Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Điên Rồi
Chương 30: A Tỷ, Đệ Không Còn Nhỏ Nữa.
Lỏa Bôn Đích Man Đầu
19/09/2021
Đông Tuyết bưng trà ngon vừa mới pha, rón rén bước vào trong buồng.
Trong phòng bày biện một chiếc giường mềm.
Vẫn là cái thành chủ thường dùng, chỉ là…
Ba năm trước, đây chỉ là một chiếc giường mềm bình thường nhưng bây giờ thành giường và chỗ tựa lưng được khảm thêm chi chít bảo thạch, bảo thạch được mài bóng loáng, màu sắc tươi sáng, cho dù đang ở trong buồng tối cũng tỏa ra hào quang lung linh chói mắt.
Trên nệm giường trải một lớp lông của tuyết lang địa cực, nguyên một mảng da rất to, lông mềm ấm áp vô cùng thoải mái dễ chịu bao bọc lấy chiếc giường êm ái.
Lúc này, trên chiếc giường êm khảm đầy bảo thạch trải một lớp lông tuyết lang cực địa có một mỹ nhân mặc váy đen đang nằm.
Thần thái mỹ nhân lạnh lùng, giữa hai đầu lông mày có một tia lười biếng được trung hòa bởi một phần lạnh lùng nên nhìn chỉ có chút thanh lãnh.
Linh thú trông giống một cục bông đang nằm trong lòng nữ nhân, bộ dáng lười nhác, thỉnh thoảng còn mở to miệng ngáp.
Thấy Đông Tuyết bước vào, Nam Diên đang nửa nằm lười biếng kéo mi mắt lên.
"Đại nhân, trà tới." Đông Tuyết thấp giọng nói.
Ba năm này, lúc đối mặt với thành chủ đã thay đổi tính tình, Đông Tuyết vẫn có chút sợ hãi.
Ba năm trước lúc nàng vụng trộm đi tìm lão quản gia cứu những hạ nhân kia, vốn tưởng rằng sau khi thành chủ biết sẽ nổi giận, thậm chí nàng còn chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị giáng chức thành nha hoàn cấp thấp.
Kết quả, thành chủ chưa từng nhắc tới chuyện này, còn để một mình nàng hầu hạ bên người.
Nàng trở thành đại nha hoàn duy nhất mà người khác không thể nào bì kịp.
"Giờ nào rồi." Nam Diên ngồi dậy một chút, sau đó chân trần giẫm lên trên tấm da tuyết hồ trên mặt đất.
"Bẩm đại nhân, vừa đến giờ Dậu."
Biểu cảm trên mặt Nam Diên không thay đổi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Còn chưa trở lại?"
Đông Tuyết sớm đã luyện thành bản lĩnh cần nghe đôi ba câu đã có thể đoán được ý của thành chủ, nghe vậy bèn trả lời: “Có lẽ tiểu công tử lại đi săn linh thú.”
Nói xong, nàng hành lễ với thành chủ sau đó tự giác lui ra.
Nam Diên vẫn không có phản ứng gì, ngược lại Hư Tiểu Đường trong ngực nàng lại làm một động tác đầy nhân tính.
Nó và Diên Diên đang nằm trên lớp lông của tuyết lang cực địa, trên sàn nhà trong buồng dường như trải đầy lớp lông của tuyết hồ có tốc độ nhanh rất khó bắt giữ của Tuyết Vụ sơn.
A, còn có áo choàng lông nhung của Diên Diên cũng nhiều thêm mấy cái.
Tiểu tử kia muốn giết sạch toàn bộ linh thú có lông bên ngoài của thành Tích Tuyết sao?
Nam Diên ngáp một cái, vỗ vỗ cái mông nhỏ của Hư Tiểu Đường: “Tiểu Đường, cậu đi gọi A Thanh trở về, chút nữa sẽ ăn cơm.
Hai vuốt của Hư Tiểu Đường vắt trước ngực: “Hừ, lần nào cũng là tôi đi, lần này đến lượt cậu đấy.”
Nam Diên nhìn chằm chằm cơ thể tròn vo: “Sao cậu lại lười thế chứ?”
Hư Tiểu Đường: ...
Bực ghê, rõ ràng Diên Diên còn lười hơn nó!
Cuối cùng, Nam Diên cũng không hỏi ý kiến vật nhỏ mà trực tiếp ôm lấy linh thú tròn vo đi ra ngoài.
Bên ngoài thành Tích Tuyết, tuyết rơi không ngừng, từ xa nhìn lại, đất trời chỉ thấy một mảng trắng xóa.
Tuyết Vụ sơn
Thiếu niên mặc một bộ trang phục màu đen đang vật lộn với linh thú trông vừa giống một con sói lại vừa giống một con báo.
Con linh thú này có cơ thể khổng lồ, nhưng tốc độ của thiếu niên lại cực kì nhanh, tránh trái rồi lại tránh phải, sau mấy lượt quần ẩu, chủy thủ trong tay thiếu niên hung hăng đâm vào cổ linh thú, lại hung hăng kéo mạnh xuống phần bụng.
Trong nháy mắt, ánh mắt thiếu niên sắc lạnh dọa người.
"A Thanh." Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng của nữ nhân, cuối giọng còn ngáp một cái.
Tia sắc lạnh trong mắt thiếu niên đã biến mất, hắn nhanh chóng quay người, lộ ra một gương mặt xấu xí vô cùng, nháy mắt khi nhìn thấy người tới liền nhoẻn miệng cười, đôi mắt đen nhánh sáng lên.
"A tỷ, sao tỷ lại tới đây?"
Thanh âm thiếu niên còn mang theo chút ngây thơ, trong trẻo lộ ra vẻ kinh hỉ khó mà coi nhẹ.
Sau lần đầu tiên thay thành chủ làm việc, Bùi Tử Thanh đã có thể nói chuyện, là nữ nhân trước mắt này chữa khỏi bệnh câm cho hắn.
Mấy năm này, nữ nhân cho hắn rất rất nhiều, đây chẳng qua chỉ là một trong số những thứ đó mà thôi.
Nam Diên vuốt nhẹ quả cầu lông trong ngực mình, hững hờ nói: "Ra hóng gió, ở trong phòng cứ buồn ngủ. Thuận tiện tới đón đệ."
Bùi Tử Thanh nghe thấy câu phía sau, ánh mắt càng thêm ôn nhu, cười nói: "A tỷ muốn ngủ thì cừ ngủ, đệ cam đoan trong phủ không ai dám nhiều lời."
Nụ cười này của hắn khiến cho bướu thịt trên mặt cũng nhẹ nhàng lắc lư theo, càng làm hắn thêm xấu xí.
Nhưng hắn không quan tâm, a tỷ chưa từng cảm thấy hắn xấu, thậm chí nàng còn thích hắn cười.
Hư Tiểu Đường dùng móng vuốt nhỏ sửa sang lại lông bị gió thổi loạn, vô tình vạch trần người nào đó: "Diên Diên gạt người, nàng muốn đích thân tới đón ngươi, còn nhất định phải ôm ta theo nói là đi hóng mát."
Nam Diên: ...
"A tỷ?" Trong mắt Bùi Tử Thanh bắn ra hai tia sáng chói lòa.
Đối với vẻ mặt này của oắt con Nam Diên thực sự không có sức chống cự, đành nhàn nhạt giải thích: "Chuyện tu luyện không thể gấp được, thấy đệ đi một lúc lâu chưa về, tỷ mới tới xem một chút."
Bùi Tử Thanh lập tức lộ ra biểu cảm vừa ngượng ngùng vừa vui sướng: "A tỷ lo lắng cho đệ sao? Nhưng đệ phải nhanh chóng trở nên cường đại, sau này mới có thể bảo vệ a tỷ."
Nam Diên lãnh khốc vô tình nói: "Ta không cần bất luận kẻ nào bảo vệ."
Nàng là cường giả, là cường giả ai cũng e ngại, từ trước đến nay kẻ cầu xin tha thứ đều là người khác.
Chẳng quá, oắt con mà nàng nuôi trọn vẹn ba năm lại hiếu thuận như thế, trong lòng Nam Diên vẫn vô cùng hưởng thụ.
Thấy đầu nhỏ buồn tiu nghỉu, Nam Diên bổ sung thêm một câu: "Đệ còn nhỏ, không vội."
"Đệ không còn nhỏ nữa!" Bùi Tử Thanh phản bác.
"Ồ?" Nam Diên dò xét hắn từ trên xuống dưới, sau đó đưa tay xoa đầu hắn.
Biểu cảm thiếu niên lập tức cứng đờ, sau đó liền đoán được nàng muốn nói gì.
"A Thanh, ba năm rồi, sao đệ vẫn không cao lên chút nào nhỉ?"
So với ba năm trước, oắt con khỏe mạnh lên không ít, nhưng vẫn chỉ có thân hình trẻ con, đại khái mới cao được thêm nửa cái đầu.
Nhà khác mười sáu tuổi đã có thể nói đến chuyện cưới gả, đứa nhỏ nhà nàng sao vẫn trông giống trẻ con vậy?
Nam Diên không khỏi nghĩ lại.
Hay là do nàng nuôi không tốt?
"A tỷ, tỷ nhìn đi, đây là tuyết hồ mà hôm nay đệ săn được, ba con, vừa vặn làm cho a tỷ một chiếc áo choàng lớn!"
Bùi Tử Thanh nâng con tuyết hồ được xử lý tốt đến trước mặt Nam Diên, gương mặt mong đợi nhìn nàng.
"Tỷ đã có rất nhiều, đệ muốn săn giết toàn bộ lông thú trên núi để lấy lông cho một mình tỷ sao?" Nam Diên không đám lông kia chút nào, còn phê bình hành vi của hắn.
Hào quang trong mắt thiếu niên tối dần, bờ môi mấp máy.
Lại là gương mặt không có chút biểu cảm này, rốt cuộc hắn phải làm gì thì a tỷ mới có thể cười vui vẻ thoải mái giống như hắn nhìn thấy trong giấc mơ chứ?
"Trở về đi."
Bùi Tử Thanh gật đầu, trầm mặc đi theo phía sau nữ nhân.
Nam Diên quay đầu nhìn thoáng qua, thấy hai tay hắn trống trơn, không khỏi dừng lại nhắc nhở: "A Thanh, đệ quên cầm theo lông của tuyết hồ."
Bùi Tử Thanh lập tức vui mừng trở lại, nói: "Đệ đi lấy ngay đây!"
Hư Tiểu Đường nói thầm một câu: "Diên Diên, hắn thật ngây thơ."
Nam Diên: Chứ còn gì nữa, nếu không phải nàng chính miệng thừa nhận mình thích thì hắn tình nguyện ném đi cũng không mang về.
Thật là một đứa nhóc ngạo kiều.
Trong phòng bày biện một chiếc giường mềm.
Vẫn là cái thành chủ thường dùng, chỉ là…
Ba năm trước, đây chỉ là một chiếc giường mềm bình thường nhưng bây giờ thành giường và chỗ tựa lưng được khảm thêm chi chít bảo thạch, bảo thạch được mài bóng loáng, màu sắc tươi sáng, cho dù đang ở trong buồng tối cũng tỏa ra hào quang lung linh chói mắt.
Trên nệm giường trải một lớp lông của tuyết lang địa cực, nguyên một mảng da rất to, lông mềm ấm áp vô cùng thoải mái dễ chịu bao bọc lấy chiếc giường êm ái.
Lúc này, trên chiếc giường êm khảm đầy bảo thạch trải một lớp lông tuyết lang cực địa có một mỹ nhân mặc váy đen đang nằm.
Thần thái mỹ nhân lạnh lùng, giữa hai đầu lông mày có một tia lười biếng được trung hòa bởi một phần lạnh lùng nên nhìn chỉ có chút thanh lãnh.
Linh thú trông giống một cục bông đang nằm trong lòng nữ nhân, bộ dáng lười nhác, thỉnh thoảng còn mở to miệng ngáp.
Thấy Đông Tuyết bước vào, Nam Diên đang nửa nằm lười biếng kéo mi mắt lên.
"Đại nhân, trà tới." Đông Tuyết thấp giọng nói.
Ba năm này, lúc đối mặt với thành chủ đã thay đổi tính tình, Đông Tuyết vẫn có chút sợ hãi.
Ba năm trước lúc nàng vụng trộm đi tìm lão quản gia cứu những hạ nhân kia, vốn tưởng rằng sau khi thành chủ biết sẽ nổi giận, thậm chí nàng còn chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị giáng chức thành nha hoàn cấp thấp.
Kết quả, thành chủ chưa từng nhắc tới chuyện này, còn để một mình nàng hầu hạ bên người.
Nàng trở thành đại nha hoàn duy nhất mà người khác không thể nào bì kịp.
"Giờ nào rồi." Nam Diên ngồi dậy một chút, sau đó chân trần giẫm lên trên tấm da tuyết hồ trên mặt đất.
"Bẩm đại nhân, vừa đến giờ Dậu."
Biểu cảm trên mặt Nam Diên không thay đổi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Còn chưa trở lại?"
Đông Tuyết sớm đã luyện thành bản lĩnh cần nghe đôi ba câu đã có thể đoán được ý của thành chủ, nghe vậy bèn trả lời: “Có lẽ tiểu công tử lại đi săn linh thú.”
Nói xong, nàng hành lễ với thành chủ sau đó tự giác lui ra.
Nam Diên vẫn không có phản ứng gì, ngược lại Hư Tiểu Đường trong ngực nàng lại làm một động tác đầy nhân tính.
Nó và Diên Diên đang nằm trên lớp lông của tuyết lang cực địa, trên sàn nhà trong buồng dường như trải đầy lớp lông của tuyết hồ có tốc độ nhanh rất khó bắt giữ của Tuyết Vụ sơn.
A, còn có áo choàng lông nhung của Diên Diên cũng nhiều thêm mấy cái.
Tiểu tử kia muốn giết sạch toàn bộ linh thú có lông bên ngoài của thành Tích Tuyết sao?
Nam Diên ngáp một cái, vỗ vỗ cái mông nhỏ của Hư Tiểu Đường: “Tiểu Đường, cậu đi gọi A Thanh trở về, chút nữa sẽ ăn cơm.
Hai vuốt của Hư Tiểu Đường vắt trước ngực: “Hừ, lần nào cũng là tôi đi, lần này đến lượt cậu đấy.”
Nam Diên nhìn chằm chằm cơ thể tròn vo: “Sao cậu lại lười thế chứ?”
Hư Tiểu Đường: ...
Bực ghê, rõ ràng Diên Diên còn lười hơn nó!
Cuối cùng, Nam Diên cũng không hỏi ý kiến vật nhỏ mà trực tiếp ôm lấy linh thú tròn vo đi ra ngoài.
Bên ngoài thành Tích Tuyết, tuyết rơi không ngừng, từ xa nhìn lại, đất trời chỉ thấy một mảng trắng xóa.
Tuyết Vụ sơn
Thiếu niên mặc một bộ trang phục màu đen đang vật lộn với linh thú trông vừa giống một con sói lại vừa giống một con báo.
Con linh thú này có cơ thể khổng lồ, nhưng tốc độ của thiếu niên lại cực kì nhanh, tránh trái rồi lại tránh phải, sau mấy lượt quần ẩu, chủy thủ trong tay thiếu niên hung hăng đâm vào cổ linh thú, lại hung hăng kéo mạnh xuống phần bụng.
Trong nháy mắt, ánh mắt thiếu niên sắc lạnh dọa người.
"A Thanh." Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng của nữ nhân, cuối giọng còn ngáp một cái.
Tia sắc lạnh trong mắt thiếu niên đã biến mất, hắn nhanh chóng quay người, lộ ra một gương mặt xấu xí vô cùng, nháy mắt khi nhìn thấy người tới liền nhoẻn miệng cười, đôi mắt đen nhánh sáng lên.
"A tỷ, sao tỷ lại tới đây?"
Thanh âm thiếu niên còn mang theo chút ngây thơ, trong trẻo lộ ra vẻ kinh hỉ khó mà coi nhẹ.
Sau lần đầu tiên thay thành chủ làm việc, Bùi Tử Thanh đã có thể nói chuyện, là nữ nhân trước mắt này chữa khỏi bệnh câm cho hắn.
Mấy năm này, nữ nhân cho hắn rất rất nhiều, đây chẳng qua chỉ là một trong số những thứ đó mà thôi.
Nam Diên vuốt nhẹ quả cầu lông trong ngực mình, hững hờ nói: "Ra hóng gió, ở trong phòng cứ buồn ngủ. Thuận tiện tới đón đệ."
Bùi Tử Thanh nghe thấy câu phía sau, ánh mắt càng thêm ôn nhu, cười nói: "A tỷ muốn ngủ thì cừ ngủ, đệ cam đoan trong phủ không ai dám nhiều lời."
Nụ cười này của hắn khiến cho bướu thịt trên mặt cũng nhẹ nhàng lắc lư theo, càng làm hắn thêm xấu xí.
Nhưng hắn không quan tâm, a tỷ chưa từng cảm thấy hắn xấu, thậm chí nàng còn thích hắn cười.
Hư Tiểu Đường dùng móng vuốt nhỏ sửa sang lại lông bị gió thổi loạn, vô tình vạch trần người nào đó: "Diên Diên gạt người, nàng muốn đích thân tới đón ngươi, còn nhất định phải ôm ta theo nói là đi hóng mát."
Nam Diên: ...
"A tỷ?" Trong mắt Bùi Tử Thanh bắn ra hai tia sáng chói lòa.
Đối với vẻ mặt này của oắt con Nam Diên thực sự không có sức chống cự, đành nhàn nhạt giải thích: "Chuyện tu luyện không thể gấp được, thấy đệ đi một lúc lâu chưa về, tỷ mới tới xem một chút."
Bùi Tử Thanh lập tức lộ ra biểu cảm vừa ngượng ngùng vừa vui sướng: "A tỷ lo lắng cho đệ sao? Nhưng đệ phải nhanh chóng trở nên cường đại, sau này mới có thể bảo vệ a tỷ."
Nam Diên lãnh khốc vô tình nói: "Ta không cần bất luận kẻ nào bảo vệ."
Nàng là cường giả, là cường giả ai cũng e ngại, từ trước đến nay kẻ cầu xin tha thứ đều là người khác.
Chẳng quá, oắt con mà nàng nuôi trọn vẹn ba năm lại hiếu thuận như thế, trong lòng Nam Diên vẫn vô cùng hưởng thụ.
Thấy đầu nhỏ buồn tiu nghỉu, Nam Diên bổ sung thêm một câu: "Đệ còn nhỏ, không vội."
"Đệ không còn nhỏ nữa!" Bùi Tử Thanh phản bác.
"Ồ?" Nam Diên dò xét hắn từ trên xuống dưới, sau đó đưa tay xoa đầu hắn.
Biểu cảm thiếu niên lập tức cứng đờ, sau đó liền đoán được nàng muốn nói gì.
"A Thanh, ba năm rồi, sao đệ vẫn không cao lên chút nào nhỉ?"
So với ba năm trước, oắt con khỏe mạnh lên không ít, nhưng vẫn chỉ có thân hình trẻ con, đại khái mới cao được thêm nửa cái đầu.
Nhà khác mười sáu tuổi đã có thể nói đến chuyện cưới gả, đứa nhỏ nhà nàng sao vẫn trông giống trẻ con vậy?
Nam Diên không khỏi nghĩ lại.
Hay là do nàng nuôi không tốt?
"A tỷ, tỷ nhìn đi, đây là tuyết hồ mà hôm nay đệ săn được, ba con, vừa vặn làm cho a tỷ một chiếc áo choàng lớn!"
Bùi Tử Thanh nâng con tuyết hồ được xử lý tốt đến trước mặt Nam Diên, gương mặt mong đợi nhìn nàng.
"Tỷ đã có rất nhiều, đệ muốn săn giết toàn bộ lông thú trên núi để lấy lông cho một mình tỷ sao?" Nam Diên không đám lông kia chút nào, còn phê bình hành vi của hắn.
Hào quang trong mắt thiếu niên tối dần, bờ môi mấp máy.
Lại là gương mặt không có chút biểu cảm này, rốt cuộc hắn phải làm gì thì a tỷ mới có thể cười vui vẻ thoải mái giống như hắn nhìn thấy trong giấc mơ chứ?
"Trở về đi."
Bùi Tử Thanh gật đầu, trầm mặc đi theo phía sau nữ nhân.
Nam Diên quay đầu nhìn thoáng qua, thấy hai tay hắn trống trơn, không khỏi dừng lại nhắc nhở: "A Thanh, đệ quên cầm theo lông của tuyết hồ."
Bùi Tử Thanh lập tức vui mừng trở lại, nói: "Đệ đi lấy ngay đây!"
Hư Tiểu Đường nói thầm một câu: "Diên Diên, hắn thật ngây thơ."
Nam Diên: Chứ còn gì nữa, nếu không phải nàng chính miệng thừa nhận mình thích thì hắn tình nguyện ném đi cũng không mang về.
Thật là một đứa nhóc ngạo kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.