Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show
Chương 27:
Lục Vọng
03/08/2024
“Bố mẹ, hai người không... Á, sao hai người lại hôn nhau thế?”
Tiểu Lệ Hành thấy An Ngu với Mộ Lệ Hành cùng nhau ngã xuống, ngay lập tức cùng Lục Vãn Vãn lo lắng chạy tới. Nhưng cậu bé nhìn thấy gì đây? Không ngờ cậu bé lại thấy bố mẹ trên danh nghĩa của mình, cũng chính là chị Tiểu Ngư và bản thân sau khi trưởng thành kia đang hôn nhau.
Tuy rằng bình thường Tiểu Lệ Hành luôn có bộ dạng ông cụ non, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy vẫn phải mau chóng lấy tay che kín đôi mắt.
Nhưng lại không nhịn được mà chừa lại một khe hở.
An Ngu: “...”
Trong lòng có hàng ngàn con ngựa đang chạy điên cuồng.
Cô biết ngay mà, cái thứ trơn mềm này chắc chắn không thể là con lươn bám lên môi mình được!
Vốn dĩ sự chú ý của khán giả xem trực tiếp đang đổ dồn vào đôi vợ chồng Thích Dạng và Kỳ Tầm Dực, tổng giám đốc Kỳ thật không hổ là trái ngược với hình ảnh tổng giám đốc bá đạo, anh ấy rất chiều vợ mình, năm đó Thích Dạng tham gia show tuyển chọn thành viên nhóm nhạc nữ, anh ấy còn yên lặng đứng dưới sân khấu cầm bảng hiệu cổ vũ cho vợ.
Lúc sắp ngã xuống đất, anh ấy vẫn không quên để bản thân ngã trước, che chở vợ trong lòng.
Hiện tại toàn bộ phần bình luận đều là “vợ chồng Dực Dạng ngọt ngào quá”, “á á á, hai người này thật ngọt chết tôi rồi”, “hình tượng chiều vợ của tổng giám đốc Kỳ không bị sụp đổ”.
Nhưng mà một câu nói của Tiểu Lệ Hành, làm mọi người đang gõ bàn phím cũng phải sững sờ.
Họ nghe thấy gì vậy, hôn nhau á?
Vì trò chơi giành nguyên liệu nấu ăn tại ruộng nước lần này là nhiệm vụ tập thể, mọi người đều tập trung ở trên một mảnh đất. Tổ chương trình để không bị phân tán sự chú ý, thu hút thêm sức nóng nên trong khoảng thời gian này chỉ mở một phòng phát sóng trực tiếp, đồng thời còn sử dụng cách quay hình bằng flycam để mang đến các góc độ khác nhau.
Ưu điểm của cách quay hình này là khán giả không cần phải chuyển qua chuyển lại giữa nhiều phòng phát trực tiếp, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ rệt, quay không được toàn cảnh cho lắm. Ví dụ như chi tiết ảnh đế và vợ cùng ngã xuống đất vừa rồi, mặc dù máy quay quay được, nhưng không thể chiếu cho khán giả xem.
[Á á á, chuyện gì xảy ra với đạo diễn phát sóng vậy, tại sao cứ sai sót vào lúc quan trọng nhất chứ!]
[Vậy là bố mẹ của Tiểu Tiểu Hành hôn nhau sao? ]
[Cameraman đâu? Cameraman chuyên dùng của tôi đâu rồi? Mau tung cảnh hai người hôn nhau cho tôi xem nào, đừng buộc tôi phải quỳ xuống cầu xin các người chứ!]
Trong tiếng kêu gào của khán giả, ống kính lia tới chỗ An Ngu và Mộ Lệ Hành đang ngã trong ruộng nước.
Nói là ngã, không bằng dùng từ “đè xuống” để miêu tả sẽ chính xác hơn nữa.
Chỉ thấy trong màn hình, nửa cơ thể của An Ngu chìm trong bùn đất, từ tóc tai đến thân rồi tới chân, gần như toàn thân cô không có chỗ nào mà không lấm lem bùn đất, y hệt như một bức tượng đất.
Người cô lại bị Mộ Lệ Hành đè lên trên, mà bản thân Mộ Lệ Hành cũng không khá hơn là bao.
Bùn đất và nước bùn văng tứ tung, bắn đầy lên mặt và người anh, giờ đây mặt anh giống như đang đắp mặt nạ bùn vậy, cố lắm mới chỉ nhìn rõ được hai mắt của anh.
Tiếp theo, đây mới là điểm chính.
Không ngờ hai người hôn thật, môi kề môi, không một kẽ hở nào!
Chỉ là mặt mũi và miệng của hai người toàn bùn đất, trông vừa thê thảm lại kỳ quặc.
[Mẹ ơi, tôi luôn cho rằng chỉ có trên phim thần tượng mới có thể chứng kiến tình tiết máu chó kiểu này chứ!]
[Chứ gì nữa, trước đây tôi vẫn luôn thắc mắc, thật sự tồn tại kiểu vừa ngã đã hôn này sao? Thật sự chuẩn đến như vậy ư? Không va vào răng của nhau à?]
[Đúng đúng! Tôi cũng cùng thắc mắc, thật cứ như lắp đặt bản đồ chỉ đường lên miệng vậy!]
[Bạn bên trên ôi, trời ạ, lắp đặt bản đồ chỉ đường lên miệng, bạn muốn chọc tôi cười đến chết để thừa kế Mã Nghĩ Hoa Bối (*) của tôi hả?]
(*) 蚂蚁花呗 Mã Nghĩ Hoa Bối: là sản phẩm tín dụng tiêu dùng của công ty tài chính Mã Nghĩ, thuộc tập đoàn Mã Nghĩ (tên tiếng anh: Ant Group), công dụng gần giống với thẻ tín dụng.
[Liệu có phải là hai người cố ý, muốn nhân cơ hội để gần gũi nhau không?]
[Có khả năng đó, góc độ này quá khéo, lại đu CP được rồi!]
[Á á á, mặc kệ anh ấy cố ý hay vô tình, tôi là người quê mùa, tôi rất thích xem tình tiết như thế này!]
[Tôi cũng thế, ha ha ha, người quê mùa tính tôi vào nữa!]
[Nhưng vấn đề là nụ hôn toàn là bùn đất thật sự lãng mạn sao? ]
Phía bên này, khán giả xem phát sóng trực tiếp vẫn đang kích động kêu gào ỉ ôi trước màn hình.
Bên kia, tổ chương trình cũng bất ngờ.
Lúc trước, khi Điền Lập Quần nhất quyết muốn mời Mộ Lệ Hành tham gia mùa thứ sáu của chương trình thực tế chẳng qua là muốn dựa vào danh tiếng của anh để tạo sức hút cho chương trình, không thật sự mong đợi anh sẽ mang lại hiệu quả giải trí gì cả.
Dù rằng Mộ Lệ Hành có kỹ năng diễn xuất rất tốt, diễn bất kỳ nhân vật nào trong phim cũng đầy hấp dẫn, khiến cho người ta vừa gặp là không thể quên, nhưng ở ngoài đời thì bản thân anh lại cực kỳ nhạt nhẽo và vô vị.
Thế nhưng, người khiến Điền Lập Quần không ôm bất cứ hi vọng nào ấy, từ khi phát sóng chương trình đến tận bây giờ, rất nhiều lần đem đến sự ngạc nhiên và vui mừng cho mọi người, đã vậy còn diễn hoàn toàn tự nhiên không cần phải qua kịch bản trau chuốt.
“@#¥%... @#*”
(Anh tránh ra cho tôi!)
Đối diện với ống kính quay cận mặt và ánh mắt của mọi người xung quanh dồn lại đây, An Ngu hận không thể dùng một cú đá tung Mộ Lệ Hành lên trời.
Nhưng hiện tại hai chân cô đang bị ngập trong bùn, hai tay thì bị Mộ Lệ Hành giữ chặt, không thể cử động.
Thế mà người đang lấp kín môi cô dường như vẫn chưa phản ứng lại, cả người ngơ ngác, chỉ biết trợn mắt lên nhìn cô một cách khó tin như con gà gỗ, khiến cho những âm tiết mà cô phát ra đều bị chặn đứng ở cổ họng.
An Ngu sắp tức chết rồi, có như thế nào cô cũng không ngờ tới tình tiết máu chó kiểu “định luật ngã xuống nhất định hôn” này sẽ xảy ra với mình, hơn nữa đối phương còn là Mộ Lệ Hành, và trong tình huống cả người nhếch nhác, miệng thì toàn bùn.
Cô thật là xui xẻo mà!
An Ngu không ngừng chửi thề trong lòng, cô nghiêng đầu qua chỗ khác, định rời khỏi môi của Mộ Lệ Hành, bảo mấy người đang đứng xung quanh xem kịch mau chóng tới kéo Mộ Lệ Hành ra.
Không ngờ khi cô nghiêng đầu, khóe môi cô bị cánh môi mềm mại kia lướt qua, men theo độ cong của môi sượt qua gò má, sau cùng đặt xuống vành tai cô, rồi cọ sát bên tai cô.
Đây lại là... hôn thêm một cái sao?
Hơi thở bỗng trở nên nóng bỏng.
Tai cô hơi ngứa ngáy, như có thứ gì đó đang thiêu đốt.
Giây phút này tiếng ồn ào xung quanh cũng trở nên mơ hồ như nhạc nền xa xôi.
Lúc này, đến cả An Ngu cũng ngơ ngác rồi.
Nhưng vào lúc này Mộ Lệ Hành đã bừng tỉnh, anh đang vùi đầu nơi vành tai của An Ngu, sau khi ý thức được chuyện gì đã xảy ra, anh bất thình lình chống tay xuống đất rồi đứng dậy, vẻ mặt từ trước đến giờ luôn thản nhiên lại xuất hiện chút bối rối hiếm thấy.
“Anh đừng chỉ biết bản thân thế chứ, kéo em lên với nào!”
Sau khi lấy lại tinh thần, An Ngu thấy rốt cuộc Mộ Lệ Hành đã đứng dậy, hệt như một ngọn núi nhỏ được di dời, giúp lồng ngực bị đè ép của cô dễ chịu hẳn ra.
Có điều, tên đàn ông khốn nạn này tự lao vào, làm cô bị lún sâu trong đất bùn, giờ đây anh đứng dậy dễ dàng, nhưng không hề có ý định kéo cô lên.
Vành tai Mộ Lệ Hành đỏ bừng lên.
Không biết là bởi vì lời nói của An Ngu, hay là vì điều gì.
Anh chìa tay ra, định kéo An Ngu nhưng lại chậm hơn Tiểu Lệ Hành bên cạnh một bước.
“Mẹ đừng sốt ruột, để con giúp mẹ.”
Tiểu Lệ Hành cúi người xuống, nắm tay An Ngu, gắng sức kéo cô ra khỏi bùn lầy.
Mộ Lệ Hành thấy thế, đành lặng lẽ thu tay về.
Anh đi tới trước bờ ruộng, hỏi nhân viên xem có khăn sạch không.
Nhân viên lắc đầu bảo không có, nhưng lại lục trong túi áo ra một túi khăn giấy đưa cho anh.
Mộ Lệ Hành bèn cầm túi khăn giấy này đi đến trước mặt An Ngu, rồi đưa cho cô: “Đây, lau đi.”
Khi nói điều này, anh không nhìn thẳng vào mặt An Ngu, ánh mắt lơ đãng không biết trôi về phương nào, cố hết sức lấy lại giọng điệu lạnh lùng vốn có.
Hiện tại toàn thân An Ngu đều là bùn, như vừa được vớt ra từ trong đầm lầy, không khác gì một pho tượng đất.
Lúc này trong lòng cô toàn lời oán giận Mộ Lệ Hành, tên đàn ông khốn nạn này không chỉ biến cô thành bộ dạng nhếch nhác như thế, mà còn khiến cô mất đi nụ hôn đầu một cách không rõ ràng, bây giờ thái độ còn tồi tệ như vậy.
An Ngu tức tối lườm Mộ Lệ Hành một cái, giật khăn giấy khỏi tay anh.
Mộ Lệ Hành bỗng chốc giật mình.
Trong ấn tượng của anh, mặc dù thường ngày người phụ nữ này ra vẻ bướng bỉnh, tùy hứng nhưng chưa bao giờ nổi cáu với anh, đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ giận dỗi của cô.
Trong lòng Mộ Lệ Hành có một cảm xúc không thể nói thành lời. Anh nhìn cô rút một tờ khăn giấy ra khỏi túi, lau tay trước, để lộ ra mu bàn tay mềm mại trắng ngần.
Sau đó cô lau đi vết bùn trên mặt, ngón tay lướt theo đường nét hài hòa của gương mặt rồi dừng lại ở khóe môi.
Chỗ đó bị dính mấy giọt bùn, giống mấy nốt ruồi nhỏ điểm quanh khóe môi vậy. Khi khăn giấy lau qua, không hiểu sao Mộ Lệ Hành lại nhớ tới xúc cảm lúc môi anh đặt lên cánh môi cô, trong sự thô ráp lại có chút mềm mại, rất dễ hôn.
Mộ Lệ Hành bị hoảng sợ bởi suy nghĩ của chính mình, ánh mắt anh lóe lên.
Sau đó, anh chú ý tới khi cô chùi mấy vệt bùn này dường như dùng lực hơi mạnh, đôi môi hồng đầy đặn bị cô chà xát tới mức hiện ra một mảng trắng nhợt, cảm giác như nếu cô tiếp tục dùng lực mạnh như vậy, sẽ bị chà xát đi một lớp da bất cứ lúc nào mất.
Sao vậy, trên miệng anh có vi rút hay sao?
Mà người phụ nữ này lại chà xát như vậy…
Mộ Lệ Hành chợt thấy hơi khó chịu.
Một nhân viên đi tới hỏi họ có bị thương chỗ nào hay không, cả Văn Thiệu vừa mới ở chỗ Lục Văn Bân và Thích Dạng cũng đi tới.
Bởi vì bản thân dùng lực mạnh và dừng lại đột ngột nên mới tạo thành cảnh tượng nhiều người ngã xuống như vậy, trong lòng Văn Thiệu có hơi áy náy.
An Ngu vắt nước thấm vào góc áo, sau khi nghe vậy thì lắc đầu: “Không sao, không bị thương gì cả.”
Mộ Lệ Hành cũng nói không sao cả.
Nhân viên thấy yên tâm, Văn Thiệu cũng thở phào nhẹ nhõm
Tiểu Lệ Hành thấy An Ngu với Mộ Lệ Hành cùng nhau ngã xuống, ngay lập tức cùng Lục Vãn Vãn lo lắng chạy tới. Nhưng cậu bé nhìn thấy gì đây? Không ngờ cậu bé lại thấy bố mẹ trên danh nghĩa của mình, cũng chính là chị Tiểu Ngư và bản thân sau khi trưởng thành kia đang hôn nhau.
Tuy rằng bình thường Tiểu Lệ Hành luôn có bộ dạng ông cụ non, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy vẫn phải mau chóng lấy tay che kín đôi mắt.
Nhưng lại không nhịn được mà chừa lại một khe hở.
An Ngu: “...”
Trong lòng có hàng ngàn con ngựa đang chạy điên cuồng.
Cô biết ngay mà, cái thứ trơn mềm này chắc chắn không thể là con lươn bám lên môi mình được!
Vốn dĩ sự chú ý của khán giả xem trực tiếp đang đổ dồn vào đôi vợ chồng Thích Dạng và Kỳ Tầm Dực, tổng giám đốc Kỳ thật không hổ là trái ngược với hình ảnh tổng giám đốc bá đạo, anh ấy rất chiều vợ mình, năm đó Thích Dạng tham gia show tuyển chọn thành viên nhóm nhạc nữ, anh ấy còn yên lặng đứng dưới sân khấu cầm bảng hiệu cổ vũ cho vợ.
Lúc sắp ngã xuống đất, anh ấy vẫn không quên để bản thân ngã trước, che chở vợ trong lòng.
Hiện tại toàn bộ phần bình luận đều là “vợ chồng Dực Dạng ngọt ngào quá”, “á á á, hai người này thật ngọt chết tôi rồi”, “hình tượng chiều vợ của tổng giám đốc Kỳ không bị sụp đổ”.
Nhưng mà một câu nói của Tiểu Lệ Hành, làm mọi người đang gõ bàn phím cũng phải sững sờ.
Họ nghe thấy gì vậy, hôn nhau á?
Vì trò chơi giành nguyên liệu nấu ăn tại ruộng nước lần này là nhiệm vụ tập thể, mọi người đều tập trung ở trên một mảnh đất. Tổ chương trình để không bị phân tán sự chú ý, thu hút thêm sức nóng nên trong khoảng thời gian này chỉ mở một phòng phát sóng trực tiếp, đồng thời còn sử dụng cách quay hình bằng flycam để mang đến các góc độ khác nhau.
Ưu điểm của cách quay hình này là khán giả không cần phải chuyển qua chuyển lại giữa nhiều phòng phát trực tiếp, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ rệt, quay không được toàn cảnh cho lắm. Ví dụ như chi tiết ảnh đế và vợ cùng ngã xuống đất vừa rồi, mặc dù máy quay quay được, nhưng không thể chiếu cho khán giả xem.
[Á á á, chuyện gì xảy ra với đạo diễn phát sóng vậy, tại sao cứ sai sót vào lúc quan trọng nhất chứ!]
[Vậy là bố mẹ của Tiểu Tiểu Hành hôn nhau sao? ]
[Cameraman đâu? Cameraman chuyên dùng của tôi đâu rồi? Mau tung cảnh hai người hôn nhau cho tôi xem nào, đừng buộc tôi phải quỳ xuống cầu xin các người chứ!]
Trong tiếng kêu gào của khán giả, ống kính lia tới chỗ An Ngu và Mộ Lệ Hành đang ngã trong ruộng nước.
Nói là ngã, không bằng dùng từ “đè xuống” để miêu tả sẽ chính xác hơn nữa.
Chỉ thấy trong màn hình, nửa cơ thể của An Ngu chìm trong bùn đất, từ tóc tai đến thân rồi tới chân, gần như toàn thân cô không có chỗ nào mà không lấm lem bùn đất, y hệt như một bức tượng đất.
Người cô lại bị Mộ Lệ Hành đè lên trên, mà bản thân Mộ Lệ Hành cũng không khá hơn là bao.
Bùn đất và nước bùn văng tứ tung, bắn đầy lên mặt và người anh, giờ đây mặt anh giống như đang đắp mặt nạ bùn vậy, cố lắm mới chỉ nhìn rõ được hai mắt của anh.
Tiếp theo, đây mới là điểm chính.
Không ngờ hai người hôn thật, môi kề môi, không một kẽ hở nào!
Chỉ là mặt mũi và miệng của hai người toàn bùn đất, trông vừa thê thảm lại kỳ quặc.
[Mẹ ơi, tôi luôn cho rằng chỉ có trên phim thần tượng mới có thể chứng kiến tình tiết máu chó kiểu này chứ!]
[Chứ gì nữa, trước đây tôi vẫn luôn thắc mắc, thật sự tồn tại kiểu vừa ngã đã hôn này sao? Thật sự chuẩn đến như vậy ư? Không va vào răng của nhau à?]
[Đúng đúng! Tôi cũng cùng thắc mắc, thật cứ như lắp đặt bản đồ chỉ đường lên miệng vậy!]
[Bạn bên trên ôi, trời ạ, lắp đặt bản đồ chỉ đường lên miệng, bạn muốn chọc tôi cười đến chết để thừa kế Mã Nghĩ Hoa Bối (*) của tôi hả?]
(*) 蚂蚁花呗 Mã Nghĩ Hoa Bối: là sản phẩm tín dụng tiêu dùng của công ty tài chính Mã Nghĩ, thuộc tập đoàn Mã Nghĩ (tên tiếng anh: Ant Group), công dụng gần giống với thẻ tín dụng.
[Liệu có phải là hai người cố ý, muốn nhân cơ hội để gần gũi nhau không?]
[Có khả năng đó, góc độ này quá khéo, lại đu CP được rồi!]
[Á á á, mặc kệ anh ấy cố ý hay vô tình, tôi là người quê mùa, tôi rất thích xem tình tiết như thế này!]
[Tôi cũng thế, ha ha ha, người quê mùa tính tôi vào nữa!]
[Nhưng vấn đề là nụ hôn toàn là bùn đất thật sự lãng mạn sao? ]
Phía bên này, khán giả xem phát sóng trực tiếp vẫn đang kích động kêu gào ỉ ôi trước màn hình.
Bên kia, tổ chương trình cũng bất ngờ.
Lúc trước, khi Điền Lập Quần nhất quyết muốn mời Mộ Lệ Hành tham gia mùa thứ sáu của chương trình thực tế chẳng qua là muốn dựa vào danh tiếng của anh để tạo sức hút cho chương trình, không thật sự mong đợi anh sẽ mang lại hiệu quả giải trí gì cả.
Dù rằng Mộ Lệ Hành có kỹ năng diễn xuất rất tốt, diễn bất kỳ nhân vật nào trong phim cũng đầy hấp dẫn, khiến cho người ta vừa gặp là không thể quên, nhưng ở ngoài đời thì bản thân anh lại cực kỳ nhạt nhẽo và vô vị.
Thế nhưng, người khiến Điền Lập Quần không ôm bất cứ hi vọng nào ấy, từ khi phát sóng chương trình đến tận bây giờ, rất nhiều lần đem đến sự ngạc nhiên và vui mừng cho mọi người, đã vậy còn diễn hoàn toàn tự nhiên không cần phải qua kịch bản trau chuốt.
“@#¥%... @#*”
(Anh tránh ra cho tôi!)
Đối diện với ống kính quay cận mặt và ánh mắt của mọi người xung quanh dồn lại đây, An Ngu hận không thể dùng một cú đá tung Mộ Lệ Hành lên trời.
Nhưng hiện tại hai chân cô đang bị ngập trong bùn, hai tay thì bị Mộ Lệ Hành giữ chặt, không thể cử động.
Thế mà người đang lấp kín môi cô dường như vẫn chưa phản ứng lại, cả người ngơ ngác, chỉ biết trợn mắt lên nhìn cô một cách khó tin như con gà gỗ, khiến cho những âm tiết mà cô phát ra đều bị chặn đứng ở cổ họng.
An Ngu sắp tức chết rồi, có như thế nào cô cũng không ngờ tới tình tiết máu chó kiểu “định luật ngã xuống nhất định hôn” này sẽ xảy ra với mình, hơn nữa đối phương còn là Mộ Lệ Hành, và trong tình huống cả người nhếch nhác, miệng thì toàn bùn.
Cô thật là xui xẻo mà!
An Ngu không ngừng chửi thề trong lòng, cô nghiêng đầu qua chỗ khác, định rời khỏi môi của Mộ Lệ Hành, bảo mấy người đang đứng xung quanh xem kịch mau chóng tới kéo Mộ Lệ Hành ra.
Không ngờ khi cô nghiêng đầu, khóe môi cô bị cánh môi mềm mại kia lướt qua, men theo độ cong của môi sượt qua gò má, sau cùng đặt xuống vành tai cô, rồi cọ sát bên tai cô.
Đây lại là... hôn thêm một cái sao?
Hơi thở bỗng trở nên nóng bỏng.
Tai cô hơi ngứa ngáy, như có thứ gì đó đang thiêu đốt.
Giây phút này tiếng ồn ào xung quanh cũng trở nên mơ hồ như nhạc nền xa xôi.
Lúc này, đến cả An Ngu cũng ngơ ngác rồi.
Nhưng vào lúc này Mộ Lệ Hành đã bừng tỉnh, anh đang vùi đầu nơi vành tai của An Ngu, sau khi ý thức được chuyện gì đã xảy ra, anh bất thình lình chống tay xuống đất rồi đứng dậy, vẻ mặt từ trước đến giờ luôn thản nhiên lại xuất hiện chút bối rối hiếm thấy.
“Anh đừng chỉ biết bản thân thế chứ, kéo em lên với nào!”
Sau khi lấy lại tinh thần, An Ngu thấy rốt cuộc Mộ Lệ Hành đã đứng dậy, hệt như một ngọn núi nhỏ được di dời, giúp lồng ngực bị đè ép của cô dễ chịu hẳn ra.
Có điều, tên đàn ông khốn nạn này tự lao vào, làm cô bị lún sâu trong đất bùn, giờ đây anh đứng dậy dễ dàng, nhưng không hề có ý định kéo cô lên.
Vành tai Mộ Lệ Hành đỏ bừng lên.
Không biết là bởi vì lời nói của An Ngu, hay là vì điều gì.
Anh chìa tay ra, định kéo An Ngu nhưng lại chậm hơn Tiểu Lệ Hành bên cạnh một bước.
“Mẹ đừng sốt ruột, để con giúp mẹ.”
Tiểu Lệ Hành cúi người xuống, nắm tay An Ngu, gắng sức kéo cô ra khỏi bùn lầy.
Mộ Lệ Hành thấy thế, đành lặng lẽ thu tay về.
Anh đi tới trước bờ ruộng, hỏi nhân viên xem có khăn sạch không.
Nhân viên lắc đầu bảo không có, nhưng lại lục trong túi áo ra một túi khăn giấy đưa cho anh.
Mộ Lệ Hành bèn cầm túi khăn giấy này đi đến trước mặt An Ngu, rồi đưa cho cô: “Đây, lau đi.”
Khi nói điều này, anh không nhìn thẳng vào mặt An Ngu, ánh mắt lơ đãng không biết trôi về phương nào, cố hết sức lấy lại giọng điệu lạnh lùng vốn có.
Hiện tại toàn thân An Ngu đều là bùn, như vừa được vớt ra từ trong đầm lầy, không khác gì một pho tượng đất.
Lúc này trong lòng cô toàn lời oán giận Mộ Lệ Hành, tên đàn ông khốn nạn này không chỉ biến cô thành bộ dạng nhếch nhác như thế, mà còn khiến cô mất đi nụ hôn đầu một cách không rõ ràng, bây giờ thái độ còn tồi tệ như vậy.
An Ngu tức tối lườm Mộ Lệ Hành một cái, giật khăn giấy khỏi tay anh.
Mộ Lệ Hành bỗng chốc giật mình.
Trong ấn tượng của anh, mặc dù thường ngày người phụ nữ này ra vẻ bướng bỉnh, tùy hứng nhưng chưa bao giờ nổi cáu với anh, đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ giận dỗi của cô.
Trong lòng Mộ Lệ Hành có một cảm xúc không thể nói thành lời. Anh nhìn cô rút một tờ khăn giấy ra khỏi túi, lau tay trước, để lộ ra mu bàn tay mềm mại trắng ngần.
Sau đó cô lau đi vết bùn trên mặt, ngón tay lướt theo đường nét hài hòa của gương mặt rồi dừng lại ở khóe môi.
Chỗ đó bị dính mấy giọt bùn, giống mấy nốt ruồi nhỏ điểm quanh khóe môi vậy. Khi khăn giấy lau qua, không hiểu sao Mộ Lệ Hành lại nhớ tới xúc cảm lúc môi anh đặt lên cánh môi cô, trong sự thô ráp lại có chút mềm mại, rất dễ hôn.
Mộ Lệ Hành bị hoảng sợ bởi suy nghĩ của chính mình, ánh mắt anh lóe lên.
Sau đó, anh chú ý tới khi cô chùi mấy vệt bùn này dường như dùng lực hơi mạnh, đôi môi hồng đầy đặn bị cô chà xát tới mức hiện ra một mảng trắng nhợt, cảm giác như nếu cô tiếp tục dùng lực mạnh như vậy, sẽ bị chà xát đi một lớp da bất cứ lúc nào mất.
Sao vậy, trên miệng anh có vi rút hay sao?
Mà người phụ nữ này lại chà xát như vậy…
Mộ Lệ Hành chợt thấy hơi khó chịu.
Một nhân viên đi tới hỏi họ có bị thương chỗ nào hay không, cả Văn Thiệu vừa mới ở chỗ Lục Văn Bân và Thích Dạng cũng đi tới.
Bởi vì bản thân dùng lực mạnh và dừng lại đột ngột nên mới tạo thành cảnh tượng nhiều người ngã xuống như vậy, trong lòng Văn Thiệu có hơi áy náy.
An Ngu vắt nước thấm vào góc áo, sau khi nghe vậy thì lắc đầu: “Không sao, không bị thương gì cả.”
Mộ Lệ Hành cũng nói không sao cả.
Nhân viên thấy yên tâm, Văn Thiệu cũng thở phào nhẹ nhõm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.