Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang
Chương 23
Ngận Thị Kiểu Tình
31/12/2020
Không ngờ coó một ngày, được ai đó đưa chén canh ấm áp, điều này làm
cho lòng Lộ Thiệu Quân cảm giác thật lạ, cứ như bản thân được người ta
chăm sóc.
Vệ An Huyên ngồi kế bên nhìn Lộ Thiệu Quân chậm rãi uống từng ngụm từng ngụm canh. Vẻ mặt hắn dưới làn khói mờ ảo vừa dịu dàng lại vừa anh tuấn, đường nét tinh tế khiến bên sườn mặt hắn thoạt nhìn liền thấy đẹp lạ thường.
Thật khó có được tình cảnh ấm áp như thế, Vệ An Huyên cắn môi, không muốn phá hỏng thời gian gặp nhau hiếm có này, nhưng nếu bây giờ không nói thì sau này sẽ không có cơ hội nói.
Cô không còn là bí thư của Lộ Thiệu Quân. Trong công ty, cơ hội gặp được Lộ Thiệu Quân rất ít.
Vệ An Huyên đấu tranh trong giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Lộ tổng, anh hiểu rõ người vợ của mình không?”
“Cô nói đi.” Lộ Thiệu Quân quay đầu nhìn cô, khóe miệng hắn còn dính chút nước canh, trông như mèo con đang ăn vụng cảnh giác nhìn Vệ An Huyên.
Trái tim Vệ An Huyên bị một màn này làm cho tan chảy. Cô thật sự rất yêu người đàn ông trước mặt, nhưng tiếc là hắn đã có vợ.
Nhưng nếu cô không nói, còn nữa sức khỏe Lý Y Y có vẻ càng ngày tệ, nếu có chuyện gì xảy ra thì cả đời này Lộ Thiệu Quân sẽ phải sống trong sự áy náy. Thậm chí giận chó đánh mèo lên cô.
Vệ An Huyên: “Tôi có đi điều tra một chút về phu nhân, hình như mọi người đối xử với cô ấy khá…” Vẻ mặt của cô có chút khó diễn đạt bằng lời.
Vệ An Huyên lấy di động ra, bấm mở âm lượng: “Đây là những gì tôi tra được.”
Lộ Thiệu Quân khó chịu nói: “Cô điều tra chuyện này để làm gì? Rốt cuộc cô muốn làm gì hả? Hay là nói, cô vẫn còn ngấp nghé cái danh hiệu Lộ phu nhân này! Tôi đã nói rồi, vợ của tôi chỉ có một, là Lý Y Y.”
Tim Vệ An Huyên đau như cắt, gượng gạo nói: “Đồ vật ở đây đều là những thứ mà tôi tra được, anh nghe đi rồi lại quyết định.”
Trong âm thanh truyền đến giọng nói cà lơ phất phơ của một tên đàn ông: “Lý Y Y sao, cậu tới thăm hỏi Lộ Thiệu Quân một chút, giúp Lộ Thiệu Quân mở to đôi mắt.”
“Cũng chỉ có Lộ Thiệu Quân mới coi người đàn bà kia như trân bảo. Ả ta không ít lần tới trước mặt tôi nhăn nhăn nhó nhó, dục cự còn nghênh*. Thế nhưng tôi thích chơi vợ của người khác nha, vui thì bồi ả ta chơi một chút, nhưng ả ta suốt ngày chỉ biết vơ vét.”
*Dục cự còn nghênh: thích nhưng ngại. Có 1 câu nói khá phổ biến trên mạng xã hội TQ: Tuy cô ấy nói không nhưng cơ thể cô ấy khá là thành thật (嘴上说着不要,身体还是蛮诚实的).
Lộ Thiệu Quân càng nghe mày nhíu càng chặt, sắc bén nhìn chằm chằm Vệ An Huyên: “Cô nghĩ tôi sẽ tin à? Cô tùy tiện tìm đại một người rồi ghi âm như vậy thì nghĩ tôi sẽ lập tức tin à.”
“Anh tin hay không cũng không liên quan với tôi, nhưng anh cẩn thận nghe một chút đi, giọng nói của người này là ai?” Vệ An Huyên nói cũng không kêu tỉnh được người giả vờ ngủ*, dù sao thì Lộ Thiệu Quân cũng không thèm tin.
*Không kêu tỉnh được người giả vờ ngủ- 你永远也叫不醒一个装睡的人: Bạn không thể khiến người khác thay đổi suy nghĩ của mình.
“Người này là con trai thứ hai của giám đốc công ty vật liệu xây dựng Dương Thái, sao tôi có thể mua chuộc được người này.” Vệ An Huyên đã từng là bí thư của Lộ Thiệu Quân, đương nhiên sẽ nhận biết được không ít người trên thương trường.
Con trai của giám đốc Dương Thái có tiếng nhưng không có miếng. Suốt ngày ăn chơi trác táng, may là có một ngươi anh trai. Nếu không, người người đều cho rằng giám đốc chắc chắn sẽ bị đứa con trai này chọc cho tức chết.
Vẻ mặt Lộ Thiệu Quân có chút không rõ ràng, trầm mặc không nói chuyện.
Vệ An Huyên tiếp tục đổi sang một cái khác: “Người này là nhân viên phục vụ quán cà phê, hình như có quan hệ gì đó với phu nhân.”
Lộ Thiệu Quân nhìn chàng trai trẻ tuổi tươi mát trong ảnh, vừa nhìn liền biết tuổi còn nhỏ. Mặc áo sơ mi trắng, đeo tạp dề bên hông, bưng cà phê cho người ta, thanh tú có khí chất.
Lộ Thiệu Quân trực tiếp quát lớn: “Đủ rồi, không cần tiếp tục cho tôi xem mấy thứ này nữa, tôi thật sự không hiểu tại sao cô ở đây cho tôi coi những thứ này? “
Vệ An Huyên lấy hết can đảm: “Đúng là tôi có ý đồ riêng, Lý Y Y cô ta không đáng để anh đối xử tốt như thế. Cho dù đến cuối cùng cô ta có xảy ra chuyện gì thì anh cũng đã tận tình tận nghĩa với cô ta rồi.”
Tự dung edit đến đây, mình nhớ tới 1 câu: Không có đáng hay không đáng, chỉ có nguyện ý hay không!
Vệ An Huyên ngồi kế bên nhìn Lộ Thiệu Quân chậm rãi uống từng ngụm từng ngụm canh. Vẻ mặt hắn dưới làn khói mờ ảo vừa dịu dàng lại vừa anh tuấn, đường nét tinh tế khiến bên sườn mặt hắn thoạt nhìn liền thấy đẹp lạ thường.
Thật khó có được tình cảnh ấm áp như thế, Vệ An Huyên cắn môi, không muốn phá hỏng thời gian gặp nhau hiếm có này, nhưng nếu bây giờ không nói thì sau này sẽ không có cơ hội nói.
Cô không còn là bí thư của Lộ Thiệu Quân. Trong công ty, cơ hội gặp được Lộ Thiệu Quân rất ít.
Vệ An Huyên đấu tranh trong giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Lộ tổng, anh hiểu rõ người vợ của mình không?”
“Cô nói đi.” Lộ Thiệu Quân quay đầu nhìn cô, khóe miệng hắn còn dính chút nước canh, trông như mèo con đang ăn vụng cảnh giác nhìn Vệ An Huyên.
Trái tim Vệ An Huyên bị một màn này làm cho tan chảy. Cô thật sự rất yêu người đàn ông trước mặt, nhưng tiếc là hắn đã có vợ.
Nhưng nếu cô không nói, còn nữa sức khỏe Lý Y Y có vẻ càng ngày tệ, nếu có chuyện gì xảy ra thì cả đời này Lộ Thiệu Quân sẽ phải sống trong sự áy náy. Thậm chí giận chó đánh mèo lên cô.
Vệ An Huyên: “Tôi có đi điều tra một chút về phu nhân, hình như mọi người đối xử với cô ấy khá…” Vẻ mặt của cô có chút khó diễn đạt bằng lời.
Vệ An Huyên lấy di động ra, bấm mở âm lượng: “Đây là những gì tôi tra được.”
Lộ Thiệu Quân khó chịu nói: “Cô điều tra chuyện này để làm gì? Rốt cuộc cô muốn làm gì hả? Hay là nói, cô vẫn còn ngấp nghé cái danh hiệu Lộ phu nhân này! Tôi đã nói rồi, vợ của tôi chỉ có một, là Lý Y Y.”
Tim Vệ An Huyên đau như cắt, gượng gạo nói: “Đồ vật ở đây đều là những thứ mà tôi tra được, anh nghe đi rồi lại quyết định.”
Trong âm thanh truyền đến giọng nói cà lơ phất phơ của một tên đàn ông: “Lý Y Y sao, cậu tới thăm hỏi Lộ Thiệu Quân một chút, giúp Lộ Thiệu Quân mở to đôi mắt.”
“Cũng chỉ có Lộ Thiệu Quân mới coi người đàn bà kia như trân bảo. Ả ta không ít lần tới trước mặt tôi nhăn nhăn nhó nhó, dục cự còn nghênh*. Thế nhưng tôi thích chơi vợ của người khác nha, vui thì bồi ả ta chơi một chút, nhưng ả ta suốt ngày chỉ biết vơ vét.”
*Dục cự còn nghênh: thích nhưng ngại. Có 1 câu nói khá phổ biến trên mạng xã hội TQ: Tuy cô ấy nói không nhưng cơ thể cô ấy khá là thành thật (嘴上说着不要,身体还是蛮诚实的).
Lộ Thiệu Quân càng nghe mày nhíu càng chặt, sắc bén nhìn chằm chằm Vệ An Huyên: “Cô nghĩ tôi sẽ tin à? Cô tùy tiện tìm đại một người rồi ghi âm như vậy thì nghĩ tôi sẽ lập tức tin à.”
“Anh tin hay không cũng không liên quan với tôi, nhưng anh cẩn thận nghe một chút đi, giọng nói của người này là ai?” Vệ An Huyên nói cũng không kêu tỉnh được người giả vờ ngủ*, dù sao thì Lộ Thiệu Quân cũng không thèm tin.
*Không kêu tỉnh được người giả vờ ngủ- 你永远也叫不醒一个装睡的人: Bạn không thể khiến người khác thay đổi suy nghĩ của mình.
“Người này là con trai thứ hai của giám đốc công ty vật liệu xây dựng Dương Thái, sao tôi có thể mua chuộc được người này.” Vệ An Huyên đã từng là bí thư của Lộ Thiệu Quân, đương nhiên sẽ nhận biết được không ít người trên thương trường.
Con trai của giám đốc Dương Thái có tiếng nhưng không có miếng. Suốt ngày ăn chơi trác táng, may là có một ngươi anh trai. Nếu không, người người đều cho rằng giám đốc chắc chắn sẽ bị đứa con trai này chọc cho tức chết.
Vẻ mặt Lộ Thiệu Quân có chút không rõ ràng, trầm mặc không nói chuyện.
Vệ An Huyên tiếp tục đổi sang một cái khác: “Người này là nhân viên phục vụ quán cà phê, hình như có quan hệ gì đó với phu nhân.”
Lộ Thiệu Quân nhìn chàng trai trẻ tuổi tươi mát trong ảnh, vừa nhìn liền biết tuổi còn nhỏ. Mặc áo sơ mi trắng, đeo tạp dề bên hông, bưng cà phê cho người ta, thanh tú có khí chất.
Lộ Thiệu Quân trực tiếp quát lớn: “Đủ rồi, không cần tiếp tục cho tôi xem mấy thứ này nữa, tôi thật sự không hiểu tại sao cô ở đây cho tôi coi những thứ này? “
Vệ An Huyên lấy hết can đảm: “Đúng là tôi có ý đồ riêng, Lý Y Y cô ta không đáng để anh đối xử tốt như thế. Cho dù đến cuối cùng cô ta có xảy ra chuyện gì thì anh cũng đã tận tình tận nghĩa với cô ta rồi.”
Tự dung edit đến đây, mình nhớ tới 1 câu: Không có đáng hay không đáng, chỉ có nguyện ý hay không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.