Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show
Chương 17:
Lục Vọng
01/08/2024
Không biết ai đã đặt câu hỏi đó.
Điền Lập Quần cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng vậy, chính là nơi đó.”
Ông ấy nói xong câu đó, vẻ mặt mọi người đều nhăn nhó, ngay cả người đã từng đi đến nhiều nơi trên các chương trình thực tế như Thích Dạng cũng phải cười khổ.
Văn Thiệu nói đùa kéo vali: “Thôi đi, thôi đi, không quay nữa.”
Ngược lại là Kỳ Tư Dữ như nghé con mới sinh không sợ cọp, hào hứng nhấc chân chạy đến cây cầu.
Bố mẹ cậu bé thấy vậy vội vàng đuổi theo, người đàn ông cao lớn trầm ổn im lặng gần như trong suốt quãng đường, ngồi ở phía sau xe buýt lặng lẽ chăm sóc cô con gái nhỏ của mình, lúc này anh ấy nhìn thấy con trai không ý thức được nguy hiểm mà chạy lên cầu, hiếm khi thấy vẻ mặt anh ấy hoảng hốt như vậy.
Cũng may cây cầu dây nhìn đáng sợ nhưng đã được sửa chữa lại rất an toàn, hai bên hàng rào đều được lắp đặt lưới vây vòng bảo hộ để ngăn mọi người không cẩn thận ngã xuống.
Nhưng ngay cả như vậy, khi cả gia đình bốn người bước lên cầu, những người phía sau nhìn thấy cây cầu lắc lư, đong đưa trái phải, ai nấy đều không khỏi sợ hãi.
Sau khi gia đình Thích Dạng qua cầu, Kỳ Tư Dữ ở bờ bên kia hào hứng vẫy tay với mọi người.
Cậu bé mũm mĩm Văn Nhất Lâm thấy vậy, cảm thấy rất thích thú, la hét đòi bố đưa cậu bé qua đó.
Văn Thiệu đầu đầy mồ hôi, tuy rằng nhìn bề ngoài ông ấy mạnh mẽ hung dữ, giống như không sợ gì hết, nhưng thật ra ông ấy lại sợ độ cao.
Nhưng trước sự thúc giục của con trai, Văn Thiệu không còn cách nào khác đành phải ôm cậu bé, kéo vali đi lên cầu.
Người chồng của gia đình bình thường là Lục Văn Bân thấy một mình ông ấy vừa bế con vừa kéo vali, nên đã đến xách vali giúp ông ấy.
Văn Thiệu rất cảm kích.
Vì vậy bốn gia đình chỉ còn lại gia đình của An Ngu.
An Ngu cảm thấy không sao cả, cô vốn dĩ không sợ độ cao, trước khi xuyên sách cô đã từng cùng bạn bè đi qua cây cầu dây trên cao còn đáng sợ hơn thế này nhiều.
Cô nắm tay Tiểu Lệ Hành định đi lên cầu, nhưng cậu bé lại không nhúc nhích.
“Sao vậy?” An Ngu quay đầu khó hiểu hỏi.
Cậu bé cụp mắt xuống, yên lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Con sợ sẽ bị rơi xuống.”
“Sao có thể chứ?” An Ngu cười khẽ, chỉ cây cầu nói với cậu bé: “Hai bên cầu có hàng rào bảo vệ, sẽ không ngã xuống đâu, con xem những người khác đi qua đều không sao mà.”
Tiểu Lệ Hành mím môi, không nói gì, nhưng cậu bé vẫn không chịu di chuyển.
An Ngu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Trong những ngày qua, Tiểu Lệ Hành luôn biểu hiện giống như một người lớn trưởng thành hơn so với tuổi của cậu bé, ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến mọi người không phải lo lắng, nhưng bây giờ cậu bé lại nảy sinh sự phản kháng.
An Ngu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải cây cầu cao như vậy làm con sợ không? Cũng đúng, ngay cả một người lớn như mẹ nhìn thôi đã cảm thấy sợ rồi, vừa rồi chú Văn Thiệu còn muốn bỏ cuộc đó.”
Tiểu Lệ Hành gật đầu, nhưng lại lập tức lắc đầu.
An Ngu càng thấy lạ hơn, cô đoán rằng Tiểu Lệ Hành chắc có chuyện gì ngượng ngùng khó nói, dù sao những đứa trẻ khác đều đã đi qua, chỉ có cậu bé không dám đi, có phải là cảm thấy xấu hổ vì chuyện này không.
Vì thế An Ngu đưa tai mình qua, nói với Tiểu Lệ Hành: “Như vậy đi, con nói nhỏ cho mẹ biết lí do tại sao, mẹ sẽ không nói với người khác đâu.”
Tiểu Lệ Hành do dự một lát và nói với cô: “Trước đây khi ra ngoài chơi với bạn, con bị đẩy ngã từ trên cao xuống, rất đau. Chỗ này còn cao hơn chỗ con bị đẩy xuống lúc trước, nếu bị ngã ở đây thì...”
An Ngu hơi sửng sốt.
Cậu bé còn bị người khác bắt nạt sao?
Bạn bè kiểu gì vậy chứ, thật xấu xa.
Ngoài việc biết được cậu bé đã từng trải qua chuyện gì, An Ngu còn nhận thấy được một điều.
Có vẻ như Tiểu Lệ Hành không phải sợ độ cao, mà là sợ những hậu quả khủng khiếp nếu rơi xuống từ độ cao này.
Nỗi sợ hãi của những đứa trẻ khác thường xuất phát từ những phản ứng và cảm xúc nhất thời, chẳng hạn như đau do bị tát, hoặc do sự xuất hiện đột ngột của một thứ gì đó ghê tởm và đáng sợ.
Nhưng Tiểu Lệ Hành đã có cảm giác sợ hãi trước những điều chưa biết.
Cô nhìn những đứa trẻ của gia đình khác đang chơi ở bờ bên kia, đột nhiên cảm thấy tâm hồn của cậu bé này tinh tế và trầm ổn hơn cô tưởng tượng.
Rõ ràng cậu bé chỉ mới năm tuổi.
Trong mắt An Ngu hiện lên một chút thương tiếc, cô thở dài, sờ đầu cậu bé, bảo đảm với cậu bé: “Điều con sợ sẽ không xảy ra, hơn nữa có mẹ nắm tay con, sẽ nắm tay con thật chặt, cho dù mẹ có rớt xuống cũng không để con bị rớt xuống đâu.”
Giọng cô dịu dàng, nhưng giọng điệu lại vô cùng trấn an và kiên định.
Nỗi sợ hãi của Tiểu Lệ Hành dần tan biến, rốt cuộc cũng chịu nhấc bước đi.
Điền Lập Quần cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng vậy, chính là nơi đó.”
Ông ấy nói xong câu đó, vẻ mặt mọi người đều nhăn nhó, ngay cả người đã từng đi đến nhiều nơi trên các chương trình thực tế như Thích Dạng cũng phải cười khổ.
Văn Thiệu nói đùa kéo vali: “Thôi đi, thôi đi, không quay nữa.”
Ngược lại là Kỳ Tư Dữ như nghé con mới sinh không sợ cọp, hào hứng nhấc chân chạy đến cây cầu.
Bố mẹ cậu bé thấy vậy vội vàng đuổi theo, người đàn ông cao lớn trầm ổn im lặng gần như trong suốt quãng đường, ngồi ở phía sau xe buýt lặng lẽ chăm sóc cô con gái nhỏ của mình, lúc này anh ấy nhìn thấy con trai không ý thức được nguy hiểm mà chạy lên cầu, hiếm khi thấy vẻ mặt anh ấy hoảng hốt như vậy.
Cũng may cây cầu dây nhìn đáng sợ nhưng đã được sửa chữa lại rất an toàn, hai bên hàng rào đều được lắp đặt lưới vây vòng bảo hộ để ngăn mọi người không cẩn thận ngã xuống.
Nhưng ngay cả như vậy, khi cả gia đình bốn người bước lên cầu, những người phía sau nhìn thấy cây cầu lắc lư, đong đưa trái phải, ai nấy đều không khỏi sợ hãi.
Sau khi gia đình Thích Dạng qua cầu, Kỳ Tư Dữ ở bờ bên kia hào hứng vẫy tay với mọi người.
Cậu bé mũm mĩm Văn Nhất Lâm thấy vậy, cảm thấy rất thích thú, la hét đòi bố đưa cậu bé qua đó.
Văn Thiệu đầu đầy mồ hôi, tuy rằng nhìn bề ngoài ông ấy mạnh mẽ hung dữ, giống như không sợ gì hết, nhưng thật ra ông ấy lại sợ độ cao.
Nhưng trước sự thúc giục của con trai, Văn Thiệu không còn cách nào khác đành phải ôm cậu bé, kéo vali đi lên cầu.
Người chồng của gia đình bình thường là Lục Văn Bân thấy một mình ông ấy vừa bế con vừa kéo vali, nên đã đến xách vali giúp ông ấy.
Văn Thiệu rất cảm kích.
Vì vậy bốn gia đình chỉ còn lại gia đình của An Ngu.
An Ngu cảm thấy không sao cả, cô vốn dĩ không sợ độ cao, trước khi xuyên sách cô đã từng cùng bạn bè đi qua cây cầu dây trên cao còn đáng sợ hơn thế này nhiều.
Cô nắm tay Tiểu Lệ Hành định đi lên cầu, nhưng cậu bé lại không nhúc nhích.
“Sao vậy?” An Ngu quay đầu khó hiểu hỏi.
Cậu bé cụp mắt xuống, yên lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Con sợ sẽ bị rơi xuống.”
“Sao có thể chứ?” An Ngu cười khẽ, chỉ cây cầu nói với cậu bé: “Hai bên cầu có hàng rào bảo vệ, sẽ không ngã xuống đâu, con xem những người khác đi qua đều không sao mà.”
Tiểu Lệ Hành mím môi, không nói gì, nhưng cậu bé vẫn không chịu di chuyển.
An Ngu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Trong những ngày qua, Tiểu Lệ Hành luôn biểu hiện giống như một người lớn trưởng thành hơn so với tuổi của cậu bé, ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến mọi người không phải lo lắng, nhưng bây giờ cậu bé lại nảy sinh sự phản kháng.
An Ngu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải cây cầu cao như vậy làm con sợ không? Cũng đúng, ngay cả một người lớn như mẹ nhìn thôi đã cảm thấy sợ rồi, vừa rồi chú Văn Thiệu còn muốn bỏ cuộc đó.”
Tiểu Lệ Hành gật đầu, nhưng lại lập tức lắc đầu.
An Ngu càng thấy lạ hơn, cô đoán rằng Tiểu Lệ Hành chắc có chuyện gì ngượng ngùng khó nói, dù sao những đứa trẻ khác đều đã đi qua, chỉ có cậu bé không dám đi, có phải là cảm thấy xấu hổ vì chuyện này không.
Vì thế An Ngu đưa tai mình qua, nói với Tiểu Lệ Hành: “Như vậy đi, con nói nhỏ cho mẹ biết lí do tại sao, mẹ sẽ không nói với người khác đâu.”
Tiểu Lệ Hành do dự một lát và nói với cô: “Trước đây khi ra ngoài chơi với bạn, con bị đẩy ngã từ trên cao xuống, rất đau. Chỗ này còn cao hơn chỗ con bị đẩy xuống lúc trước, nếu bị ngã ở đây thì...”
An Ngu hơi sửng sốt.
Cậu bé còn bị người khác bắt nạt sao?
Bạn bè kiểu gì vậy chứ, thật xấu xa.
Ngoài việc biết được cậu bé đã từng trải qua chuyện gì, An Ngu còn nhận thấy được một điều.
Có vẻ như Tiểu Lệ Hành không phải sợ độ cao, mà là sợ những hậu quả khủng khiếp nếu rơi xuống từ độ cao này.
Nỗi sợ hãi của những đứa trẻ khác thường xuất phát từ những phản ứng và cảm xúc nhất thời, chẳng hạn như đau do bị tát, hoặc do sự xuất hiện đột ngột của một thứ gì đó ghê tởm và đáng sợ.
Nhưng Tiểu Lệ Hành đã có cảm giác sợ hãi trước những điều chưa biết.
Cô nhìn những đứa trẻ của gia đình khác đang chơi ở bờ bên kia, đột nhiên cảm thấy tâm hồn của cậu bé này tinh tế và trầm ổn hơn cô tưởng tượng.
Rõ ràng cậu bé chỉ mới năm tuổi.
Trong mắt An Ngu hiện lên một chút thương tiếc, cô thở dài, sờ đầu cậu bé, bảo đảm với cậu bé: “Điều con sợ sẽ không xảy ra, hơn nữa có mẹ nắm tay con, sẽ nắm tay con thật chặt, cho dù mẹ có rớt xuống cũng không để con bị rớt xuống đâu.”
Giọng cô dịu dàng, nhưng giọng điệu lại vô cùng trấn an và kiên định.
Nỗi sợ hãi của Tiểu Lệ Hành dần tan biến, rốt cuộc cũng chịu nhấc bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.