – Thạch Lệ Lệ, hoàn cảnh của nàng và Thẩm Văn Xu khá giống nhau, mẹ ruột qua đời, phụ thân cưới vợ kế. Mà người mẹ kế này không thể so được với Lý thị, công khai đối xử khắc nghiệt với Thạch Lệ Lệ, lập quy tắc ép buộc nàng, sau này tìm đối tượng thành thân cho nàng là một gã thiếu gia không có chí tiến thủ. Nhưng Thạch Lệ Lệ tính tình mạnh mẽ, trước khi thành thân thì vì thanh danh nên nhẫn nhịn, sau khi thành thân thì mặc kệ những thứ giả dối đó, một đuổi hai nhốt tất cả tiểu thiếp của chồng nàng, chỉnh đốn một phen, ngay cả trượng phu cũng bị nàng quản gắt gao nói gì nghe nấy. Mặc dù nhà trai vô dụng, nhưng không thể không nói Thạch Lệ Lệ thật sự rất có bản lĩnh.
"Tỷ vừa không muốn dựa vào nhà mẹ đẻ, vừa không thể buông bỏ thanh cao mà tự mình đứng vững, chẳng phải tự biến mình thành một cái bánh bao cho người ta nắn bóp sao? Cho nên ta mới nói, bi kịch kiếp trước của tỷ cũng có một phần vấn đề do tỷ. Dù gì đi nữa, mẫu thân hại tỷ cũng là sự thật, ta không thể vì giảo biện vì mẫu thân, tỷ có oán giận cũng là có lý. Nhưng ta hy vọng tỷ có thể hiểu được, sống lại một lần nữa mà dây dưa oán hận với kiếp trước thì có nghĩa gì đâu? Theo đuổi hạnh phúc tốt đẹp không tốt sao?"
Văn Khanh nói một đoạn dài như vậy, khiến cho tâm tình Thẩm Văn Xu ban đầu từ khiếp sợ không dám tin đến phức tạp rối rắm rồi chậm rãi tiếp thu, vốn dĩ đã dần dần bình tĩnh trở lại nhưng nghe đến câu cuối của Văn Khanh lại châm chọc nói: "Ngươi đứng nói chuyện không đau eo (*), người bị hại không phải ngươi, người phải trải qua những việc đó cũng không phải ngươi, ngươi đừng có mở mồm ra bảo ta buông bỏ cừu hận mà theo đuổi hạnh phúc, nói dễ nghe nhỉ!"
(*) Đứng nói chuyện không đau eo (站着说话不腰疼): là một câu tục ngữ tiếng Trung, ý chỉ người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà chỉ biết ba hoa khoác loác, cũng có ý nói người được tiện nghi mà còn khoe mẽ; ví von người không hiểu thực tế, chỉ biết nói đạo lý, xa rời thực tế, hay đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng.
Thật ra trong lòng nàng thấy những lời Văn Khanh nói rất có lý, kết cục kiếp trước một phần cũng do nàng, nhưng không chịu được vẻ giả bộ không để ý của đối phương. Văn Khanh cười cười: "Tỷ nói ta không trải qua những cái đó cho nên nói nhẹ nhàng, kỳ thật kiếp trước của ta cũng không tốt lắm. Gả cho Thất hoàng tử nghe có vẻ rất có phúc nhưng những chua xót sau lưng thì mấy ai hay? Người Hoàng thất rất tính toán, bày mưu tính kế hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, ngủ cũng không yên. Tỷ tỷ mất sớm có thể không biết, Thất hoàng tử cướp ngôi thất bại bị chém đầu, ta là Thất hoàng phi cũng không thể thoát khỏi, còn liên luỵ Thẩm gia, cả nhà lưu đày, chết ở bên ngoài..."
"Tỷ xem, gả tốt với không tốt cũng chẳng khác gì nhau, kết quả không phải đều giống nhau sao?"
Những lời này khiến cho Thẩm Văn Xu sững sờ, ngây ngốc mất nửa ngày không biết nói gì cho phải. Kiếp trước nàng hao hết tâm huyết ở hậu trạch Lý gia, nhưng qua đời sớm, đúng là không biết Thẩm gia cuối cùng rơi vào kết cục này, cả nhà lưu đày, đều chết hết...
Thẩm Văn Xu tâm tình phức tạp, nếu nói hận, nàng khẳng định là hận, hận Lý thị tâm địa độc ác, hận phụ thân mặc kệ không hỏi, hận tổ mẫu máu lạnh vô tình, bọn họ gặp kết cục như vậy đáng ra nàng nên cảm thấy hả dạ, nhưng không biết vì sao nàng lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, trái lại thấy vô cùng thê lương.
Chắc là vẫn còn chút tình cảm đối với gia đình này.
Văn Khanh rời đi trong lúc nàng ta đang trầm tư, cố quá thành quá cố, hôm nay nàng đã nói nhiều như vậy, tốt nhất nên dành thời gian cho nàng ta từ từ tiêu hóa.
Đã sắp tới cuối năm, trong phủ bận bịu, Lý thị bởi vì có thai nên không có sức lực, bảo Văn Khanh ở bên cạnh giúp đỡ cũng thuận tiện dạy nàng cách quản gia. Văn Khanh liền đẩy Thẩm Văn Xu ra, dùng lý do muôn thuở là tỷ tỷ phú quý sẽ dìu dắt Thẩm gia tốt hơn mà thoái thác. Lý thị vì nàng năn nỉ mà đồng ý, Thẩm Văn Xu tâm tình phức tạp cũng tiếp nhận ý tốt của nàng.
Văn Khanh nhàn rỗi không có việc gì làm, lấy một quyển bí kíp võ thuật từ hệ thống rồi lén lút luyện trong phòng. Không có võ công bên người, nàng muốn tạo ra một vùng trời của mình trong quân doanh thật không dễ dàng gì. Bây giờ nàng tập võ cũng đã muộn, may mắn cuốn bí kíp của hệ thống là công pháp cấp tốc, kết hợp với dược tề cường thân kiện thể miễn cưỡng cũng chấp nhận được.
Nàng bị công pháp tu chân dưỡng thành kén chọn, tầm mắt cao, tự nhiên chướng mắt thủ đoạn thế gian. Trên thực tế, công pháp hệ thống đưa cũng không tồi, luyện thành công có thể nghênh ngang một đường cũng không thành vấn đề.
Văn Khanh vội vàng luyện võ, Thẩm Văn Xu vội vàng học tập cách quản lý, Lý thị cũng bận bịu chăm sóc đứa bé trong bụng, cuộc sống bận rộn dần trôi qua.
Mùa xuân tháng ba, trong cung cuối cùng cũng có tin đồn Hoàng Hậu nương nương sắp tổ chức Bách Hoa yến. Tên là Bách Hoa yến, kỳ thật là để tuyển phi cho các hoàng tử, đây là chuyện trên dưới ngầm hiểu ý nhau. Những người muốn vinh hoa phú quý, đã sớm chuẩn bị. Mà những người không muốn bị cuốn cũng vội vàng định cho mình một hôn ước tốt.
Tất nhiên Văn Khanh không định đi, nhưng cũng không muốn định hôn ước gì đó, đến lúc đó cáo ốm là được rồi, dù sao nàng cũng chỉ là một đứa con kế, sẽ không khiến người ta quá chú ý.
Thẩm Văn Xu là trưởng nữ của Thượng thư, lại không có hôn ước, đương nhiên là phải đi. Vốn dĩ Thẩm Văn Xu còn lo không biết mình sẽ bị tứ hôn với hoàng tử nào, nhưng Lăng Thiên Tứ lại truyền tin cho nàng bảo nàng yên tâm, tất cả đã có hắn. Vì thế nàng ngọt ngọt ngào ngào yên lòng.
Văn Khanh không nhúng tay vào chuyện giữa cặp đôi trời sinh – nam chính nữ chính, Lăng Thiên Tứ làm nam chủ là rất đạt yêu cầu, giữ mình trong sạch, không có tiểu thiếp động phòng, chỉ cưới một mình Thẩm Văn Xu, một lòng si tâm với nàng, sủng đến tận xương... Không cần phải ở cổ đại, cho dù là thế giới nào thì cũng là một mối lương duyên! Thẩm Văn Xu có thể có được một mối nhân duyên tốt khiến cho Văn Khanh nhạc kiến kỳ thành (*).
(*) Nhạc kiến kỳ thành (乐见其成): ý nói hy vọng thấy sự việc có thể phát triển tiếp hoặc đạt được thành công.
Tuy rằng Thẩm Văn Xu được nàng khuyên can buông bỏ, nhưng trong lòng nhiều ít có chút không thoải mái, chỉ có hạnh phúc mới có thể làm căm hận biến mất.
Bách Hoa yến biến đổi bất ngờ, Văn Khanh không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng mà nghe nói vô cùng náo nhiệt, rơi xuống nước, hủy dung, thất tiết, trúng độc... Các loại trò hề thay nhau trình diễn, hết sức đặc sắc.
Nữ chính từ trước đến nay luôn là đề tài trêu chọc của người khác, dù không phải chuyện của nàng nhưng cũng bị liên luỵ, nhưng mà có nam chủ che trở chung quy là hữu kinh vô hiểm (*).
(*) Hữu kinh vô hiểm (有惊无险): Nhìn như kinh động lòng người, nhưng không hề nguy hiểm. Miêu tả sự việc có tình hình nghiêm trọng, nhưng cuối cùng vẫn đạt được kết quả mong muốn.
Yến hội qua đi, mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, Thẩm gia hiển nhiên là vui mừng. Bởi vì Thẩm Văn Xu được tứ hôn cho Thừa Uyên hầu Lăng Thiên Tứ làm chính thê.
Thừa Uyên Hầu tuy không phải hoàng tử, nhưng hắn là nhi tử duy nhất của đại trưởng công chúa. Sau khi đại trưởng công chúa qua đời, Thánh Thượng nghĩ hắn tuổi nhỏ mất mẹ vô cùng yêu thương hắn, thậm chí còn sủng hơn các vị hoàng tử. Thẩm gia có thể có được hôn sự này, đã không tồi.
Lão thái thái ít khi coi trọng đứa cháu gái này cũng xếp cho nàng một rương bảo bối, cho nàng ra ngoài được nở mày nở mặt. Ngày cả Thẩm Khác cũng quan tâm dặn dò nàng trước khi xuất giá.
Cảnh tượng này so với kiếp trước hoàn toàn bất động khiến cho Thẩm Văn Xu tâm tình phức tạp, rốt cuộc là không giống nhau ở chỗ nào, dệt hoa trên gấm nàng không thiết nhưng cũng không nỡ cự tuyệt, dù sao họ cũng là người thân ruột thịt của nàng, là người nhà sinh nàng nuôi dưỡng nàng, phàm là bọn họ có một chút yêu quý, ai lại muốn đấu với bọn họ một mất một còn?
Hôn sự của Thẩm Văn Xu diễn ra vào mùa thu, đúng lúc thời tiết không nóng không lạnh, Lăng Thiên Tứ tự mình cầu để tân nương tử không phải chịu khổ. Hắn săn sóc như vậy khiến cho Thẩm Văn Xu cảm động không thôi.
Năm nay chuyện vui ở Thẩm gia lần lượt kéo đến, tháng ba, đại cô nương có được một mối hôn sự tốt; cuối mùa xuân, trưởng tôn Thẩm Cẩn Du mười một tuổi thi đỗ đồng sinh; tháng năm Lý thị sinh được một cặp song bào thai nhi tử, phá bỏ lời nguyền ba đời độc đinh của Thẩm gia. Người trong nhà vô cùng vui mừng, hận không thể gặp ai cũng khoe nhà bọn họ vừa sinh được thêm con trai.
Tắm ba ngày (*) và trăm ngày đều cực kỳ náo nhiệt, người một nhà vui mừng, ngay cả Thẩm Văn Xu cũng lộ ra gương mặt tươi cười.
(*) Tắm ba ngày: theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm.
Có lẽ là nhạc cực sinh bi (*), sau khi Thẩm Văn Xu xuất giá, hai đứa trẻ nuôi dưỡng khoẻ mạnh, nhị cô nương lại sinh bệnh. Nằm trên giường bệnh nhiều ngày vẫn không thấy khỏe lên, cuối cùng nghe theo thái y đến nơi ấm áp để tĩnh dưỡng.
(*) Nhạc cực sinh bi (乐极生悲): thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ lúc vui mừng đến cực điểm sẽ phát sinh chuyện khiến người ta buồn phiền.
Mùa đông trong thành lạnh như băng, chắc chăn không thể ở được, Thẩm gia không còn cách nào khác ngoài việc đưa Văn Khanh về lão trạch (*) ở phía Nam.
(*) Lão trạch: nhà cũ do tổ tiên để lại.
Thẩm Khác có công vụ không thể thoát thân, trong nhà còn có hai đứa trẻ cần chăm sóc nên Lý thị cũng không đi được, lão thái thái tuổi đã lớn không chịu được tàu xe, vì vậy chỉ có một mình Văn Khanh đi về phía nam.
Từ đây biển rộng tuỳ cá lội, trời cao mặc chim bay.
(*) Xuân thủy (春水): ý chỉ đôi mắt sáng của người phụ nữ.
Vừa có tri âm và thân nhân làm bạn, Thẩm Văn Xu luôn có cảm giác thuận buồm xuôi gió. Ông trời đối với nàng không tệ, kiếp trước nhận hết trắc trở, kiếp này bồi thường gấp bội, để nàng nếm hết tư vị bị tổn thương vì người này nhưng lại nhận được sự chăm sóc của người khác.
Đối với những người ở Thẩm phủ, tuy rằng rất khó để buông bỏ nhưng nàng cảm thấy những gì Thẩm Văn Khanh nói không phải không có đạo lý, có nhân mới có quả, đời này Lý thị chưa kịp làm gì, nếu nàng trả thù thì khác gì Lý thị của kiếp trước - chủ động đi hại người? Thôi thôi, nếu bọn họ đời này an phận không làm hại nàng, thì nàng sẽ lui một bước, mỗi người sống cuộc sống bình an vô sự. Nhưng nếu bọn họ vẫn chấp mê bất ngộ, vậy đừng trách nàng lòng dạ độc ác!
Thẩm Văn Xu nghĩ thông suốt, giống như bỏ được tảng đá lớn trong lòng, đầu óc thoải mái thân thể khỏe mạnh, cảm xúc u ám phiền muộn từ lúc trọng sinh đến nay cũng dần biến mất.
Nhưng sau khi nàng trở lại Thẩm phủ, nghe tin Lý thị mang thai, tâm trạng thoải mái lại trở thành không dám tin.
Lý thị mang thai? Sao có thể? Kiếp trước không hề có chuyện này! Thẩm Văn Xu không khỏi suy nghĩ sâu xa, đầu tiên là gặp được Lăng Thiên Tứ bị trọng thương, sau đó Thẩm Văn khanh thay đổi thái độ đối với nàng, bây giờ Lý thị lại mang thai, tại sao trọng sinh một lần lại xảy ra nhiều biến cố như vậy?
Thẩm Văn Xu nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn cảm thấy sự thay đổi của Thẩm Văn Khanh là kỳ lạ nhất, những việc khác có thể nói là trùng hợp nhưng tính cách của một người sao có thể nói thay đổi là thay đổi ngay được? Chính nàng bởi vì trọng sinh nên gần như thay đổi thành một người khác, sau khi nha hoàn nói qua, nàng mới chú ý thay đổi dần dần để tránh khỏi sự nghi ngờ của mọi người, nhưng Thẩm Văn Khanh... Chẳng lẽ cũng giống nàng?
Thẩm Văn Xu bị ý nghĩ của chính mình doạ sợ, nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc thì thấy không phải không có lý, nếu không tại sao thái độ của nàng ta đối với mình lại đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy, lại còn nói cái gì cái khỉ gì mà luật nhân quả. Thẩm Văn Xu nghi ngờ, muốn tìm một cơ hội thăm dò Văn Khanh xem thế nào.
Văn Khanh nhìn là biết nàng ta muốn hỏi gì, lại cảm thấy Thẩm Văn Xu cũng là người thông minh, có một số điều đôi khi nói thẳng ra có thể sẽ đem lại hiệu quả bất ngờ, liền nói: "Tỷ cho rằng chỉ có một mình tỷ trọng sinh sao?"
Một câu nói giống như sét đánh giữa trời quang, Thẩm Văn Xu đầu óc trống rỗng, trợn mắt nhìn nàng. May mắn bây giờ đang là ban ngày, A Phiêu không ở đây, hạ nhân đã được nàng cho lui ra, bằng không phản ứng này của nàng ta đảm bảo không giấu được.
Văn Khanh nói tiếp: "Muội nhờ trọng sinh một lần nên mới biết được nhiều chuyện của kiếp trước, cũng đã tỏ tường rất nhiều đạo lý, gia tộc mới là nơi một người nên dựa vào. Câu nói 'Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia' không phải là nói xuông, mà là bài học xương máu được đúc kết từ kinh nghiệm đấy."
"Sau khi lấy chồng mới biết được, tỷ muội ghen tức nhau thật sự chẳng tính là gì, hoàng thất lục đục là phải trả giá bằng mạng sống. Kiếp trước mẫu thân vì dọn sạch chướng ngại cho muội mà đẩy tỷ vào hố lửa là chúng ta không đúng, muội xin lỗi tỷ. Nhưng nói cho cùng mẫu thân cũng chỉ ngáng chân tỷ một lần trong chuyện hôn sự, cuộc sống sau thành thân như thế nào là do mình, nếu tỷ cứng rắn hơn thì kết cục có lẽ sẽ không thảm như vậy. Kết cục kiếp trước của tỷ, mẫu thân sẽ không tránh trách nhiệm, nhưng tỷ cũng không phải không có lỗi."
"Thói đời khiển trách nữ tử nặng nề, nữ tử chỉ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ. Tỷ tỷ tính tình thanh cao, tuy nói mẫu thân là mẹ kế khác máu tanh lòng, nhưng phụ thân và tổ mẫu là ruột thịt, lúc tỷ ở nhà không làm bọn họ vui vẻ, không hề thân thiết với bọn họ, sao có thể trông mong nhà mẹ đẻ móc tim móc phổi với đối tượng thành thân của tỷ? Không phải Lý gia thấy tỷ không có chỗ dựa nên mới ra sức chà đạp tỷ sao? Chỉ cần tỷ làm tổ mẫu phụ thân coi trọng mình thì bọn họ sẽ không dám ức hiếp tỷ như vậy nữa!"
"Đương nhiên, Lý gia đúng thật là hố lửa (*), nhưng với tính tình kiếp trước của tỷ, cho dù gả cho nhà nào cũng sẽ bị khinh bỉ. Cưới hỏi là hỷ sự hai nhà, không đơn giản chỉ là cưới về một người vợ, không có nhà mẹ đẻ chống lưng thì cho dù gả đến nhà nào cũng sẽ không ngóc đầu lên nổi. Nếu như tỷ không thể thân thiết với tổ mẫu, phụ thân thì phải kiên cường một chút, bắt chẹt trượng phu cũng coi như có bản lĩnh, giống như Thạch Lệ Lệ nhà hộ Bộ Thượng Thư."
(*) Hố lửa: ý chỉ hoàn cảnh sống vô cùng bi thảm.
Văn Khanh nhắc đến 'cọp mẹ' nổi danh trong thành – Thạch Lệ Lệ, hoàn cảnh của nàng và Thẩm Văn Xu khá giống nhau, mẹ ruột qua đời, phụ thân cưới vợ kế. Mà người mẹ kế này không thể so được với Lý thị, công khai đối xử khắc nghiệt với Thạch Lệ Lệ, lập quy tắc ép buộc nàng, sau này tìm đối tượng thành thân cho nàng là một gã thiếu gia không có chí tiến thủ. Nhưng Thạch Lệ Lệ tính tình mạnh mẽ, trước khi thành thân thì vì thanh danh nên nhẫn nhịn, sau khi thành thân thì mặc kệ những thứ giả dối đó, một đuổi hai nhốt tất cả tiểu thiếp của chồng nàng, chỉnh đốn một phen, ngay cả trượng phu cũng bị nàng quản gắt gao nói gì nghe nấy. Mặc dù nhà trai vô dụng, nhưng không thể không nói Thạch Lệ Lệ thật sự rất có bản lĩnh.
"Tỷ vừa không muốn dựa vào nhà mẹ đẻ, vừa không thể buông bỏ thanh cao mà tự mình đứng vững, chẳng phải tự biến mình thành một cái bánh bao cho người ta nắn bóp sao? Cho nên ta mới nói, bi kịch kiếp trước của tỷ cũng có một phần vấn đề do tỷ. Dù gì đi nữa, mẫu thân hại tỷ cũng là sự thật, ta không thể vì giảo biện vì mẫu thân, tỷ có oán giận cũng là có lý. Nhưng ta hy vọng tỷ có thể hiểu được, sống lại một lần nữa mà dây dưa oán hận với kiếp trước thì có nghĩa gì đâu? Theo đuổi hạnh phúc tốt đẹp không tốt sao?"
Văn Khanh nói một đoạn dài như vậy, khiến cho tâm tình Thẩm Văn Xu ban đầu từ khiếp sợ không dám tin đến phức tạp rối rắm rồi chậm rãi tiếp thu, vốn dĩ đã dần dần bình tĩnh trở lại nhưng nghe đến câu cuối của Văn Khanh lại châm chọc nói: "Ngươi đứng nói chuyện không đau eo (*), người bị hại không phải ngươi, người phải trải qua những việc đó cũng không phải ngươi, ngươi đừng có mở mồm ra bảo ta buông bỏ cừu hận mà theo đuổi hạnh phúc, nói dễ nghe nhỉ!"
(*) Đứng nói chuyện không đau eo (站着说话不腰疼): là một câu tục ngữ tiếng Trung, ý chỉ người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà chỉ biết ba hoa khoác loác, cũng có ý nói người được tiện nghi mà còn khoe mẽ; ví von người không hiểu thực tế, chỉ biết nói đạo lý, xa rời thực tế, hay đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng.
Thật ra trong lòng nàng thấy những lời Văn Khanh nói rất có lý, kết cục kiếp trước một phần cũng do nàng, nhưng không chịu được vẻ giả bộ không để ý của đối phương. Văn Khanh cười cười: "Tỷ nói ta không trải qua những cái đó cho nên nói nhẹ nhàng, kỳ thật kiếp trước của ta cũng không tốt lắm. Gả cho Thất hoàng tử nghe có vẻ rất có phúc nhưng những chua xót sau lưng thì mấy ai hay? Người Hoàng thất rất tính toán, bày mưu tính kế hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, ngủ cũng không yên. Tỷ tỷ mất sớm có thể không biết, Thất hoàng tử cướp ngôi thất bại bị chém đầu, ta là Thất hoàng phi cũng không thể thoát khỏi, còn liên luỵ Thẩm gia, cả nhà lưu đày, chết ở bên ngoài..."
"Tỷ xem, gả tốt với không tốt cũng chẳng khác gì nhau, kết quả không phải đều giống nhau sao?"
Những lời này khiến cho Thẩm Văn Xu sững sờ, ngây ngốc mất nửa ngày không biết nói gì cho phải. Kiếp trước nàng hao hết tâm huyết ở hậu trạch Lý gia, nhưng qua đời sớm, đúng là không biết Thẩm gia cuối cùng rơi vào kết cục này, cả nhà lưu đày, đều chết hết...
Thẩm Văn Xu tâm tình phức tạp, nếu nói hận, nàng khẳng định là hận, hận Lý thị tâm địa độc ác, hận phụ thân mặc kệ không hỏi, hận tổ mẫu máu lạnh vô tình, bọn họ gặp kết cục như vậy đáng ra nàng nên cảm thấy hả dạ, nhưng không biết vì sao nàng lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, trái lại thấy vô cùng thê lương.
Chắc là vẫn còn chút tình cảm đối với gia đình này.
Văn Khanh rời đi trong lúc nàng ta đang trầm tư, cố quá thành quá cố, hôm nay nàng đã nói nhiều như vậy, tốt nhất nên dành thời gian cho nàng ta từ từ tiêu hóa.
Đã sắp tới cuối năm, trong phủ bận bịu, Lý thị bởi vì có thai nên không có sức lực, bảo Văn Khanh ở bên cạnh giúp đỡ cũng thuận tiện dạy nàng cách quản gia. Văn Khanh liền đẩy Thẩm Văn Xu ra, dùng lý do muôn thuở là tỷ tỷ phú quý sẽ dìu dắt Thẩm gia tốt hơn mà thoái thác. Lý thị vì nàng năn nỉ mà đồng ý, Thẩm Văn Xu tâm tình phức tạp cũng tiếp nhận ý tốt của nàng.
Văn Khanh nhàn rỗi không có việc gì làm, lấy một quyển bí kíp võ thuật từ hệ thống rồi lén lút luyện trong phòng. Không có võ công bên người, nàng muốn tạo ra một vùng trời của mình trong quân doanh thật không dễ dàng gì. Bây giờ nàng tập võ cũng đã muộn, may mắn cuốn bí kíp của hệ thống là công pháp cấp tốc, kết hợp với dược tề cường thân kiện thể miễn cưỡng cũng chấp nhận được.
Nàng bị công pháp tu chân dưỡng thành kén chọn, tầm mắt cao, tự nhiên chướng mắt thủ đoạn thế gian. Trên thực tế, công pháp hệ thống đưa cũng không tồi, luyện thành công có thể nghênh ngang một đường cũng không thành vấn đề.
Văn Khanh vội vàng luyện võ, Thẩm Văn Xu vội vàng học tập cách quản lý, Lý thị cũng bận bịu chăm sóc đứa bé trong bụng, cuộc sống bận rộn dần trôi qua.
Mùa xuân tháng ba, trong cung cuối cùng cũng có tin đồn Hoàng Hậu nương nương sắp tổ chức Bách Hoa yến. Tên là Bách Hoa yến, kỳ thật là để tuyển phi cho các hoàng tử, đây là chuyện trên dưới ngầm hiểu ý nhau. Những người muốn vinh hoa phú quý, đã sớm chuẩn bị. Mà những người không muốn bị cuốn cũng vội vàng định cho mình một hôn ước tốt.
Tất nhiên Văn Khanh không định đi, nhưng cũng không muốn định hôn ước gì đó, đến lúc đó cáo ốm là được rồi, dù sao nàng cũng chỉ là một đứa con kế, sẽ không khiến người ta quá chú ý.
Thẩm Văn Xu là trưởng nữ của Thượng thư, lại không có hôn ước, đương nhiên là phải đi. Vốn dĩ Thẩm Văn Xu còn lo không biết mình sẽ bị tứ hôn với hoàng tử nào, nhưng Lăng Thiên Tứ lại truyền tin cho nàng bảo nàng yên tâm, tất cả đã có hắn. Vì thế nàng ngọt ngọt ngào ngào yên lòng.
Văn Khanh không nhúng tay vào chuyện giữa cặp đôi trời sinh – nam chính nữ chính, Lăng Thiên Tứ làm nam chủ là rất đạt yêu cầu, giữ mình trong sạch, không có tiểu thiếp động phòng, chỉ cưới một mình Thẩm Văn Xu, một lòng si tâm với nàng, sủng đến tận xương... Không cần phải ở cổ đại, cho dù là thế giới nào thì cũng là một mối lương duyên! Thẩm Văn Xu có thể có được một mối nhân duyên tốt khiến cho Văn Khanh nhạc kiến kỳ thành (*).
(*) Nhạc kiến kỳ thành (乐见其成): ý nói hy vọng thấy sự việc có thể phát triển tiếp hoặc đạt được thành công.
Tuy rằng Thẩm Văn Xu được nàng khuyên can buông bỏ, nhưng trong lòng nhiều ít có chút không thoải mái, chỉ có hạnh phúc mới có thể làm căm hận biến mất.
Bách Hoa yến biến đổi bất ngờ, Văn Khanh không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng mà nghe nói vô cùng náo nhiệt, rơi xuống nước, hủy dung, thất tiết, trúng độc... Các loại trò hề thay nhau trình diễn, hết sức đặc sắc.
Nữ chính từ trước đến nay luôn là đề tài trêu chọc của người khác, dù không phải chuyện của nàng nhưng cũng bị liên luỵ, nhưng mà có nam chủ che trở chung quy là hữu kinh vô hiểm (*).
(*) Hữu kinh vô hiểm (有惊无险): Nhìn như kinh động lòng người, nhưng không hề nguy hiểm. Miêu tả sự việc có tình hình nghiêm trọng, nhưng cuối cùng vẫn đạt được kết quả mong muốn.
Yến hội qua đi, mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, Thẩm gia hiển nhiên là vui mừng. Bởi vì Thẩm Văn Xu được tứ hôn cho Thừa Uyên hầu Lăng Thiên Tứ làm chính thê.
Thừa Uyên Hầu tuy không phải hoàng tử, nhưng hắn là nhi tử duy nhất của đại trưởng công chúa. Sau khi đại trưởng công chúa qua đời, Thánh Thượng nghĩ hắn tuổi nhỏ mất mẹ vô cùng yêu thương hắn, thậm chí còn sủng hơn các vị hoàng tử. Thẩm gia có thể có được hôn sự này, đã không tồi.
Lão thái thái ít khi coi trọng đứa cháu gái này cũng xếp cho nàng một rương bảo bối, cho nàng ra ngoài được nở mày nở mặt. Ngày cả Thẩm Khác cũng quan tâm dặn dò nàng trước khi xuất giá.
Cảnh tượng này so với kiếp trước hoàn toàn bất động khiến cho Thẩm Văn Xu tâm tình phức tạp, rốt cuộc là không giống nhau ở chỗ nào, dệt hoa trên gấm nàng không thiết nhưng cũng không nỡ cự tuyệt, dù sao họ cũng là người thân ruột thịt của nàng, là người nhà sinh nàng nuôi dưỡng nàng, phàm là bọn họ có một chút yêu quý, ai lại muốn đấu với bọn họ một mất một còn?
Hôn sự của Thẩm Văn Xu diễn ra vào mùa thu, đúng lúc thời tiết không nóng không lạnh, Lăng Thiên Tứ tự mình cầu để tân nương tử không phải chịu khổ. Hắn săn sóc như vậy khiến cho Thẩm Văn Xu cảm động không thôi.
Năm nay chuyện vui ở Thẩm gia lần lượt kéo đến, tháng ba, đại cô nương có được một mối hôn sự tốt; cuối mùa xuân, trưởng tôn Thẩm Cẩn Du mười một tuổi thi đỗ đồng sinh; tháng năm Lý thị sinh được một cặp song bào thai nhi tử, phá bỏ lời nguyền ba đời độc đinh của Thẩm gia. Người trong nhà vô cùng vui mừng, hận không thể gặp ai cũng khoe nhà bọn họ vừa sinh được thêm con trai.
Tắm ba ngày (*) và trăm ngày đều cực kỳ náo nhiệt, người một nhà vui mừng, ngay cả Thẩm Văn Xu cũng lộ ra gương mặt tươi cười.
(*) Tắm ba ngày: theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm.
Có lẽ là nhạc cực sinh bi (*), sau khi Thẩm Văn Xu xuất giá, hai đứa trẻ nuôi dưỡng khoẻ mạnh, nhị cô nương lại sinh bệnh. Nằm trên giường bệnh nhiều ngày vẫn không thấy khỏe lên, cuối cùng nghe theo thái y đến nơi ấm áp để tĩnh dưỡng.
(*) Nhạc cực sinh bi (乐极生悲): thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ lúc vui mừng đến cực điểm sẽ phát sinh chuyện khiến người ta buồn phiền.
Mùa đông trong thành lạnh như băng, chắc chăn không thể ở được, Thẩm gia không còn cách nào khác ngoài việc đưa Văn Khanh về lão trạch (*) ở phía Nam.
(*) Lão trạch: nhà cũ do tổ tiên để lại.
Thẩm Khác có công vụ không thể thoát thân, trong nhà còn có hai đứa trẻ cần chăm sóc nên Lý thị cũng không đi được, lão thái thái tuổi đã lớn không chịu được tàu xe, vì vậy chỉ có một mình Văn Khanh đi về phía nam.
Từ đây biển rộng tuỳ cá lội, trời cao mặc chim bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.