Xuyên Nhanh: Cứu Mạng, Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ!
Chương 9: Pháo hôi tìm đường chết (9)
Hoa Sinh Tương
18/07/2021
Edit by AShu ^_^.
__________
Cuối cùng Tô Đường không biết mình trở về như thế nào, dù sao từ bây giờ, thường xuyên bị triệu vào cung. Mà tất nhiên, nếu không chịu vào cung, hắn sẽ phái người tới An vương phủ.
Một ngày ba lần uống thuốc, viện sử ở Thái Y Viện ngày ngày bên người, ngay cả Chu Nguy bên cạnh hắn, cũng thành khách quen của An vương phủ.
Gần đây nổi lên tin đồn, các quan lại như ngửi được mùi gì đó. An vương phủ lâu rồi chưa có ai gửi thiệp mời, bỗng nhiên lại nhận được một đống thiệp mời.
Tô Đường cũng không chê phiền, bất quá trong mấy tấm thiệp đó, có mấy tấm được gửi từ mấy bạn tốt của nàng.
An tiểu vương gia từ trước đến giờ, đậu miêu lưu cẩu, bạn tốt của nàng tất nhiên là những công tử ăn chơi trác táng, mời tiệc cũng đương nhiên là không đứng đắn. Lúc trước nàng không rảnh bận tâm cầu sinh dục gì đó, hiện giờ giá trị hắc hóa đã giảm, nàng cũng không cần thiết phải căng thẳng.
Địa điểm mời trong thiệp là Xuân Phong Lâu, mà lúc trước nàng tùy tay dùng tên Xuân Phong Say, cũng là vì hồng nhan tri kỷ của Tần Lệ ở tại nơi này.
Sau khi nghĩ xong, nàng liền hưng phấn, lỡ như vị hồng nhan tri kỷ này có thể giúp nàng làm giảm giá trị hắc hóa của hắn thì tốt quá rồi!
Nói là làm, nàng lập tức thay một thân trang phục phong lưu phóng khoáng, nhưng nàng chưa kịp đi ra khỏi An vương phủ, viện sử Thái Y Viện liền đi theo sau.
"Tiểu vương gia, ngài định đi nơi nào vậy?"
Có thể làm lão đại của Thái Y Viện, vị viện sử này cũng không còn trẻ nữa, nửa bộ râu đã bạc trắng.
Tô Đường thật đau đầu, "Bổn vương không thể đi giải sầu sao?"
Viện sử nói: "Tiểu vương gia thân thể còn chưa hồi phục. Ngài không nên đi xa đâu ạ."
Tô Đường nhìn hắn, nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng chịu hết nổi, mới chỉ vào hắn nói: "Được, bổn vương nghe theo ngươi." Lời tuy thế, nhưng sau khi đi vòng lại phủ, nàng vẫn lén hắn trốn ra ngoài.
Viện sử đâu phải là cấm vệ quân, đâu thể coi chừng nàng.
Một giờ sau, nàng liền nghênh ngang xuất hiện ở Xuân Phong Lâu.
Xuân Phong Lâu, tên có nghĩa là tới tìm xuân phong. Trên đời này, nào có thể lưu lại mùa xuân, chỉ có một đám cô nương trẻ tuổi, đem thanh xuân lưu lại đây.
Lần này Tô Đường cần tìm vị hồng nhan tri kỷ kia, tên là Thẩm Tửu Nhi. Tửu Nhi là tay nhưỡng rượu ngon, cũng vì vậy, tú bà cũng không bắt ép nàng tiếp khách. Lúc trước gặp nam chủ, nàng tuy ở thanh lâu, nhưng thân thể vẫn còn trong trắng.
Tô Đường lúc trước không tới Xuân Phong Lâu, sợ gặp phải Thẩm Tửu Nhi, rốt cuộc là hồng nhan tri kỷ của nam chủ, tốt hơn hết là tránh gặp phải.
Bộ dáng của An tiểu vương gia, toàn kinh thành ai ai cũng biết, cho nên khi nàng bước vào Xuân Phong Lâu, tú bà sợ ngây ra, một lát sau, mới hoàn hồn, nhiệt tình mà tiếp đón.
Tô Đường không nghĩ nói chuyện vô nghĩa cùng bà ta, dăm ba câu liền đem người đuổi đi, sau đó thẳng tiến tới phòng bao.
Bạn tốt của nàng là tiểu thế tử Trấn Nam Hầu, tuy không cùng đọc sách nhưng nhân phẩm tuyệt đối không có trở ngại. Còn có vài vị, đều nằm trong vòng tròn quyền quý, ngày thường cũng không hay tụ họp, lúc này thấy Tô Đường, một đám đều cực kỳ nhiệt tình.
"An cẩn, mau tới đây. Đây chính là rượu nổi tiếng nhất Xuân Phong Lâu do chính Thẩm Tửu Nhi ủ ra, ngày thường không mua được đâu."
Rượu vừa uống vào, không khí bỗng náo nhiệt lên.
"Tiểu vương gia, nghe nói gần đây ngươi được Hoàng Đế coi trọng nha."
"Đúng vậy, ta còn tưởng rằng ngươi xong đời rồi chứ. Rốt cuộc hiện tại vị này nắm trong tay, không còn vị trước kia nữa."
Chúng bạn tốt tò mò như vậy, Tô Đường lại cầm chén rượu một ngụm uống cạn, mặt đầy tang thương nói: "Ta đây tình nguyện không cần long ân đó, các ngươi không biết đâu, mấy ngày nay ta có bao nhiêu khổ cực!"
Tô Đường tuôn ra một tràng tin tức, nói xong lời cuối cùng, cũng không biết là do rượu ngấm vào, mà cảm xúc lộ ra ngoài, cả hai mắt đều đỏ lên.
An tiểu vương gia này có dung sắc tuyệt lệ, đặc biệt là lúc này, lời nói thì ủy khuất, cộng thêm cặp mắt long lanh, như hồ nước mùa xuân, làm người đối diện chỉ muốn hảo hảo yêu thương.
Chúng bạn tốt vốn da mặt cũng dày, lúc này đã qua ba bình rượu, nói càng không lựa lời: "Trách không được các cô nương đều nói, nếu được An tiểu vương gia yêu mến, có chết cũng đáng!"
Tô Đường nghe vậy, bang một tiếng quăng chén rượu thật mạnh trên bàn, "Cút đi, dám đem bổn vương ra làm trò đùa. Nhưng ta nghe nói, Tửu Nhi kia của Xuân Phong Lâu mới là tuyệt sắc."
Mọi người đều lưu luyến bụi hoa, vừa nghe lời này, lập tức kêu người gọi tú bà, đem Thẩm Tửu Nhi kia tới.
Tú bà lần này không hề đắn đo, lập tức đem Thẩm Tửu Nhi đem tới đây. Không nói đến cái khác, An tiểu vương gia lúc này không phải như một tháng trước không có quyền thế, hiện giờ được sủng long ân, có thể thấy một bước lên mây, ai nào dám đắc tội.
Tô Đường cũng không có say, nàng nhìn Thẩm Tửu Nhi, không hổ là hồng nhan tri kỷ của nam chủ, cả người đều mang tiên khí. Nhưng mà không đợi nàng tiến lên nói gì đó, cửa phòng bao đã bị người ta đá vang ra.
Mọi người nhìn cửa phòng ngã trên mặt đất, nhất thời còn chưa hoàn hồn, liền thấy cấm vệ quân bao quanh nơi này.
Mùi rượu nháy mắt tan hết, tất cả mọi người đều quỳ gối trên mặt đất, bởi vì bọn họ thấy người đạp cửa đi vào là Tần Lệ a.
Tần Lệ chân mang ủng đen, mặc một bộ y phục màu đen, quanh thân còn bao phủ một cổ sát ý. Giày dừng trên thảm lông, không một tiếng động, càng làm mọi người sợ hãi không dám lên tiếng, đến cuối cùng, ngay cả thở cũng không dám, chỉ sợ chọc giận vị bạo quân này.
Tần Lệ nhìn chằm chằm Tô Đường, hai con ngươi đen nhánh tựa giếng không đáy, "An khanh tựa hồ quên lời dặn dò của thái y rồi."
Bây giờ cả triều ai không biết, viện sử bên người chiếu cố An tiểu vương gia, một chút gió thổi cỏ bay, liền hận không thể mang cả dược thiện phòng dọn qua An vương phủ.
Tần Lệ vừa nói xong, chúng công tử ăn chơi trác táng ngồi đây, không hẹn mà nghĩ cùng một suy nghĩ.
Mạng ta xong rồi!
Tô Đường đã quên quỳ xuống. Nàng đột nhiên nhìn về phía Hoàng Đế, lại nghĩ đến việc Thẩm Tửu Nhi chính là hồng nhan tri kỷ của hắn, lá gan bỗng to lên, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng đến uống rượu sao?"
Chúng công tử ngồi đây hít một hơi, càng cảm thấy bạn tốt của mình muốn chết rồi.
Ai ngờ, Tần Lệ lại hỏi: "Uống ngon sao?"
Tô Đương ngoan ngoãn gật đầu: "Uống ngon."
Tần Lệ phát ra một tiếng cười thật khẽ, "Cho nên đây là lý do ngươi cả đêm không về An vương phủ ngủ sao?" Hắn nói đến đây, thanh âm hơi ngừng lại, tay cố ý vuốt ve nhẫn ban chỉ trên ngón cái, "Như vậy thật là không ngoan. Ngươi muốn trẫm phạt ngươi thế nào đây?"
Vật nhỏ thật không ngoan. Bày ra dáng vẻ này, là muốn câu dẫn ai?
Hơn nữa, nàng thật sự không sợ chết sao?
Tô Đường vẫn đem cọng rơm cứu mạng gắn trên người Thẩm Tửu Nhi, nàng đem tầm mắt hướng về Thẩm Tửu Nhi đang quỳ bên kia, còn không đợi nàng nói gì, Tần Lệ lại nói: "Trẫm đang nói chuyện với An khanh, An khanh lại nhìn người khác."
Một tia dự cảm điềm xấu chợt hiện lên, sau đó liền nghe Tần Lệ nói: "Đem cái người đang câu dẫn An tiểu vương gia ra ngoài chém cho trẫm."
Lời nói vừa dứt, Tô Đường chưa hề dính một chút men say nào, thiếu chút nữa liền ôm lấy đùi của hắn lay tỉnh.
Tỉnh tỉnh! Đó là hồng nhan tri kỷ của ngươi mà!
"Còn ngươi! Nếu An vương phủ không quản được ngươi, từ nay về sau, liền chuyển vào cung đi." Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, làm cho mọi người chấn kinh.
Hoàng tử khi thành niên là đã không thể ở trong cung được nữa, An tiểu vương gia tuy không phải là hoàng tử, nhưng lại là hoàng tôn nha!
Đám công tử cảm thấy mình vừa ăn một trái dưa thật lớn (giống hít drama dị đó), một đám đồng loạt lui người về phía sau, chỉ sợ kết cục của mình giống như Thẩm Tửu Nhi kia.
(tấu chương xong)
___________
Đã beta
__________
Cuối cùng Tô Đường không biết mình trở về như thế nào, dù sao từ bây giờ, thường xuyên bị triệu vào cung. Mà tất nhiên, nếu không chịu vào cung, hắn sẽ phái người tới An vương phủ.
Một ngày ba lần uống thuốc, viện sử ở Thái Y Viện ngày ngày bên người, ngay cả Chu Nguy bên cạnh hắn, cũng thành khách quen của An vương phủ.
Gần đây nổi lên tin đồn, các quan lại như ngửi được mùi gì đó. An vương phủ lâu rồi chưa có ai gửi thiệp mời, bỗng nhiên lại nhận được một đống thiệp mời.
Tô Đường cũng không chê phiền, bất quá trong mấy tấm thiệp đó, có mấy tấm được gửi từ mấy bạn tốt của nàng.
An tiểu vương gia từ trước đến giờ, đậu miêu lưu cẩu, bạn tốt của nàng tất nhiên là những công tử ăn chơi trác táng, mời tiệc cũng đương nhiên là không đứng đắn. Lúc trước nàng không rảnh bận tâm cầu sinh dục gì đó, hiện giờ giá trị hắc hóa đã giảm, nàng cũng không cần thiết phải căng thẳng.
Địa điểm mời trong thiệp là Xuân Phong Lâu, mà lúc trước nàng tùy tay dùng tên Xuân Phong Say, cũng là vì hồng nhan tri kỷ của Tần Lệ ở tại nơi này.
Sau khi nghĩ xong, nàng liền hưng phấn, lỡ như vị hồng nhan tri kỷ này có thể giúp nàng làm giảm giá trị hắc hóa của hắn thì tốt quá rồi!
Nói là làm, nàng lập tức thay một thân trang phục phong lưu phóng khoáng, nhưng nàng chưa kịp đi ra khỏi An vương phủ, viện sử Thái Y Viện liền đi theo sau.
"Tiểu vương gia, ngài định đi nơi nào vậy?"
Có thể làm lão đại của Thái Y Viện, vị viện sử này cũng không còn trẻ nữa, nửa bộ râu đã bạc trắng.
Tô Đường thật đau đầu, "Bổn vương không thể đi giải sầu sao?"
Viện sử nói: "Tiểu vương gia thân thể còn chưa hồi phục. Ngài không nên đi xa đâu ạ."
Tô Đường nhìn hắn, nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng chịu hết nổi, mới chỉ vào hắn nói: "Được, bổn vương nghe theo ngươi." Lời tuy thế, nhưng sau khi đi vòng lại phủ, nàng vẫn lén hắn trốn ra ngoài.
Viện sử đâu phải là cấm vệ quân, đâu thể coi chừng nàng.
Một giờ sau, nàng liền nghênh ngang xuất hiện ở Xuân Phong Lâu.
Xuân Phong Lâu, tên có nghĩa là tới tìm xuân phong. Trên đời này, nào có thể lưu lại mùa xuân, chỉ có một đám cô nương trẻ tuổi, đem thanh xuân lưu lại đây.
Lần này Tô Đường cần tìm vị hồng nhan tri kỷ kia, tên là Thẩm Tửu Nhi. Tửu Nhi là tay nhưỡng rượu ngon, cũng vì vậy, tú bà cũng không bắt ép nàng tiếp khách. Lúc trước gặp nam chủ, nàng tuy ở thanh lâu, nhưng thân thể vẫn còn trong trắng.
Tô Đường lúc trước không tới Xuân Phong Lâu, sợ gặp phải Thẩm Tửu Nhi, rốt cuộc là hồng nhan tri kỷ của nam chủ, tốt hơn hết là tránh gặp phải.
Bộ dáng của An tiểu vương gia, toàn kinh thành ai ai cũng biết, cho nên khi nàng bước vào Xuân Phong Lâu, tú bà sợ ngây ra, một lát sau, mới hoàn hồn, nhiệt tình mà tiếp đón.
Tô Đường không nghĩ nói chuyện vô nghĩa cùng bà ta, dăm ba câu liền đem người đuổi đi, sau đó thẳng tiến tới phòng bao.
Bạn tốt của nàng là tiểu thế tử Trấn Nam Hầu, tuy không cùng đọc sách nhưng nhân phẩm tuyệt đối không có trở ngại. Còn có vài vị, đều nằm trong vòng tròn quyền quý, ngày thường cũng không hay tụ họp, lúc này thấy Tô Đường, một đám đều cực kỳ nhiệt tình.
"An cẩn, mau tới đây. Đây chính là rượu nổi tiếng nhất Xuân Phong Lâu do chính Thẩm Tửu Nhi ủ ra, ngày thường không mua được đâu."
Rượu vừa uống vào, không khí bỗng náo nhiệt lên.
"Tiểu vương gia, nghe nói gần đây ngươi được Hoàng Đế coi trọng nha."
"Đúng vậy, ta còn tưởng rằng ngươi xong đời rồi chứ. Rốt cuộc hiện tại vị này nắm trong tay, không còn vị trước kia nữa."
Chúng bạn tốt tò mò như vậy, Tô Đường lại cầm chén rượu một ngụm uống cạn, mặt đầy tang thương nói: "Ta đây tình nguyện không cần long ân đó, các ngươi không biết đâu, mấy ngày nay ta có bao nhiêu khổ cực!"
Tô Đường tuôn ra một tràng tin tức, nói xong lời cuối cùng, cũng không biết là do rượu ngấm vào, mà cảm xúc lộ ra ngoài, cả hai mắt đều đỏ lên.
An tiểu vương gia này có dung sắc tuyệt lệ, đặc biệt là lúc này, lời nói thì ủy khuất, cộng thêm cặp mắt long lanh, như hồ nước mùa xuân, làm người đối diện chỉ muốn hảo hảo yêu thương.
Chúng bạn tốt vốn da mặt cũng dày, lúc này đã qua ba bình rượu, nói càng không lựa lời: "Trách không được các cô nương đều nói, nếu được An tiểu vương gia yêu mến, có chết cũng đáng!"
Tô Đường nghe vậy, bang một tiếng quăng chén rượu thật mạnh trên bàn, "Cút đi, dám đem bổn vương ra làm trò đùa. Nhưng ta nghe nói, Tửu Nhi kia của Xuân Phong Lâu mới là tuyệt sắc."
Mọi người đều lưu luyến bụi hoa, vừa nghe lời này, lập tức kêu người gọi tú bà, đem Thẩm Tửu Nhi kia tới.
Tú bà lần này không hề đắn đo, lập tức đem Thẩm Tửu Nhi đem tới đây. Không nói đến cái khác, An tiểu vương gia lúc này không phải như một tháng trước không có quyền thế, hiện giờ được sủng long ân, có thể thấy một bước lên mây, ai nào dám đắc tội.
Tô Đường cũng không có say, nàng nhìn Thẩm Tửu Nhi, không hổ là hồng nhan tri kỷ của nam chủ, cả người đều mang tiên khí. Nhưng mà không đợi nàng tiến lên nói gì đó, cửa phòng bao đã bị người ta đá vang ra.
Mọi người nhìn cửa phòng ngã trên mặt đất, nhất thời còn chưa hoàn hồn, liền thấy cấm vệ quân bao quanh nơi này.
Mùi rượu nháy mắt tan hết, tất cả mọi người đều quỳ gối trên mặt đất, bởi vì bọn họ thấy người đạp cửa đi vào là Tần Lệ a.
Tần Lệ chân mang ủng đen, mặc một bộ y phục màu đen, quanh thân còn bao phủ một cổ sát ý. Giày dừng trên thảm lông, không một tiếng động, càng làm mọi người sợ hãi không dám lên tiếng, đến cuối cùng, ngay cả thở cũng không dám, chỉ sợ chọc giận vị bạo quân này.
Tần Lệ nhìn chằm chằm Tô Đường, hai con ngươi đen nhánh tựa giếng không đáy, "An khanh tựa hồ quên lời dặn dò của thái y rồi."
Bây giờ cả triều ai không biết, viện sử bên người chiếu cố An tiểu vương gia, một chút gió thổi cỏ bay, liền hận không thể mang cả dược thiện phòng dọn qua An vương phủ.
Tần Lệ vừa nói xong, chúng công tử ăn chơi trác táng ngồi đây, không hẹn mà nghĩ cùng một suy nghĩ.
Mạng ta xong rồi!
Tô Đường đã quên quỳ xuống. Nàng đột nhiên nhìn về phía Hoàng Đế, lại nghĩ đến việc Thẩm Tửu Nhi chính là hồng nhan tri kỷ của hắn, lá gan bỗng to lên, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng đến uống rượu sao?"
Chúng công tử ngồi đây hít một hơi, càng cảm thấy bạn tốt của mình muốn chết rồi.
Ai ngờ, Tần Lệ lại hỏi: "Uống ngon sao?"
Tô Đương ngoan ngoãn gật đầu: "Uống ngon."
Tần Lệ phát ra một tiếng cười thật khẽ, "Cho nên đây là lý do ngươi cả đêm không về An vương phủ ngủ sao?" Hắn nói đến đây, thanh âm hơi ngừng lại, tay cố ý vuốt ve nhẫn ban chỉ trên ngón cái, "Như vậy thật là không ngoan. Ngươi muốn trẫm phạt ngươi thế nào đây?"
Vật nhỏ thật không ngoan. Bày ra dáng vẻ này, là muốn câu dẫn ai?
Hơn nữa, nàng thật sự không sợ chết sao?
Tô Đường vẫn đem cọng rơm cứu mạng gắn trên người Thẩm Tửu Nhi, nàng đem tầm mắt hướng về Thẩm Tửu Nhi đang quỳ bên kia, còn không đợi nàng nói gì, Tần Lệ lại nói: "Trẫm đang nói chuyện với An khanh, An khanh lại nhìn người khác."
Một tia dự cảm điềm xấu chợt hiện lên, sau đó liền nghe Tần Lệ nói: "Đem cái người đang câu dẫn An tiểu vương gia ra ngoài chém cho trẫm."
Lời nói vừa dứt, Tô Đường chưa hề dính một chút men say nào, thiếu chút nữa liền ôm lấy đùi của hắn lay tỉnh.
Tỉnh tỉnh! Đó là hồng nhan tri kỷ của ngươi mà!
"Còn ngươi! Nếu An vương phủ không quản được ngươi, từ nay về sau, liền chuyển vào cung đi." Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, làm cho mọi người chấn kinh.
Hoàng tử khi thành niên là đã không thể ở trong cung được nữa, An tiểu vương gia tuy không phải là hoàng tử, nhưng lại là hoàng tôn nha!
Đám công tử cảm thấy mình vừa ăn một trái dưa thật lớn (giống hít drama dị đó), một đám đồng loạt lui người về phía sau, chỉ sợ kết cục của mình giống như Thẩm Tửu Nhi kia.
(tấu chương xong)
___________
Đã beta
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.