Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Điên Rồi
Chương 9: Nàng Nói Thích.
Lỏa Bôn Đích Man Đầu
18/09/2021
Nam Diên đương nhiên sẽ không bao giờ đào mất con mắt của đứa nhóc này, dù sao sau khi đào xong trông cũng rất khó coi.
Trong lòng vui vẻ, nàng hào phóng ném ra một bình thuốc chữa thương: "Thoa bên ngoài da."
Tiểu quái thai cuống quít nhận lấy, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nàng, lại ngó ngó bình thuốc trong tay, trong mắt vừa hiếu kỳ lại vừa vui vẻ, trong lúc không để ý toát ra sự ỷ lại và thân thiết sâu đậm hơn mấy phần.
Trong lòng Nam Diên thở dài.
Đúng là một đứa nhỏ không sợ chết.
Lại dám nhìn chằm chằm nàng như vậy.
Hiếm có người dám nhìn thẳng nàng, đến cả đám đại yêu sống mấy trăm tuổi kia cũng không dám chứ đừng nói là một đứa nhóc như thế này.
Hắn không chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh như biết nói chuyện, mà còn nguyện ý thân thiết với nàng.
Nam Diên càng nhìn càng thấy hài lòng.
Nếu đã định nhận đứa nhóc này làm con nuôi đương nhiên nàng ra tay sẽ không keo kiệt, ngừng một lát, một bình đan dược nữa lại ném qua: "Uống đi."
Thấy chất liệu của bình đan dược này không tầm thường, lão quản gia không khỏi nghi ngờ trong lòng.
Chẳng nhẽ trước khi chết lão thành chủ đã vụng trộm để lại cho thành chủ sao?
Nghĩ như vậy, lão quản gia đau lòng không thôi.
Loại đan dược trân quý như này sao có thể cho một tên hạ nhân ti tiện dùng được chứ?
"Thành chủ, chỗ của lão nô vẫn còn thuốc chữa vết thương, dùng của lão nô là được."
Nam Diên không thèm liếc ông ta một cái nói: "Thuốc của ngươi sao có thể so được với của ta? Đứa bé này, ta thích, đương nhiên ta sẽ cho hắn thứ tốt nhất."
Tiểu quái thai ngây người nhìn nàng.
Hắn đã quen với thói đời nóng lạnh, tình người dễ đổi, chỉ cần liéc một cái là hắn có thể nhìn thấu bọn họ.
Thế nhưng, hắn lại nhìn không thấu nữ nhân này.
"Còn thất thần cái gì? Còn không nhanh cảm ơn thành chủ đại nhân đi!"
Thấy lão quản gia nhắc nhở, tiểu quái thai lập tức quỳ xuống dập đầu trên mặt đất.
"Ta nói, ngươi chỉ cần nghe ta." Giọng nói Nam Diên trầm xuống.
Tiểu quái thai rất thông minh, ngay lập tức đứng lên không dám dập đầu nữa.
Biểu cảm trên mặt lão quản gia không nhịn được nữa mới hỏi: "Lão nô dẫn hắn xuống trước được không?"
"Không, ta đổi ý rồi, không cần đến người khác nữa, ta sẽ tự mình dạy dỗ cho hắn." Nam Diên không thèm đếm xỉa đến ông ta.
Lão quản gia kinh ngạc, "Thế nhưng..."
"Ngô bá, ông lui ra đi."
Lão quản gia liếc nhìn tiểu quái thai, nét mặt buồn bực, phất tay áo rời đi.
Bọn nha hoàn trong phòng yên lặng giao lưu ánh mắt với nhau.
"Các ngươi cũng lui hết xuống đi."
Một phòng toàn nha hoàn thân cận xinh đẹp, dưới sự dẫn đầu của đại nha hoàn Đông Tuyết nối đuôi nhau rời khỏi.
Nam Diên nhìn một hàng nha hoàn yểu điệu thướt tha rời đi, gương mặt vẫn nghiêm túc, một bộ bộ dáng cao thâm khó dò.
Sắc đẹp như thế này nàng thực sự không thưởng thức nổi.
Đương nhiên, đây cũng không phải là lỗi của nàng.
Mẹ nàng chỉ mắc chứng khó nhớ mặt người nhẹ thôi, chẳng qua sau khi di truyền đến người nàng chứng bệnh này lại càng nghiêm trọng hơn.
Nhiều lúc nàng hoài nghi, ngoại trừ gen di truyền, môi trường trưởng thành cũng ảnh hưởng cực lớn đối với nàng.
Cha nàng, mẹ nàng, anh nàng, thậm chí ngay cả đám cháu trai cháu gái nữa, mặc dù bọn họ lớn lên đều xinh đẹp vẹn toàn, nhưng mà dáng dấp của bọn họ thật sự... quá giống nhau.
Ngay cả chính nàng cũng di truyền đến tám chín phần mỹ mạo của cha nàng.
Đôi khi nhìn chằm chằm vào mặt mình một hồi lâu, nàng còn tưởng đây là phiên bản nữ của cha nàng.
Đối với căn bệnh mù mặt nghiêm trọng này, Diên lão đại tỏ vẻ một là gương mặt yêu cơ lớn lên tuyệt sắc không cách nào sao chép được, hai là phải vô cùng xấu, nếu không ở trong mắt nàng, mọi người đều chỉ là một hình dáng giống nhau.
Hạ nhân trong phòng rơi đi, chủ nhân và thú nhỏ của nàng đều không hề nói chuyện, nhất thời căn phòng yên tĩnh dị thường.
Trong lòng tiểu quái thai cũng một mảnh yên tĩnh.
Quả nhiên là như vậy.
... Dạy dỗ.
Nàng coi hắn thành sủng vật để giết thời gian lúc rảnh rỗi thôi sao?
Thế nhưng nuôi một tên sủng vật mà ngày nào cũng phải nhìn thấy gương mặt xấu xí đến cực điểm, nữ nhân này thật sự không cảm thấy buồn nôn sao?
Không được ghê tởm.
Tiểu quái thai tự nói với chính mình, hắn không hề nhìn thấy bất kì cảm xúc chán ghét nào trong mắt nữ tử này.
Nàng không chê hắn xấu xí.
Thật là kì lạ.
Trên đời này lại có người không chê hắn xấu xí.
Chẳng những không buồn nôn, hắn thậm chí còn nhìn thấy từ trong ánh mắt của nữ nhân này một chút... yêu thích?
Hắn chưa từng thấy cảm xúc như vậy trong mắt người khác, hắn còn hoài nghi không biết có phải do hắn suy nghĩ nhiều hay không.
Thế nhưng nữ nhân này còn chính miệng nói ra.
Nàng thích mình.
Con ngươi của tiểu quái thai cụp xuống nhẹ nhàng run rẩy, bình thuốc thật lạnh, nhưng trong lòng bàn tay của hắn lại nóng hổi.
Trong lòng vui vẻ, nàng hào phóng ném ra một bình thuốc chữa thương: "Thoa bên ngoài da."
Tiểu quái thai cuống quít nhận lấy, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nàng, lại ngó ngó bình thuốc trong tay, trong mắt vừa hiếu kỳ lại vừa vui vẻ, trong lúc không để ý toát ra sự ỷ lại và thân thiết sâu đậm hơn mấy phần.
Trong lòng Nam Diên thở dài.
Đúng là một đứa nhỏ không sợ chết.
Lại dám nhìn chằm chằm nàng như vậy.
Hiếm có người dám nhìn thẳng nàng, đến cả đám đại yêu sống mấy trăm tuổi kia cũng không dám chứ đừng nói là một đứa nhóc như thế này.
Hắn không chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh như biết nói chuyện, mà còn nguyện ý thân thiết với nàng.
Nam Diên càng nhìn càng thấy hài lòng.
Nếu đã định nhận đứa nhóc này làm con nuôi đương nhiên nàng ra tay sẽ không keo kiệt, ngừng một lát, một bình đan dược nữa lại ném qua: "Uống đi."
Thấy chất liệu của bình đan dược này không tầm thường, lão quản gia không khỏi nghi ngờ trong lòng.
Chẳng nhẽ trước khi chết lão thành chủ đã vụng trộm để lại cho thành chủ sao?
Nghĩ như vậy, lão quản gia đau lòng không thôi.
Loại đan dược trân quý như này sao có thể cho một tên hạ nhân ti tiện dùng được chứ?
"Thành chủ, chỗ của lão nô vẫn còn thuốc chữa vết thương, dùng của lão nô là được."
Nam Diên không thèm liếc ông ta một cái nói: "Thuốc của ngươi sao có thể so được với của ta? Đứa bé này, ta thích, đương nhiên ta sẽ cho hắn thứ tốt nhất."
Tiểu quái thai ngây người nhìn nàng.
Hắn đã quen với thói đời nóng lạnh, tình người dễ đổi, chỉ cần liéc một cái là hắn có thể nhìn thấu bọn họ.
Thế nhưng, hắn lại nhìn không thấu nữ nhân này.
"Còn thất thần cái gì? Còn không nhanh cảm ơn thành chủ đại nhân đi!"
Thấy lão quản gia nhắc nhở, tiểu quái thai lập tức quỳ xuống dập đầu trên mặt đất.
"Ta nói, ngươi chỉ cần nghe ta." Giọng nói Nam Diên trầm xuống.
Tiểu quái thai rất thông minh, ngay lập tức đứng lên không dám dập đầu nữa.
Biểu cảm trên mặt lão quản gia không nhịn được nữa mới hỏi: "Lão nô dẫn hắn xuống trước được không?"
"Không, ta đổi ý rồi, không cần đến người khác nữa, ta sẽ tự mình dạy dỗ cho hắn." Nam Diên không thèm đếm xỉa đến ông ta.
Lão quản gia kinh ngạc, "Thế nhưng..."
"Ngô bá, ông lui ra đi."
Lão quản gia liếc nhìn tiểu quái thai, nét mặt buồn bực, phất tay áo rời đi.
Bọn nha hoàn trong phòng yên lặng giao lưu ánh mắt với nhau.
"Các ngươi cũng lui hết xuống đi."
Một phòng toàn nha hoàn thân cận xinh đẹp, dưới sự dẫn đầu của đại nha hoàn Đông Tuyết nối đuôi nhau rời khỏi.
Nam Diên nhìn một hàng nha hoàn yểu điệu thướt tha rời đi, gương mặt vẫn nghiêm túc, một bộ bộ dáng cao thâm khó dò.
Sắc đẹp như thế này nàng thực sự không thưởng thức nổi.
Đương nhiên, đây cũng không phải là lỗi của nàng.
Mẹ nàng chỉ mắc chứng khó nhớ mặt người nhẹ thôi, chẳng qua sau khi di truyền đến người nàng chứng bệnh này lại càng nghiêm trọng hơn.
Nhiều lúc nàng hoài nghi, ngoại trừ gen di truyền, môi trường trưởng thành cũng ảnh hưởng cực lớn đối với nàng.
Cha nàng, mẹ nàng, anh nàng, thậm chí ngay cả đám cháu trai cháu gái nữa, mặc dù bọn họ lớn lên đều xinh đẹp vẹn toàn, nhưng mà dáng dấp của bọn họ thật sự... quá giống nhau.
Ngay cả chính nàng cũng di truyền đến tám chín phần mỹ mạo của cha nàng.
Đôi khi nhìn chằm chằm vào mặt mình một hồi lâu, nàng còn tưởng đây là phiên bản nữ của cha nàng.
Đối với căn bệnh mù mặt nghiêm trọng này, Diên lão đại tỏ vẻ một là gương mặt yêu cơ lớn lên tuyệt sắc không cách nào sao chép được, hai là phải vô cùng xấu, nếu không ở trong mắt nàng, mọi người đều chỉ là một hình dáng giống nhau.
Hạ nhân trong phòng rơi đi, chủ nhân và thú nhỏ của nàng đều không hề nói chuyện, nhất thời căn phòng yên tĩnh dị thường.
Trong lòng tiểu quái thai cũng một mảnh yên tĩnh.
Quả nhiên là như vậy.
... Dạy dỗ.
Nàng coi hắn thành sủng vật để giết thời gian lúc rảnh rỗi thôi sao?
Thế nhưng nuôi một tên sủng vật mà ngày nào cũng phải nhìn thấy gương mặt xấu xí đến cực điểm, nữ nhân này thật sự không cảm thấy buồn nôn sao?
Không được ghê tởm.
Tiểu quái thai tự nói với chính mình, hắn không hề nhìn thấy bất kì cảm xúc chán ghét nào trong mắt nữ tử này.
Nàng không chê hắn xấu xí.
Thật là kì lạ.
Trên đời này lại có người không chê hắn xấu xí.
Chẳng những không buồn nôn, hắn thậm chí còn nhìn thấy từ trong ánh mắt của nữ nhân này một chút... yêu thích?
Hắn chưa từng thấy cảm xúc như vậy trong mắt người khác, hắn còn hoài nghi không biết có phải do hắn suy nghĩ nhiều hay không.
Thế nhưng nữ nhân này còn chính miệng nói ra.
Nàng thích mình.
Con ngươi của tiểu quái thai cụp xuống nhẹ nhàng run rẩy, bình thuốc thật lạnh, nhưng trong lòng bàn tay của hắn lại nóng hổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.