Xuyên Nhanh: Cứu Vớt Boss Nam Chính Hắc Hóa
Chương 10: Nam chính này có chút tang bệnh
Quyển Thành Đoàn Tử
03/04/2022
Tang thi phía sau ngày càng tới gần, Thẩm Mộc Bạch không có cách nào, chỉ có thể mạo hiểm nguy cơ bị cắn mà giơ một chân đá thẳng vào mặt con tang thi dưới đất. Tang thi kia bị đạp vài cái, có chút choáng váng, ngay cả động tác cũng bị chậm chạp đi rất nhiều, Thẩm Mộc Bạch nhân cơ hội này tránh thoát khỏi nó, quay đầu này.
Mà lúc này, con tang thi phía sau cô cũng lảo đảo đi theo sau cô, cái mồm to đầy máu phát ra tiếng "hô" "hô"
"Hệ thống, cứu mạngg" Thẩm Mộc Bạch vừa chạy vừa ở tỏng đầu hét lên.
Hệ thống nói "Tôi không cứu được cô, cô phải học cách tự cứu mình"
Thẩm Mộc Bạch "MMP" (Đ* mẹ mày)
Chạy không được bao xa, cái đường bên trái cũng bắt đầu có một con tang thi, sau một con, trước cũng có một con, Thẩm Mộc Bạch không đơn giản là chạy nữa, thở hổn hển nhặt một cây gậy gỗ lên, đang chuẩn bị đánh tiếng trống cho tinh thần hăng hái lên, tiến lên định đánh đòn cảnh cáo. Trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một tàn ảnh, còn chưa nhìn rõ là cái gì, chỉ thấy phần đầu của con tang thi kia bị một bàn tay nhẹ nhàng vặn gãy, phát ra âm thanh rang rắc thanh thuý.
Giây tiếp theo, cặp mắt xanh băng của người kia liếc Thẩm Mộc Bạch một cái.
Thẩm Mộc Bạch bị nhắn nhìn mà lưng lành lạnh, cái loại cảm giác sợ hãi bị rắn độc theo dõi dính dính nhớp nhóp ở trong lòngl lòe qua.
Hoắc Quân Hàn buông lỏng tay, đi về chỗ Thẩm Mộc Bạch.
Hắn vô cùng cao lớn, chiều cao cũng phải đến 1m9, cái loại cảm giác sinh ra đã có sắn khí thế áp bạch làm Thẩm Mộc Bạch không chịu được lùi lại mấy bước.
Hắc Quân Hàn hơi nheo mắt lại, vươn một bàn tay ra sau cổ Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch vội mở miệng "Trước đừng đi đã"
Hoắc Quân Hàn dương như nghe hiểu mà buông lỏng tay ra, cặp mắt xanh băng nhìn chằm chằm cô.
Thẩm Mộc Bạch trong lòng cảm thấy hơi khổ, cũng mặc kệ đối phương có thật sự nghe hiểu lời mình nói không, chỉ chỉ nơi xa "Tôi còn có đồ ở bên kia"
Giây tiếp theo, Hoắc Quân Hàn cầm lấy cả người cô thuấn di đến vị trí đó. Nhìn đến con tang thi vẫn còn ở dưới, buông Thẩm Mộc Bạch trong ta ra, cong lưng vặn gãy cổ con tang thi đó.
Thẩm Mộc Bạch vội nhặt viên phỉ thúy bị rơi xuống lê, nhìn cặp mắt xanh băng của đối phương không chớp nhìn mình chằm chằm, do dự vẫn vươn tay đưa nó đến trước mặt đối phương "Cái này tặng cho anh"
Viên phỉ thúy trong tay Thẩm Mộc Bạch có một năng lượng đặc thù, có thể điều tiết năng lượng trong cơ thể Hoắc Quân Hàn để hạ thấp tỷ lệ đối phương không thể khống chế chính mình mà bạo tẩu. Đá năng lượng này trên thế giới cũng không thường thấy, có thể nói, kể cả đi khắp toàn bộ thành thị cũng có thể không tìm được một viên.
Tầm mắt Hoắc Quân Hàn chuyển lên viên phỉ thúy kia, nhìn nó một lát không có động tác gì.
Cứ thế đến khi Thẩm Mộc Bạch cho rằng đối phương sẽ không nhận thì Hoắc Quân Hàn vươn tay lấy viên phủ thúy trong tay cô, sau đó thản nhiên bỏ vào túi.
".........Hệ thống, chắc là không có vấn đề đi" Thẩm Mộc Bạch ngẩn người.
Hệ thống trả lời "Xem tình huống trước mắt đã"
............
Từ ngày đó bị bắt gặp, thời gian Hoắc Quân Hàn cũng rút ngắn đi rất, nhớ đến ánh mắt đối phương ngày đó, Thẩm Mộc Bạch nơm nớp lo sợ mấy ngày lại chỉ thấy nam chủ tang bệnh chỉ trông chừng mình chặt hơn một chút, cũng không còn động tác gì nữa, chỉ biết cả người ăn ăn uống uống ngủ ngon rồi bị nuôi
Mà lúc này, con tang thi phía sau cô cũng lảo đảo đi theo sau cô, cái mồm to đầy máu phát ra tiếng "hô" "hô"
"Hệ thống, cứu mạngg" Thẩm Mộc Bạch vừa chạy vừa ở tỏng đầu hét lên.
Hệ thống nói "Tôi không cứu được cô, cô phải học cách tự cứu mình"
Thẩm Mộc Bạch "MMP" (Đ* mẹ mày)
Chạy không được bao xa, cái đường bên trái cũng bắt đầu có một con tang thi, sau một con, trước cũng có một con, Thẩm Mộc Bạch không đơn giản là chạy nữa, thở hổn hển nhặt một cây gậy gỗ lên, đang chuẩn bị đánh tiếng trống cho tinh thần hăng hái lên, tiến lên định đánh đòn cảnh cáo. Trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một tàn ảnh, còn chưa nhìn rõ là cái gì, chỉ thấy phần đầu của con tang thi kia bị một bàn tay nhẹ nhàng vặn gãy, phát ra âm thanh rang rắc thanh thuý.
Giây tiếp theo, cặp mắt xanh băng của người kia liếc Thẩm Mộc Bạch một cái.
Thẩm Mộc Bạch bị nhắn nhìn mà lưng lành lạnh, cái loại cảm giác sợ hãi bị rắn độc theo dõi dính dính nhớp nhóp ở trong lòngl lòe qua.
Hoắc Quân Hàn buông lỏng tay, đi về chỗ Thẩm Mộc Bạch.
Hắn vô cùng cao lớn, chiều cao cũng phải đến 1m9, cái loại cảm giác sinh ra đã có sắn khí thế áp bạch làm Thẩm Mộc Bạch không chịu được lùi lại mấy bước.
Hắc Quân Hàn hơi nheo mắt lại, vươn một bàn tay ra sau cổ Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch vội mở miệng "Trước đừng đi đã"
Hoắc Quân Hàn dương như nghe hiểu mà buông lỏng tay ra, cặp mắt xanh băng nhìn chằm chằm cô.
Thẩm Mộc Bạch trong lòng cảm thấy hơi khổ, cũng mặc kệ đối phương có thật sự nghe hiểu lời mình nói không, chỉ chỉ nơi xa "Tôi còn có đồ ở bên kia"
Giây tiếp theo, Hoắc Quân Hàn cầm lấy cả người cô thuấn di đến vị trí đó. Nhìn đến con tang thi vẫn còn ở dưới, buông Thẩm Mộc Bạch trong ta ra, cong lưng vặn gãy cổ con tang thi đó.
Thẩm Mộc Bạch vội nhặt viên phỉ thúy bị rơi xuống lê, nhìn cặp mắt xanh băng của đối phương không chớp nhìn mình chằm chằm, do dự vẫn vươn tay đưa nó đến trước mặt đối phương "Cái này tặng cho anh"
Viên phỉ thúy trong tay Thẩm Mộc Bạch có một năng lượng đặc thù, có thể điều tiết năng lượng trong cơ thể Hoắc Quân Hàn để hạ thấp tỷ lệ đối phương không thể khống chế chính mình mà bạo tẩu. Đá năng lượng này trên thế giới cũng không thường thấy, có thể nói, kể cả đi khắp toàn bộ thành thị cũng có thể không tìm được một viên.
Tầm mắt Hoắc Quân Hàn chuyển lên viên phỉ thúy kia, nhìn nó một lát không có động tác gì.
Cứ thế đến khi Thẩm Mộc Bạch cho rằng đối phương sẽ không nhận thì Hoắc Quân Hàn vươn tay lấy viên phủ thúy trong tay cô, sau đó thản nhiên bỏ vào túi.
".........Hệ thống, chắc là không có vấn đề đi" Thẩm Mộc Bạch ngẩn người.
Hệ thống trả lời "Xem tình huống trước mắt đã"
............
Từ ngày đó bị bắt gặp, thời gian Hoắc Quân Hàn cũng rút ngắn đi rất, nhớ đến ánh mắt đối phương ngày đó, Thẩm Mộc Bạch nơm nớp lo sợ mấy ngày lại chỉ thấy nam chủ tang bệnh chỉ trông chừng mình chặt hơn một chút, cũng không còn động tác gì nữa, chỉ biết cả người ăn ăn uống uống ngủ ngon rồi bị nuôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.