Xuyên Nhanh: Đại Lão Bệnh Kiều Ngoan Ngoãn Chui Vào Lòng Ta
Chương 39:
Nhất Chích Tiểu Hồng Hà
20/08/2023
Anh ta nhìn theo ánh mắt của cô, bèn thấy Lorsey đang ngồi bên cạnh Lam Bắc Ngôn.
Cả hai đều mặc đồ trắng, trông rất xứng đôi.
"À, nhìn đại tiểu thư hả? Tiểu Na, cô nhớ kĩ phải tránh xa gia tộc Ruby một chút. Gia đình bọn họ có sự phân biệt huyết thống rất nghiêm trọng, đừng gây rắc rối gì hết. Nếu đắc tội với đại tiểu thư, cho dù là tư lệnh, cũng không thể bảo vệ được cô đâu."
"Ồ."
Nhìn thấy những người phụ nữ khác lại gần chồng mình như vậy khiến Thẩm Hoài Vi cảm thấy rất khó chịu.
Trên người chồng cô từ trên xuống dưới, đến cả cọng tóc đều đầy rẫy sự kháng cự, nhưng đại tiểu thư gì đó vẫn cố tình dựa sát vào người anh.
Cắn chặt môi dưới, buổi tiệc này, có lẽ cô không thể ở lại thêm nữa.
“Cole, ở đây hơi nhàm chán, tôi ra ngoài đi dạo một chút.”
Thẩm Hoài Vi nói xong bèn đứng dậy.
"Có cần tôi đi cùng không?"
"Không cần."
Hai người không nói gì thêm, Thẩm Hoài Vi đi ra ngoài dưới ánh mắt của Cole.
Về phần Lam Bắc Ngôn ở đằng kia, anh vẫn bị mắc kẹt trong hoàn cảnh khó xử này.
"Bắc Ngôn, cha em đã nói, ông ấy sẽ tài trợ cho anh một lô vũ khí mới, lần này em tới đây có mang theo hàng mẫu. Em cảm thấy vũ khí mới do nhà em làm ra lần này nhất định có ích với tình hình chiến sự hiện tại."
Lorsey nhẹ giọng nói.
Lam Bắc Ngôn cũng không đáp lại, chỉ dùng bàn tay trái đang đeo nhẫn cưới gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Bắc Ngôn.."
Lorsey thấy Lam Bắc Ngôn không trả lời, cô ta còn muốn nói thêm gì đó.
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Lam Bắc Ngôn vang lên.
Khi anh lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy cuộc gọi video của vợ trên màn hình, đôi mắt lạnh lùng của anh lập tức sáng lên, khuôn mặt căng thẳng cũng dịu đi.
Trước mặt Lorsey, Lam Bắc Ngôn nhấn vào nút trả lời.
“Chồng ơi.”
Thẩm Hoài Vi đã mở cánh cổng dịch chuyển đi về nhà ở trong nhà vệ sinh của phòng tiệc.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất gỡ tóc, mặc một chiếc áo len màu tím nhạt, cũng không kịp chải lại tóc tai, mấy lọn tóc bèn rủ xuống dưới.
Dưới ánh nắng trên bệ cửa sổ, trông cô vừa đẹp lại vừa ấm áp.
"Ừm, em đang làm gì đấy?"
Lam Bắc Ngôn nhẹ nhàng hỏi, để lộ ra nụ cười mà nhiều người chưa từng thấy trước đây với vợ mình.
“Em vừa mới ngủ dậy. Hôm qua trời mưa, hoa do anh trồng nở nhiều lắm nè, anh nhìn xem.”
Thẩm Hoài Vi di chuyển camera, từ ban công trong phòng có thể trực tiếp nhìn thấy khu vườn ở tầng dưới.
Quả nhiên, rất nhiều luống hoa tường vi đã nở rộ.
Dạ lan hương, hoa loa kèn cũng đang độ nở rộ, còn có một cây hoa nhài vàng óng, những bông hoa lay động nhè nhẹ trong gió.
"Đẹp lắm, em vất vả rồi."
“Chỉ là trồng hoa thôi mà, có gì vất vả đâu chứ!”
Thẩm Hoài Vi nói xong, lại chuyển camera trở lại.
"Chồng ơi, bây giờ anh không bận sao?"
“Cũng không bận lắm, đang tiếp đón khách.”
Đây là lần đầu tiên Lam Bắc Ngôn không kiêng nể gì gọi video với vợ mình trước mặt nhiều người như vậy, anh còn cố ý tăng âm lượng lớn hơn một chút.
"Vâng, vậy anh làm việc tiếp đi nhé, em không có việc gì cả, chỉ là nhớ anh thôi."
Lại một lần nữa nghe được cô nói là nhớ anh.
Lần trước, anh vẫn chưa kịp nói ra lời muốn nói, cuộc điện thoại đã buộc phải cúp máy, lần này, Lam Bắc Ngôn cũng không muốn bỏ lỡ nữa.
"Anh cũng nhớ em, chờ anh về nhà."
“Vâng.”
Cả hai đều mặc đồ trắng, trông rất xứng đôi.
"À, nhìn đại tiểu thư hả? Tiểu Na, cô nhớ kĩ phải tránh xa gia tộc Ruby một chút. Gia đình bọn họ có sự phân biệt huyết thống rất nghiêm trọng, đừng gây rắc rối gì hết. Nếu đắc tội với đại tiểu thư, cho dù là tư lệnh, cũng không thể bảo vệ được cô đâu."
"Ồ."
Nhìn thấy những người phụ nữ khác lại gần chồng mình như vậy khiến Thẩm Hoài Vi cảm thấy rất khó chịu.
Trên người chồng cô từ trên xuống dưới, đến cả cọng tóc đều đầy rẫy sự kháng cự, nhưng đại tiểu thư gì đó vẫn cố tình dựa sát vào người anh.
Cắn chặt môi dưới, buổi tiệc này, có lẽ cô không thể ở lại thêm nữa.
“Cole, ở đây hơi nhàm chán, tôi ra ngoài đi dạo một chút.”
Thẩm Hoài Vi nói xong bèn đứng dậy.
"Có cần tôi đi cùng không?"
"Không cần."
Hai người không nói gì thêm, Thẩm Hoài Vi đi ra ngoài dưới ánh mắt của Cole.
Về phần Lam Bắc Ngôn ở đằng kia, anh vẫn bị mắc kẹt trong hoàn cảnh khó xử này.
"Bắc Ngôn, cha em đã nói, ông ấy sẽ tài trợ cho anh một lô vũ khí mới, lần này em tới đây có mang theo hàng mẫu. Em cảm thấy vũ khí mới do nhà em làm ra lần này nhất định có ích với tình hình chiến sự hiện tại."
Lorsey nhẹ giọng nói.
Lam Bắc Ngôn cũng không đáp lại, chỉ dùng bàn tay trái đang đeo nhẫn cưới gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Bắc Ngôn.."
Lorsey thấy Lam Bắc Ngôn không trả lời, cô ta còn muốn nói thêm gì đó.
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Lam Bắc Ngôn vang lên.
Khi anh lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy cuộc gọi video của vợ trên màn hình, đôi mắt lạnh lùng của anh lập tức sáng lên, khuôn mặt căng thẳng cũng dịu đi.
Trước mặt Lorsey, Lam Bắc Ngôn nhấn vào nút trả lời.
“Chồng ơi.”
Thẩm Hoài Vi đã mở cánh cổng dịch chuyển đi về nhà ở trong nhà vệ sinh của phòng tiệc.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất gỡ tóc, mặc một chiếc áo len màu tím nhạt, cũng không kịp chải lại tóc tai, mấy lọn tóc bèn rủ xuống dưới.
Dưới ánh nắng trên bệ cửa sổ, trông cô vừa đẹp lại vừa ấm áp.
"Ừm, em đang làm gì đấy?"
Lam Bắc Ngôn nhẹ nhàng hỏi, để lộ ra nụ cười mà nhiều người chưa từng thấy trước đây với vợ mình.
“Em vừa mới ngủ dậy. Hôm qua trời mưa, hoa do anh trồng nở nhiều lắm nè, anh nhìn xem.”
Thẩm Hoài Vi di chuyển camera, từ ban công trong phòng có thể trực tiếp nhìn thấy khu vườn ở tầng dưới.
Quả nhiên, rất nhiều luống hoa tường vi đã nở rộ.
Dạ lan hương, hoa loa kèn cũng đang độ nở rộ, còn có một cây hoa nhài vàng óng, những bông hoa lay động nhè nhẹ trong gió.
"Đẹp lắm, em vất vả rồi."
“Chỉ là trồng hoa thôi mà, có gì vất vả đâu chứ!”
Thẩm Hoài Vi nói xong, lại chuyển camera trở lại.
"Chồng ơi, bây giờ anh không bận sao?"
“Cũng không bận lắm, đang tiếp đón khách.”
Đây là lần đầu tiên Lam Bắc Ngôn không kiêng nể gì gọi video với vợ mình trước mặt nhiều người như vậy, anh còn cố ý tăng âm lượng lớn hơn một chút.
"Vâng, vậy anh làm việc tiếp đi nhé, em không có việc gì cả, chỉ là nhớ anh thôi."
Lại một lần nữa nghe được cô nói là nhớ anh.
Lần trước, anh vẫn chưa kịp nói ra lời muốn nói, cuộc điện thoại đã buộc phải cúp máy, lần này, Lam Bắc Ngôn cũng không muốn bỏ lỡ nữa.
"Anh cũng nhớ em, chờ anh về nhà."
“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.