Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Điên Rồi
Chương 18: Đứng Ngây Ngốc Làm Gì Nữa, Còn Không Mau Qua Đây?
Lỏa Bôn Đích Man Đầu
19/09/2021
Khẩu khí của nam nhân này một bộ giống như thỏa hiệp lại giống như đang bố thí khiến Nam Diên phải im lặng.
Đầu óc của người này rỗng tuếch à?
Chẳng qua nàng dường như nhớ ra, trước khi bế quan Bùi Nguyệt Oanh một mực lấy lòng một tên nam sủng.
Nữ thành chủ này tuy mê sắc đẹp, nhưng vẫn có đạo lý, cũng không ép buộc tên đó.
Chỉ có một lần duy nhất phá lệ bởi vì đối phương quá hợp khẩu vị của nàng. Vì đạt được thân thể của nam sủng kia, nàng vẫn luôn dỗ dành đối phương, nhưng từ đầu đến cuối cũng không đè người kia lên giường.
Kẻ trước mắt này chính là… hắn sao?
Nam Diên không hiểu. Khuôn mặt bình thường như thế, tại sao hắn lại dám được bước lấn tới?
"Dẫn Tiết công tử trở về, sau này không có mệnh lệnh của ta, không cho phép hắn bước vào đây một bước." Mặt Nam Diên không hề thay đổi phân phó.
Tiết Tùng Uẩn khiếp sợ nhìn nàng, dường như hắn đang nhìn một nữ nhân vô cùng cặn bã.
Nam Diên mặt đơ không thèm để ý, nhưng trong mắt nàng lại lườm nguýt một cái.
Vậy mới nói tình yêu chính là thứ đáng ghét nhất.
Cứ nhìn tên nam sủng này đi, trước kia lúc Bùi Nguyệt Oanh một mực sủng hắn, hắn lại cứ khinh thường, bây giờ nàng thay đổi thái độ, hắn lại bày ra biểu cảm như bị phụ bạc vậy.
Thân là nam sủng được sủng ái hàng đầu, Tiết Tùng Uẩn rất có tôn nghiêm, không đợi bọn nha hoàn đuổi hắn đã tự mình rời đi.
Trước khi đi, hắn hung hăng trừng mắt nhìn tiểu quái thai bên cạnh, để lại một ánh mắt "coi như ngươi gặp may".
Tiết Tùng Uẩn đương nhiên nhớ rõ mình tới làm gì, nhưng hắn vừa mới bị thành chủ làm mất hết mặt mũi, lòng tự trọng của hắn tuyệt đối không cho phép hắn vì một một tên gia đinh đã chết mà năm lần bảy lượt cúi đầu.
Hắn ngược lại muốn nhìn xem, Bùi Nguyệt Oanh có thể giả bộ được bao lâu!
Bùi Tử Thanh đứng ở vị trí hẻo lánh mím môi một cái, khóe miệng dường như có xu thế giương lên một chút.
Hắn không biết lời đồn là thật hay giả, nhưng vừa nới chứng kiến tất cả mọi chuyện diễn ra đã khiến trong lòng hắn có một tia mừng thầm.
"Đông Tuyết ở lại, tất cả nhưng người khác đi xuống." Nam Diên lên tiếng.
Đại nha hoàn Đông Tuyết thân cận tìm nơi hẻo lánh để đứng, những tỳ nữ còn lại trong phòng lần lượt lui ra ngoài.
Thất ra những tỳ nữ này đều rất hiểu chuyện, phần lớn thời gian đều rất yên tĩnh, dù sao Bùi Nguyệt Oanh cũng thích yên tĩnh.
Chẳng qua Bùi Nguyệt Oanh thích yên tĩnh là bởi vì nàng muốn ngâm thơ vẽ tranh nên không thể bị quấy nhiễu, còn Nam Diên lại là đơn thuần thích yên tĩnh.
Bản chất bên trong nàng rất khát máu, yên tĩnh khiến nàng có thể tu tâm dưỡng tính.
Hơn nữa, ý thức lãnh địa của Nam Diên rất mạnh, nàng không thích trên địa bàn của mình xuất hiện người lạ mặt, đê lại đại nha hoàn Đông Tuyết cũng chỉ vì thuận tiện.
Đôi mắt Bùi Tử Thanh liếc nhìn nữ nhân vừa lên tiếng, đứng tại chỗ không biết làm sao.
Hắn không biết trong những người phải lui ra có hắn hay không.
Chắc là không bao gồm đâu?
Nếu không nha hoàn kia cũng không dẫn hắn đến đây.
"Đứng ngây ngốc làm gì nữa, còn không mau qua đây."
Bùi Tử Thanh nghe nàng nói thế, ngay lập tức nở một nụ cười, chạy đến trước mặt nữ nhân, nhìn thẳng vào nàng.
"Lúc ngủ dậy có bị mùi của chính mình hun ngất hay không?" Nam Diên hỏi.
Rõ ràng giọng nói và biểu cảm của nàng đều vô cùng bình thản không gợn sóng, nhưng Bùi Tử Thanh lại cảm thấy nàng đang trêu ghẹo mình.
Hắn không đoán sai, bởi vì thuốc của nàng nên hắn mới trở nên thối như vậy.
Bùi Tử Thanh lắc đầu, cười với nàng.
Khi còn bé hắn không dám cười, bởi vì hắn cười lên trông rất xấu.
Hắn cười một tiếng, mẹ hắn liền đánh hắn, mắng hắn là tên quái thai.
Sau khi lớn lên một chút hắn cũng không hề cười, bởi vì không có chuyện gì trên đời này có thể khiến hắn vui vẻ.
Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là có thể ăn no mặc ấm, hoặc ít nhất là không chết đói, cho hắn lớn lên thêm một chút.
Điều kiện ở thành Tích Tuyết vô cùng khốc liệt, từ nhỏ hắn đã sống ở nơi này nên không biết đất trời bên ngoài trông như thế nào.
Nhưng nghe người lớn nói, cực nam của đại lục Thương Miểu bốn mùa đều là mùa xuân, linh thú trong rừng nhiều vô số kể.
Hắn chạy nhanh, chỉ cần tiện tay bắt một con linh thú cấp thấp cũng có thể no bụng.
Chỉ cần đi được đến nơi đó, hắn nhất định sẽ không phải chịu đói chịu lạnh nữa.
Thế nhưng chỗ kia quá xa, trước khi lớn lên, hắn vẫn chưa có năng lực rời khỏi thành Tích Tuyết.
Tiểu quái thai cười lên, đôi mắt cũng cong cong khiến Nam Diên rất thích, nàng nhịn không được sờ lên cái đầu nhỏ của hắn.
Đầu óc của người này rỗng tuếch à?
Chẳng qua nàng dường như nhớ ra, trước khi bế quan Bùi Nguyệt Oanh một mực lấy lòng một tên nam sủng.
Nữ thành chủ này tuy mê sắc đẹp, nhưng vẫn có đạo lý, cũng không ép buộc tên đó.
Chỉ có một lần duy nhất phá lệ bởi vì đối phương quá hợp khẩu vị của nàng. Vì đạt được thân thể của nam sủng kia, nàng vẫn luôn dỗ dành đối phương, nhưng từ đầu đến cuối cũng không đè người kia lên giường.
Kẻ trước mắt này chính là… hắn sao?
Nam Diên không hiểu. Khuôn mặt bình thường như thế, tại sao hắn lại dám được bước lấn tới?
"Dẫn Tiết công tử trở về, sau này không có mệnh lệnh của ta, không cho phép hắn bước vào đây một bước." Mặt Nam Diên không hề thay đổi phân phó.
Tiết Tùng Uẩn khiếp sợ nhìn nàng, dường như hắn đang nhìn một nữ nhân vô cùng cặn bã.
Nam Diên mặt đơ không thèm để ý, nhưng trong mắt nàng lại lườm nguýt một cái.
Vậy mới nói tình yêu chính là thứ đáng ghét nhất.
Cứ nhìn tên nam sủng này đi, trước kia lúc Bùi Nguyệt Oanh một mực sủng hắn, hắn lại cứ khinh thường, bây giờ nàng thay đổi thái độ, hắn lại bày ra biểu cảm như bị phụ bạc vậy.
Thân là nam sủng được sủng ái hàng đầu, Tiết Tùng Uẩn rất có tôn nghiêm, không đợi bọn nha hoàn đuổi hắn đã tự mình rời đi.
Trước khi đi, hắn hung hăng trừng mắt nhìn tiểu quái thai bên cạnh, để lại một ánh mắt "coi như ngươi gặp may".
Tiết Tùng Uẩn đương nhiên nhớ rõ mình tới làm gì, nhưng hắn vừa mới bị thành chủ làm mất hết mặt mũi, lòng tự trọng của hắn tuyệt đối không cho phép hắn vì một một tên gia đinh đã chết mà năm lần bảy lượt cúi đầu.
Hắn ngược lại muốn nhìn xem, Bùi Nguyệt Oanh có thể giả bộ được bao lâu!
Bùi Tử Thanh đứng ở vị trí hẻo lánh mím môi một cái, khóe miệng dường như có xu thế giương lên một chút.
Hắn không biết lời đồn là thật hay giả, nhưng vừa nới chứng kiến tất cả mọi chuyện diễn ra đã khiến trong lòng hắn có một tia mừng thầm.
"Đông Tuyết ở lại, tất cả nhưng người khác đi xuống." Nam Diên lên tiếng.
Đại nha hoàn Đông Tuyết thân cận tìm nơi hẻo lánh để đứng, những tỳ nữ còn lại trong phòng lần lượt lui ra ngoài.
Thất ra những tỳ nữ này đều rất hiểu chuyện, phần lớn thời gian đều rất yên tĩnh, dù sao Bùi Nguyệt Oanh cũng thích yên tĩnh.
Chẳng qua Bùi Nguyệt Oanh thích yên tĩnh là bởi vì nàng muốn ngâm thơ vẽ tranh nên không thể bị quấy nhiễu, còn Nam Diên lại là đơn thuần thích yên tĩnh.
Bản chất bên trong nàng rất khát máu, yên tĩnh khiến nàng có thể tu tâm dưỡng tính.
Hơn nữa, ý thức lãnh địa của Nam Diên rất mạnh, nàng không thích trên địa bàn của mình xuất hiện người lạ mặt, đê lại đại nha hoàn Đông Tuyết cũng chỉ vì thuận tiện.
Đôi mắt Bùi Tử Thanh liếc nhìn nữ nhân vừa lên tiếng, đứng tại chỗ không biết làm sao.
Hắn không biết trong những người phải lui ra có hắn hay không.
Chắc là không bao gồm đâu?
Nếu không nha hoàn kia cũng không dẫn hắn đến đây.
"Đứng ngây ngốc làm gì nữa, còn không mau qua đây."
Bùi Tử Thanh nghe nàng nói thế, ngay lập tức nở một nụ cười, chạy đến trước mặt nữ nhân, nhìn thẳng vào nàng.
"Lúc ngủ dậy có bị mùi của chính mình hun ngất hay không?" Nam Diên hỏi.
Rõ ràng giọng nói và biểu cảm của nàng đều vô cùng bình thản không gợn sóng, nhưng Bùi Tử Thanh lại cảm thấy nàng đang trêu ghẹo mình.
Hắn không đoán sai, bởi vì thuốc của nàng nên hắn mới trở nên thối như vậy.
Bùi Tử Thanh lắc đầu, cười với nàng.
Khi còn bé hắn không dám cười, bởi vì hắn cười lên trông rất xấu.
Hắn cười một tiếng, mẹ hắn liền đánh hắn, mắng hắn là tên quái thai.
Sau khi lớn lên một chút hắn cũng không hề cười, bởi vì không có chuyện gì trên đời này có thể khiến hắn vui vẻ.
Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là có thể ăn no mặc ấm, hoặc ít nhất là không chết đói, cho hắn lớn lên thêm một chút.
Điều kiện ở thành Tích Tuyết vô cùng khốc liệt, từ nhỏ hắn đã sống ở nơi này nên không biết đất trời bên ngoài trông như thế nào.
Nhưng nghe người lớn nói, cực nam của đại lục Thương Miểu bốn mùa đều là mùa xuân, linh thú trong rừng nhiều vô số kể.
Hắn chạy nhanh, chỉ cần tiện tay bắt một con linh thú cấp thấp cũng có thể no bụng.
Chỉ cần đi được đến nơi đó, hắn nhất định sẽ không phải chịu đói chịu lạnh nữa.
Thế nhưng chỗ kia quá xa, trước khi lớn lên, hắn vẫn chưa có năng lực rời khỏi thành Tích Tuyết.
Tiểu quái thai cười lên, đôi mắt cũng cong cong khiến Nam Diên rất thích, nàng nhịn không được sờ lên cái đầu nhỏ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.