Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Điên Rồi
Chương 27: Cấm Dục, Giải Tán Nam Sủng.
Lỏa Bôn Đích Man Đầu
19/09/2021
Trong lòng Bùi Tử Thanh ủy khuất, Nam Diên không thèm để ý chút nào, bây giờ mà cho lão quản gia một chút ngon ngọt , đợi lát nữa nàng cũng không tiện mở miệng đòi tiền.
Thành chủ đổi giọng khiến lão quản gia không khỏi lộ ra thần sắc hài lòng.
Thật ra ông ta nghi ngờ thành chủ đã bị giả mạo, dù tính tình khí chất cũng đều thay đổi, nhưng ông ta thăm dò mấy lần đều không nhìn ra tu vi của đối phương, cũng không nhìn ra vết tích dịch dung.
Trừ phi... tu vi của đối phương ở trên ông ta.
Nhưng cao thủ như vậy cần gì phải hạ mình đến một tòa thành nho nhỏ như thành Tích Tuyết?
Có lẽ là cô đã trưởng thành nên không muốn bị ông quản thúc.
Toàn bộ cơ thể mỹ nhân dựa vào trên ghế êm, bộ dáng lười biếng, thản nhiên nói: "Ngô bá, có chuyện ta đang muốn nói với ông.
Gần đây ta đang tu luyện một bản bí tịch, sau này phải thanh tâm quả dục, không thể đụng đến nam sắc. Vì muốn chuyên chú tu luyện, ta dự định giải tán toàn bộ số nam sủng ở trong Bách Hoa viên kia."
Lời này vừa nói ra, đừng nói là lão quản gia nhìn nàng từ nhỏ đến lớn, mà ngay cả đám hạ nhân vừa mới thở phào một hơi đều có biểu cảm như bị sét đánh.
Thành chủ vừa nói cái gì?
Sau này sẽ không đụng đến nam sắc?
Kinh hoàng!
Quá khiếp sợ!
Ai ở trong phủ mà không biết thành chủ đại nhân háo sắc, có đam mê sưu tầm một tram nam sủng ở tại Bách Hoa viên, để mỗi đêm đều có thể hưởng dụng. Cho dù là nha hoàn hầu hạ mình, nàng cũng muốn chọn một người có ngũ quan đoan chính.
Gần đây mặc dù đại nhân không đặt chân tới Bách Hoa viên, thậm chí còn không sủng ái Tiết công tử nữa, nhưng mọi người cũng chỉ nghĩ đại nhân đang giữ lại một chiêu nào đó, ai ngờ…
Thật sự không động vào nam sắc sao?
Nam Diên tiếp tục nói: "Làm phiền Ngô bá lấy một ít linh thạch trong nhà kho. Những nam sủng này dù sao cũng đã theo ta một đoạn thời gian, phát cho bọn họ mỗi người một trăm khối linh thạch trung đẳng đi."
Đám người hít sâu một hơi.
Một trăm khối linh thạch trung đẳng!
Đại nhân thực sự hào phóng!
Đầu tiên, Ngô bá có chút nghi ngờ dò xét nàng một lát, sau đó mới chậm rãi nở nụ cười, vui mừng không thôi nói: "Thành chủ trưởng thành rồi, lão nô đến kho lấy."
Bùi Nguyệt Oanh ham an nhàn và sắc đẹp, mấy năm này tiếp nhận chức vụ thành chủ này cũng không có làm chuyện tốt, chủ yếu chỉ đi vơ vét mỹ nam.
Mỹ nam mà nàng tân tân khổ khổ góp nhặt mấy năm mà bây giờ lại muốn giải tán toàn bộ trong một đêm, bọn hạ nhân còn cảm thấy đau lòng thay cho thành chủ.
Chẳng qua, thành chủ chuyển sự quan tâm từ nam sắc sang việc tu luyện cũng là một chuyện tốt, mọi người vẫn cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Không bao lâu, mỹ nam tử đã đứng chật kín trong viện, mỗi người một vẻ khác nhau.
Sau khi nghe xong ý của thành chủ, nhím mỹ nam tử có biểu cảm khác nhau.
Tiết Tùng Uẩn một khắc tước vẫn còn kiêu ngạo ngầng cao đầu, bây giờ cũng khó tin nhìn nữ nhân trước mắt.
Trước kia ánh mắt nữ nhân này nhìn hắn tràn đầy nhu tình và yêu thích, hiện tại nàng lại muốn đuổi hắn khỏi phủ?
Trong lòng hắn có một tia thất lạc và phẫn nộ khó nói.
Tiết Tùng Uẩn lại nghĩ đến lời của cha mẹ mà không khỏi nghĩ lại, có phải hắn để nàng phải đợi lâu quá rồi hay không?
Thế nhưng hắn đã chủ động hiến thân, là do nàng không muốn hắn, lại còn nhục nhã hắn!
Tiết Tùng Uẩn luống cuống, hắn vội vàng nhìn về phía Vân Vụ và Cố Lan Chi.
Hai người này là người được sủng ái nhất trước khi hắn vào phủ, sao bọn họ lại không có một chút phản ứng nào?
Sau khi Cố Lan Chi cười lạnh một tiếng, cũng lạnh nhạt tiếp nhận.
Khóe môi Vân Vụ khẽ nhếch, một bộ dáng phong đạm vân khinh, dường như chuyện lớn như vậy cũng không liên quan gì đến hắn cả.
"Đại nhân, ta không rời đi! Trong lòng ta có ngươi, ta không đi…"
Một mỹ nam ốm yếu khóc sướt mướt nói, rõ ràng là một nam tử lại khóc ra vẻ liễu rủ trong gió.
Đôi mắt đẹp của Nam Diên hơi nhíu lại.
Ồn ào chết ta.
Chờ đến khi lão quản gia mang theo mấy rương linh thạch tới, nhét một trăm khối linh thạch trung đẳng vào trong tay mỹ nam ốm yếu kai, hắn ta ngay lập tức biến thành “chim cút”.
Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, Bùi Nguyệt Oanh mặc dù là võ tu, nhưng dáng dấp đẹp, bình thường ngoài việc bồi nàng ăn ngủ thì cũng chỉ phải nói một số lời tâm tình buồn nôn.
Nói thật, những nam nhân này ngoại trừ bị hạn chế tự do thì cũng không phải chịu bất kỳ thua thiệt nào.
Bây giờ cầm lấy linh thạch còn có thể có được tự do, người thông minh đều biết nên chọn cái gì.
Bùi Tử Thanh ngoan ngoãn đứng sau lưng nữ nhân, đôi mắt lướt qua từng tên nam nhân ở đây, ánh mắt ảm đạm mà u ám.
Những nam nhân này có phải đều đã hầu hạ Diên Diên hay không?
Gương mặt của bọn họ đều rất đẹp.
Đẹp đến mức hắn muốn xé nó ra dán lên mặt mình…
Thành chủ đổi giọng khiến lão quản gia không khỏi lộ ra thần sắc hài lòng.
Thật ra ông ta nghi ngờ thành chủ đã bị giả mạo, dù tính tình khí chất cũng đều thay đổi, nhưng ông ta thăm dò mấy lần đều không nhìn ra tu vi của đối phương, cũng không nhìn ra vết tích dịch dung.
Trừ phi... tu vi của đối phương ở trên ông ta.
Nhưng cao thủ như vậy cần gì phải hạ mình đến một tòa thành nho nhỏ như thành Tích Tuyết?
Có lẽ là cô đã trưởng thành nên không muốn bị ông quản thúc.
Toàn bộ cơ thể mỹ nhân dựa vào trên ghế êm, bộ dáng lười biếng, thản nhiên nói: "Ngô bá, có chuyện ta đang muốn nói với ông.
Gần đây ta đang tu luyện một bản bí tịch, sau này phải thanh tâm quả dục, không thể đụng đến nam sắc. Vì muốn chuyên chú tu luyện, ta dự định giải tán toàn bộ số nam sủng ở trong Bách Hoa viên kia."
Lời này vừa nói ra, đừng nói là lão quản gia nhìn nàng từ nhỏ đến lớn, mà ngay cả đám hạ nhân vừa mới thở phào một hơi đều có biểu cảm như bị sét đánh.
Thành chủ vừa nói cái gì?
Sau này sẽ không đụng đến nam sắc?
Kinh hoàng!
Quá khiếp sợ!
Ai ở trong phủ mà không biết thành chủ đại nhân háo sắc, có đam mê sưu tầm một tram nam sủng ở tại Bách Hoa viên, để mỗi đêm đều có thể hưởng dụng. Cho dù là nha hoàn hầu hạ mình, nàng cũng muốn chọn một người có ngũ quan đoan chính.
Gần đây mặc dù đại nhân không đặt chân tới Bách Hoa viên, thậm chí còn không sủng ái Tiết công tử nữa, nhưng mọi người cũng chỉ nghĩ đại nhân đang giữ lại một chiêu nào đó, ai ngờ…
Thật sự không động vào nam sắc sao?
Nam Diên tiếp tục nói: "Làm phiền Ngô bá lấy một ít linh thạch trong nhà kho. Những nam sủng này dù sao cũng đã theo ta một đoạn thời gian, phát cho bọn họ mỗi người một trăm khối linh thạch trung đẳng đi."
Đám người hít sâu một hơi.
Một trăm khối linh thạch trung đẳng!
Đại nhân thực sự hào phóng!
Đầu tiên, Ngô bá có chút nghi ngờ dò xét nàng một lát, sau đó mới chậm rãi nở nụ cười, vui mừng không thôi nói: "Thành chủ trưởng thành rồi, lão nô đến kho lấy."
Bùi Nguyệt Oanh ham an nhàn và sắc đẹp, mấy năm này tiếp nhận chức vụ thành chủ này cũng không có làm chuyện tốt, chủ yếu chỉ đi vơ vét mỹ nam.
Mỹ nam mà nàng tân tân khổ khổ góp nhặt mấy năm mà bây giờ lại muốn giải tán toàn bộ trong một đêm, bọn hạ nhân còn cảm thấy đau lòng thay cho thành chủ.
Chẳng qua, thành chủ chuyển sự quan tâm từ nam sắc sang việc tu luyện cũng là một chuyện tốt, mọi người vẫn cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Không bao lâu, mỹ nam tử đã đứng chật kín trong viện, mỗi người một vẻ khác nhau.
Sau khi nghe xong ý của thành chủ, nhím mỹ nam tử có biểu cảm khác nhau.
Tiết Tùng Uẩn một khắc tước vẫn còn kiêu ngạo ngầng cao đầu, bây giờ cũng khó tin nhìn nữ nhân trước mắt.
Trước kia ánh mắt nữ nhân này nhìn hắn tràn đầy nhu tình và yêu thích, hiện tại nàng lại muốn đuổi hắn khỏi phủ?
Trong lòng hắn có một tia thất lạc và phẫn nộ khó nói.
Tiết Tùng Uẩn lại nghĩ đến lời của cha mẹ mà không khỏi nghĩ lại, có phải hắn để nàng phải đợi lâu quá rồi hay không?
Thế nhưng hắn đã chủ động hiến thân, là do nàng không muốn hắn, lại còn nhục nhã hắn!
Tiết Tùng Uẩn luống cuống, hắn vội vàng nhìn về phía Vân Vụ và Cố Lan Chi.
Hai người này là người được sủng ái nhất trước khi hắn vào phủ, sao bọn họ lại không có một chút phản ứng nào?
Sau khi Cố Lan Chi cười lạnh một tiếng, cũng lạnh nhạt tiếp nhận.
Khóe môi Vân Vụ khẽ nhếch, một bộ dáng phong đạm vân khinh, dường như chuyện lớn như vậy cũng không liên quan gì đến hắn cả.
"Đại nhân, ta không rời đi! Trong lòng ta có ngươi, ta không đi…"
Một mỹ nam ốm yếu khóc sướt mướt nói, rõ ràng là một nam tử lại khóc ra vẻ liễu rủ trong gió.
Đôi mắt đẹp của Nam Diên hơi nhíu lại.
Ồn ào chết ta.
Chờ đến khi lão quản gia mang theo mấy rương linh thạch tới, nhét một trăm khối linh thạch trung đẳng vào trong tay mỹ nam ốm yếu kai, hắn ta ngay lập tức biến thành “chim cút”.
Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, Bùi Nguyệt Oanh mặc dù là võ tu, nhưng dáng dấp đẹp, bình thường ngoài việc bồi nàng ăn ngủ thì cũng chỉ phải nói một số lời tâm tình buồn nôn.
Nói thật, những nam nhân này ngoại trừ bị hạn chế tự do thì cũng không phải chịu bất kỳ thua thiệt nào.
Bây giờ cầm lấy linh thạch còn có thể có được tự do, người thông minh đều biết nên chọn cái gì.
Bùi Tử Thanh ngoan ngoãn đứng sau lưng nữ nhân, đôi mắt lướt qua từng tên nam nhân ở đây, ánh mắt ảm đạm mà u ám.
Những nam nhân này có phải đều đã hầu hạ Diên Diên hay không?
Gương mặt của bọn họ đều rất đẹp.
Đẹp đến mức hắn muốn xé nó ra dán lên mặt mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.