Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show
Chương 30:
Lục Vọng
03/08/2024
Văn Thiệu sửng sốt, còn tưởng rằng bản thân mình nghe lầm.
Thật ra không chỉ có Văn Thiệu, mà ngay cả người quay phim của An Ngu và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bất ngờ.
Vừa rồi Mộ Lệ Hành được nhân viên y tế dặn dò không được di chuyển lung tung, sau khi trở về phòng thì nằm trên giường nghỉ ngơi, mọi người nhìn thấy An Ngu lục lọi trong căn nhà tồi tàn của bọn họ, cuối cùng lấy ra một con dao dùng để chẻ củi, một cái rìu và một cái búa từ trong đống vật dụng linh tinh mà bọn họ dọn dẹp ngày hôm qua.
Vì lâu ngày không ai sử dụng nên dao chẻ củi và rìu đều bị rỉ sét loang lổ, nhưng An Ngu không thèm để ý, cô lấy một cái chén sứ trắng từ trên bệ bếp xám xịt ra.
Cái chén kia có mẻ một miếng, An Ngu úp ngược chén lại, để đáy chén hướng lên trên, sau đó nhúng dao chẻ củi vào nước, mài qua mài lại dọc theo đáy chén sứ trắng. Chẳng bao lâu sau, không ngờ lưỡi dao chẻ củi rỉ sét loang lổ đã được mài sắc bén hơn.
Khán giả nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, tuy rằng trong bọn họ cũng có một số người biết cách sử dụng đáy bát thay thế dưới tình huống không có đá mài dao này, nhưng không ngờ An Ngu cũng biết.
Mộ Lệ Hành dựa vào đầu giường, nhìn cô mài dao chẻ củi đến nỗi sáng bóng, nghi ngờ hỏi: “Em muốn làm gì?”
An Ngu dùng khăn giấy lau đi vết rỉ sét trên rìu, giọng điệu thần bí: “Một lát nữa anh sẽ biết thôi.”
Huyệt thái dương của Mộ Lệ Hành co giật.
Không biết là bởi vì hai ngày nay anh ngủ không ngon hay vì hôm nay quá sợ hãi, mà anh nhìn An Ngu vừa nghịch dao chẻ củi vừa mài rìu ở đó, không hiểu sao trong đầu lại hiện ra tình tiết trong một bộ phim tội phạm anh từng diễn trước đó.
Người vợ vì oán hận chồng đã lâu, một đêm nọ đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, dùng dao giấu dưới gối cắt cổ người chồng đang ngủ say…
Trán Mộ Lệ Hành toát mồ hôi lạnh.
Nghĩ đến bộ dạng tức giận của An Ngu khi bị anh ném xuống bùn ngày hôm nay, còn cả thái độ của anh đối với cô trong quá khứ thực sự quá lạnh lùng.
Anh lại nghĩ đến thái độ khác thường, tính tình thay đổi lớn của cô dạo gần đây, lẽ nào không phải là lạt mềm buộc chặt, giở chút thủ đoạn, mà bởi vì yêu sinh hận, chờ thời cơ trả thù đấy chứ?
An Ngu mài xong dao chẻ củi và rìu, vừa quay đầu thì nhìn thấy Mộ Lệ Hành đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt anh nặng nề, sắc mặt có chút tái nhợt, trán cũng đổ mồ hôi.
“Anh sao vậy, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái sao? Anh có muốn tìm bác sĩ xem qua không?”
“Không cần.” Mộ Lệ Hành buồn bực nói, cố gắng xua đi hình ảnh trong đầu.
An Ngu cảm thấy không thể hiểu được tên đàn ông khốn nạn này.
Nhưng nghĩ đến việc hôm nay anh bị rắn cắn, quá đáng thương, nên cô cũng lười so đo với anh.
An Ngu cầm dao chẻ củi đã được mài xong đi ra ngoài, Tiểu Lệ Hành cũng đi theo.
Hai người gặp Văn Thiệu tới thăm Mộ Lệ Hành, vì thế nên mới có cuộc đối thoại vừa rồi.
Hiển nhiên Văn Thiệu không thể ngờ được An Ngu còn biết làm giường. Ông ấy rất tò mò, vốn dĩ ông ấy định đi xem vết thương của Mộ Lệ Hành thế nào, nhưng lúc này lại ôm con trai, quay đầu đi theo An Ngu đến rừng tre.
Ở đầu núi khác, cách nhà số bốn của An Ngu không xa có một rừng tre rất lớn, nghe người dân trong thôn An Hà nói được sinh trưởng tự nhiên, rất nhiều nhà gỗ do người dân trong thôn xây dựng đều lấy nguyên vật liệu từ nơi này.
Một nhóm người đi theo An Ngu vào rừng tre, nhìn thấy cô dùng dao chẻ củi chặt mấy cây tre to bằng cổ tay, còn dùng dao chẻ củi gọt từng nhánh nhỏ trên thân cây tre, sau đó nhờ Văn Thiệu và nhân viên giúp khiêng về.
Trên đường đi gặp phải người dân thôn An Hà, An Ngu bèn hỏi trong nhà bọn họ có cưa, đục và các dụng cụ như thước dây hay không.
Hầu hết nhà cửa của người dân trong thôn An Hà đều tự xây dựng, cho nên những công cụ An Ngu nói rất phổ biến đối với bọn họ.
Trừ những cái này ra, An Ngu còn hỏi mượn cây bút chì từ một đứa trẻ đang nằm bò trên ghế làm bài tập ở trước cửa nhà.
Mọi người giúp An Ngu khiêng tre về chỗ ở, để xuống sân.
Gỗ đã có, dụng cụ cũng có, hiện tại tất cả mọi người đều tò mò, An Ngu biết làm giường thật ư? Không phải cô cố ý gây sự chú ý đấy chứ.
Mộ Lệ Hành nghe thấy tiếng ồn ào trong sân, bèn đi xuống giường.
Sau khi mọi người rời đi, chẳng mấy khi được yên tĩnh nên anh chợp mắt một lát, nhưng rất nhanh đã không ngủ được nữa.
Mộ Lệ Hành bước ra khỏi nhà, nhìn thấy một đống tre trên mặt đất, vẻ mặt bối rối.
“Làm gì vậy?”
Văn Thiệu quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt không biết gì của anh thì cũng hoang mang: “Vợ cậu nói muốn làm cho cậu một cái giường để nằm, cậu không biết gì sao?”
“Làm giường?”
Lần này Mộ Lệ Hành càng khó hiểu, anh nhìn về phía An Ngu, người con gái trẻ tuổi đang kéo thước cuộn để đo chiều dài của cây tre, dùng bút chì làm dấu, sau đó dùng cưa, cưa hai cây tre tương đối to cho nó dài bằng nhau.
Quen biết An Ngu nhiều năm, lại kết hôn với cô hai năm.
Tuy rằng bình thường Mộ Lệ Hành luôn bận rộn quay phim ở nơi khác, không thường xuyên về nhà, nhưng tại sao anh lại không nhớ “vợ cũ” của mình còn có kỹ năng làm gỗ thủ công này?
Anh đã bỏ lỡ gì sao?
“Đúng rồi Lệ Hành, vết thương của cậu thế nào, nghe nói cậu bị rắn cắn, không sao chứ?”
Cuối cùng Văn Thiệu đã nhớ ra mình tới đây để thăm Mộ Lệ Hành, ngoài miệng ông ấy hỏi như vậy, nhưng toàn bộ sự chú ý lại dồn lên cây tre trong tay An Ngu.
Mộ Lệ Hành lộ ra vẻ xấu hổ, có thể nhìn ra được anh không muốn đề cập đến vấn đề này, nhưng không thể không trả lời: “Không có gì, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.”
“Ừ, vậy thì tốt. Cậu cũng thật là, đang yên đang lành, cứ phải giày vò bản thân ra ngoài đất ngủ. Nơi đây là nông thôn, không thể so sánh với trong thành phố, khắp nơi đều là rắn rết, côn trùng, chuột kiến, cậu nằm trên mặt đất, không cắn cậu thì cắn ai? ”
Mộ Lệ Hành: “...”
Nói giống như anh rất ra vẻ không bằng.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy Mộ Lệ Hành gục đầu giống học sinh tiểu học bị thầy giáo phê bình, cảm giác rất buồn cười.
Đây còn là nam thần lạnh lùng xa cách trong lòng mọi người sao? Nhìn thế nào cũng thấy giống một con chó lớn đáng thương, khiến mọi người yêu mến.
Nhưng tầm mắt của khán giả lập tức lại bị An Ngu hấp dẫn, bọn họ nhìn thấy cô dùng dao chẻ củi tước cho nhẵn hai cây tre vừa được cưa bằng nhau, sau đó dùng đục đục tám lỗ tròn trên ống tre, dùng để làm thang giường.
Sau đó cô lại lấy ra một cây tre, bổ ở giữa ra. Cô bổ tám thanh tre dài hơn một mét, rộng bảy tám centimet, sau đó cắm thanh tre vào trong lỗ tròn của hai thanh tre chính, rồi nối hai thanh tre lại với nhau.
Như vậy, ván giường cơ bản của giường tre coi như đã xong.
Làm xong ván giường, còn cần phải làm chân giường để dựng đứng giường lên.
An Ngu hỏi mượn nhân viên một chiếc bật lửa, ôm một bó củi và một ít gỗ vụn từ trong phòng ra, không ngờ đã có thể nhóm một đống lửa trong sân.
Thời tiết oi bức, vốn đã nóng nực không chịu nổi, nay lại có thêm một đống lửa, khán giả chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy hơi nóng ập vào, đừng nói đến người vây xem bên cạnh, mọi người không khỏi lùi về sau hai bước.
Mọi người đều không hiểu An Ngu muốn đốt lửa để làm gì, nhưng những người dân trong thôn An Hà liếc mắt một cái đã nhìn ra được.
Cô muốn đốt tre làm chân giường.
Ở bên hông cách đầu cây tre khoảng 30 centimet lần lượt đục ra một lỗ thủng, đặt phần cây tre có lỗ thủng lên lửa đốt.
Bởi vì tre mới chặt, nhiều độ ẩm, đủ độ dẻo, sau khi đốt gần được thì uốn cong chín mươi độ ở chỗ lỗ thủng, một chân giường đã được làm ra.
[Á, cuối cùng tôi cũng hiểu được chỗ cong của giường đến từ đâu rồi, thì ra còn có thể dùng lửa đốt!]
[Đi một ngày đàng học một sàng khôn, mỗi ngày học được một mẹo vặt đối với tôi mà nói là vô dụng~]
[Cười đến chảy nước mắt, nhưng có chắc là chúng tôi đang xem kidshow chứ không phải show ở thôn quê à?]
[Hả? Tôi cho rằng đây là show yêu đương, mọi người không cảm thấy việc chị An làm giường cho anh Lệ là rất cưng chiều, rất ngọt ngào sao?]
[Ha ha ha ha ha, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới hình ảnh của hai người này lại như vậy, tôi cho rằng người như anh Lệ hẳn là rất khí phách, không thể ngờ được…]
[Chị An: Người chồng yếu đuối lại có chút xui xẻo của tôi.]
Sau khi An Ngu làm ra chân giường, thì cố định lỗ thủng ở trên hai thang giường mới làm lúc nãy, thế là đã ra hình dạng tổng thể ban đầu của giường tre rồi.
Cô lại chọn mấy cây tre nhỏ, bổ ra thành từng thanh tre mỏng, rồi xâu chuỗi chúng lại với nhau thành một tấm chiếu đóng vào trong khung giường.
Cuối cùng cô chặt thêm mấy cây tre đan chéo vào chân giường, buộc cố định bằng dây thừng vừa tìm được từ đống vật dụng linh tinh, một chiếc giường tre đơn giản đã ra đời.
Nhìn đến đây, cuối cùng Mộ Lệ Hành cũng hiểu được vừa rồi Văn Thiệu nói An Ngu muốn cho anh một chiếc giường là có ý gì. Ban đầu anh cho rằng mọi người đang đùa giỡn gì đó, nhưng hiện tại Mộ Lệ Hành đã im lặng.
Anh nhìn chiếc giường tre trước mặt, tuy rằng đơn sơ, thậm chí còn hơi thô ráp, nhưng ít nhất cũng là một chiếc giường thật sự.
Anh không hiểu tại sao An Ngu lại biết làm giường. Thật ra không chỉ có anh, mà tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy bất ngờ.
Ban đầu, người hâm mộ của Mộ Lệ Hành biết được tin anh kết hôn sinh con đều không thể chấp nhận sự thật này, bọn họ không hiểu nổi rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mới có thể xứng đôi với nam thần của họ.
Nhưng hiện tại bọn họ cảm thấy hình như người phụ nữ trước mắt này cũng không tệ, người đẹp đã đành, tính cách cũng rất tốt, không hề giống dáng vẻ giả tạo như trong lời đồn.
Ngược lại, cô trông có vẻ tùy tiện, nhưng thực ra suy nghĩ tinh tế, chơi đùa với đám trẻ rất vui. Có thể nhìn ra được, con trai Tiểu Tiểu Hành của họ rất thích và cũng rất ỷ lại vào cô.
Phản ứng của trẻ em là chân thực nhất, cho dù đang ở trước máy quay, thì cũng có rất nhiều thứ không thể giả mạo được.
Hơn nữa, trên người An Ngu có hai sắc thái thần kỳ, một giây trước cô còn đang cùng nam thần Lệ Hành diễn mấy câu chuyện thần tượng máu chó, nhưng trong nháy mắt đã kéo mọi người trở về trái đất.
“Được rồi, anh leo lên nằm thử đi!”
Chiếc giường tre đã được làm xong, An Ngu dùng khăn ướt lau mặt chiếu, lau sạch bụi bặm và mảnh tre vụn bên trên, rất nhanh gió đã thổi khô mặt chiếu. An Ngu bảo Mộ Lệ Hành nằm lên thử xem.
Mộ Lệ Hành hơi cạn lời.
Cũng không phải sản phẩm to lớn gì, một chiếc giường rách mà thôi, cần phải phô trương đến vậy sao. Còn bảo anh nằm lên thử, lỡ như giường sập làm anh ngã thì sao.
Nhưng bước chân anh lại không kìm được mà đi qua.
Mộ Lệ Hành nằm trên giường tre, nó chắc chắn và kiên cố hơn so với tưởng tượng.
Hơn nữa vừa rồi cô dùng thước cuộn đo kích thước giường, chiều dài rộng đều thích hợp, khi nằm lên hoàn toàn không cần phải co chân rụt tay như khi nằm trên chiếc giường gỗ trong phòng.
Tre mới chặt còn có hương thơm tươi mát, không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh cảm thấy chiếc giường tre này ngủ rất mát mẻ.
“Mẹ thật lợi hại!” Tiểu Lệ Hành nhìn giường tre, trong mắt lộ ra sự hưng phấn, cũng nảy sinh sự sùng bái đối với An Ngu.
Mặc dù người dân trong thôn An Hà rất quen thuộc với sản phẩm tre này, nhưng không ai ngờ được một cô gái sống trong gia đình giàu có ở thành phố như An Ngu biết làm công việc thủ công này.
Bản thân An Ngu cũng rất có cảm giác thành tựu.
Ở thế giới trước, bố cô là một thợ làm nghề thủ công truyền thống, đừng nói là đóng giường, mà ông có thể sử dụng tất cả các loại gỗ để làm ra các món đồ mới mẻ, huống chi là các sản phẩm làm bằng tre.
Bố cô luôn muốn truyền lại kỹ năng của mình cho cô, phát huy nghề truyền thống này để nhiều người biết đến nó hơn. Nhưng lúc An Ngu vào đại học thì bị chuyển chuyên ngành, trời xui đất khiến thế nào mà cô đã chọn chuyên ngành cơ khí.
Ban đầu bố của An Ngu rất tức giận, nhưng sau đó ông nghĩ rằng máy móc cũng liên quan đến công việc tay chân nên đã cho cô học.
Không ngờ sau khi tốt nghiệp cô không quay về kế thừa công việc của ông, mà trở thành một blogger thủ công mỹ nghệ, suốt ngày làm mấy thứ màu mè nhưng vô dụng, không ngờ lại có chút danh tiếng.
Thật ra không chỉ có Văn Thiệu, mà ngay cả người quay phim của An Ngu và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bất ngờ.
Vừa rồi Mộ Lệ Hành được nhân viên y tế dặn dò không được di chuyển lung tung, sau khi trở về phòng thì nằm trên giường nghỉ ngơi, mọi người nhìn thấy An Ngu lục lọi trong căn nhà tồi tàn của bọn họ, cuối cùng lấy ra một con dao dùng để chẻ củi, một cái rìu và một cái búa từ trong đống vật dụng linh tinh mà bọn họ dọn dẹp ngày hôm qua.
Vì lâu ngày không ai sử dụng nên dao chẻ củi và rìu đều bị rỉ sét loang lổ, nhưng An Ngu không thèm để ý, cô lấy một cái chén sứ trắng từ trên bệ bếp xám xịt ra.
Cái chén kia có mẻ một miếng, An Ngu úp ngược chén lại, để đáy chén hướng lên trên, sau đó nhúng dao chẻ củi vào nước, mài qua mài lại dọc theo đáy chén sứ trắng. Chẳng bao lâu sau, không ngờ lưỡi dao chẻ củi rỉ sét loang lổ đã được mài sắc bén hơn.
Khán giả nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, tuy rằng trong bọn họ cũng có một số người biết cách sử dụng đáy bát thay thế dưới tình huống không có đá mài dao này, nhưng không ngờ An Ngu cũng biết.
Mộ Lệ Hành dựa vào đầu giường, nhìn cô mài dao chẻ củi đến nỗi sáng bóng, nghi ngờ hỏi: “Em muốn làm gì?”
An Ngu dùng khăn giấy lau đi vết rỉ sét trên rìu, giọng điệu thần bí: “Một lát nữa anh sẽ biết thôi.”
Huyệt thái dương của Mộ Lệ Hành co giật.
Không biết là bởi vì hai ngày nay anh ngủ không ngon hay vì hôm nay quá sợ hãi, mà anh nhìn An Ngu vừa nghịch dao chẻ củi vừa mài rìu ở đó, không hiểu sao trong đầu lại hiện ra tình tiết trong một bộ phim tội phạm anh từng diễn trước đó.
Người vợ vì oán hận chồng đã lâu, một đêm nọ đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, dùng dao giấu dưới gối cắt cổ người chồng đang ngủ say…
Trán Mộ Lệ Hành toát mồ hôi lạnh.
Nghĩ đến bộ dạng tức giận của An Ngu khi bị anh ném xuống bùn ngày hôm nay, còn cả thái độ của anh đối với cô trong quá khứ thực sự quá lạnh lùng.
Anh lại nghĩ đến thái độ khác thường, tính tình thay đổi lớn của cô dạo gần đây, lẽ nào không phải là lạt mềm buộc chặt, giở chút thủ đoạn, mà bởi vì yêu sinh hận, chờ thời cơ trả thù đấy chứ?
An Ngu mài xong dao chẻ củi và rìu, vừa quay đầu thì nhìn thấy Mộ Lệ Hành đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt anh nặng nề, sắc mặt có chút tái nhợt, trán cũng đổ mồ hôi.
“Anh sao vậy, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái sao? Anh có muốn tìm bác sĩ xem qua không?”
“Không cần.” Mộ Lệ Hành buồn bực nói, cố gắng xua đi hình ảnh trong đầu.
An Ngu cảm thấy không thể hiểu được tên đàn ông khốn nạn này.
Nhưng nghĩ đến việc hôm nay anh bị rắn cắn, quá đáng thương, nên cô cũng lười so đo với anh.
An Ngu cầm dao chẻ củi đã được mài xong đi ra ngoài, Tiểu Lệ Hành cũng đi theo.
Hai người gặp Văn Thiệu tới thăm Mộ Lệ Hành, vì thế nên mới có cuộc đối thoại vừa rồi.
Hiển nhiên Văn Thiệu không thể ngờ được An Ngu còn biết làm giường. Ông ấy rất tò mò, vốn dĩ ông ấy định đi xem vết thương của Mộ Lệ Hành thế nào, nhưng lúc này lại ôm con trai, quay đầu đi theo An Ngu đến rừng tre.
Ở đầu núi khác, cách nhà số bốn của An Ngu không xa có một rừng tre rất lớn, nghe người dân trong thôn An Hà nói được sinh trưởng tự nhiên, rất nhiều nhà gỗ do người dân trong thôn xây dựng đều lấy nguyên vật liệu từ nơi này.
Một nhóm người đi theo An Ngu vào rừng tre, nhìn thấy cô dùng dao chẻ củi chặt mấy cây tre to bằng cổ tay, còn dùng dao chẻ củi gọt từng nhánh nhỏ trên thân cây tre, sau đó nhờ Văn Thiệu và nhân viên giúp khiêng về.
Trên đường đi gặp phải người dân thôn An Hà, An Ngu bèn hỏi trong nhà bọn họ có cưa, đục và các dụng cụ như thước dây hay không.
Hầu hết nhà cửa của người dân trong thôn An Hà đều tự xây dựng, cho nên những công cụ An Ngu nói rất phổ biến đối với bọn họ.
Trừ những cái này ra, An Ngu còn hỏi mượn cây bút chì từ một đứa trẻ đang nằm bò trên ghế làm bài tập ở trước cửa nhà.
Mọi người giúp An Ngu khiêng tre về chỗ ở, để xuống sân.
Gỗ đã có, dụng cụ cũng có, hiện tại tất cả mọi người đều tò mò, An Ngu biết làm giường thật ư? Không phải cô cố ý gây sự chú ý đấy chứ.
Mộ Lệ Hành nghe thấy tiếng ồn ào trong sân, bèn đi xuống giường.
Sau khi mọi người rời đi, chẳng mấy khi được yên tĩnh nên anh chợp mắt một lát, nhưng rất nhanh đã không ngủ được nữa.
Mộ Lệ Hành bước ra khỏi nhà, nhìn thấy một đống tre trên mặt đất, vẻ mặt bối rối.
“Làm gì vậy?”
Văn Thiệu quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt không biết gì của anh thì cũng hoang mang: “Vợ cậu nói muốn làm cho cậu một cái giường để nằm, cậu không biết gì sao?”
“Làm giường?”
Lần này Mộ Lệ Hành càng khó hiểu, anh nhìn về phía An Ngu, người con gái trẻ tuổi đang kéo thước cuộn để đo chiều dài của cây tre, dùng bút chì làm dấu, sau đó dùng cưa, cưa hai cây tre tương đối to cho nó dài bằng nhau.
Quen biết An Ngu nhiều năm, lại kết hôn với cô hai năm.
Tuy rằng bình thường Mộ Lệ Hành luôn bận rộn quay phim ở nơi khác, không thường xuyên về nhà, nhưng tại sao anh lại không nhớ “vợ cũ” của mình còn có kỹ năng làm gỗ thủ công này?
Anh đã bỏ lỡ gì sao?
“Đúng rồi Lệ Hành, vết thương của cậu thế nào, nghe nói cậu bị rắn cắn, không sao chứ?”
Cuối cùng Văn Thiệu đã nhớ ra mình tới đây để thăm Mộ Lệ Hành, ngoài miệng ông ấy hỏi như vậy, nhưng toàn bộ sự chú ý lại dồn lên cây tre trong tay An Ngu.
Mộ Lệ Hành lộ ra vẻ xấu hổ, có thể nhìn ra được anh không muốn đề cập đến vấn đề này, nhưng không thể không trả lời: “Không có gì, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.”
“Ừ, vậy thì tốt. Cậu cũng thật là, đang yên đang lành, cứ phải giày vò bản thân ra ngoài đất ngủ. Nơi đây là nông thôn, không thể so sánh với trong thành phố, khắp nơi đều là rắn rết, côn trùng, chuột kiến, cậu nằm trên mặt đất, không cắn cậu thì cắn ai? ”
Mộ Lệ Hành: “...”
Nói giống như anh rất ra vẻ không bằng.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy Mộ Lệ Hành gục đầu giống học sinh tiểu học bị thầy giáo phê bình, cảm giác rất buồn cười.
Đây còn là nam thần lạnh lùng xa cách trong lòng mọi người sao? Nhìn thế nào cũng thấy giống một con chó lớn đáng thương, khiến mọi người yêu mến.
Nhưng tầm mắt của khán giả lập tức lại bị An Ngu hấp dẫn, bọn họ nhìn thấy cô dùng dao chẻ củi tước cho nhẵn hai cây tre vừa được cưa bằng nhau, sau đó dùng đục đục tám lỗ tròn trên ống tre, dùng để làm thang giường.
Sau đó cô lại lấy ra một cây tre, bổ ở giữa ra. Cô bổ tám thanh tre dài hơn một mét, rộng bảy tám centimet, sau đó cắm thanh tre vào trong lỗ tròn của hai thanh tre chính, rồi nối hai thanh tre lại với nhau.
Như vậy, ván giường cơ bản của giường tre coi như đã xong.
Làm xong ván giường, còn cần phải làm chân giường để dựng đứng giường lên.
An Ngu hỏi mượn nhân viên một chiếc bật lửa, ôm một bó củi và một ít gỗ vụn từ trong phòng ra, không ngờ đã có thể nhóm một đống lửa trong sân.
Thời tiết oi bức, vốn đã nóng nực không chịu nổi, nay lại có thêm một đống lửa, khán giả chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy hơi nóng ập vào, đừng nói đến người vây xem bên cạnh, mọi người không khỏi lùi về sau hai bước.
Mọi người đều không hiểu An Ngu muốn đốt lửa để làm gì, nhưng những người dân trong thôn An Hà liếc mắt một cái đã nhìn ra được.
Cô muốn đốt tre làm chân giường.
Ở bên hông cách đầu cây tre khoảng 30 centimet lần lượt đục ra một lỗ thủng, đặt phần cây tre có lỗ thủng lên lửa đốt.
Bởi vì tre mới chặt, nhiều độ ẩm, đủ độ dẻo, sau khi đốt gần được thì uốn cong chín mươi độ ở chỗ lỗ thủng, một chân giường đã được làm ra.
[Á, cuối cùng tôi cũng hiểu được chỗ cong của giường đến từ đâu rồi, thì ra còn có thể dùng lửa đốt!]
[Đi một ngày đàng học một sàng khôn, mỗi ngày học được một mẹo vặt đối với tôi mà nói là vô dụng~]
[Cười đến chảy nước mắt, nhưng có chắc là chúng tôi đang xem kidshow chứ không phải show ở thôn quê à?]
[Hả? Tôi cho rằng đây là show yêu đương, mọi người không cảm thấy việc chị An làm giường cho anh Lệ là rất cưng chiều, rất ngọt ngào sao?]
[Ha ha ha ha ha, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới hình ảnh của hai người này lại như vậy, tôi cho rằng người như anh Lệ hẳn là rất khí phách, không thể ngờ được…]
[Chị An: Người chồng yếu đuối lại có chút xui xẻo của tôi.]
Sau khi An Ngu làm ra chân giường, thì cố định lỗ thủng ở trên hai thang giường mới làm lúc nãy, thế là đã ra hình dạng tổng thể ban đầu của giường tre rồi.
Cô lại chọn mấy cây tre nhỏ, bổ ra thành từng thanh tre mỏng, rồi xâu chuỗi chúng lại với nhau thành một tấm chiếu đóng vào trong khung giường.
Cuối cùng cô chặt thêm mấy cây tre đan chéo vào chân giường, buộc cố định bằng dây thừng vừa tìm được từ đống vật dụng linh tinh, một chiếc giường tre đơn giản đã ra đời.
Nhìn đến đây, cuối cùng Mộ Lệ Hành cũng hiểu được vừa rồi Văn Thiệu nói An Ngu muốn cho anh một chiếc giường là có ý gì. Ban đầu anh cho rằng mọi người đang đùa giỡn gì đó, nhưng hiện tại Mộ Lệ Hành đã im lặng.
Anh nhìn chiếc giường tre trước mặt, tuy rằng đơn sơ, thậm chí còn hơi thô ráp, nhưng ít nhất cũng là một chiếc giường thật sự.
Anh không hiểu tại sao An Ngu lại biết làm giường. Thật ra không chỉ có anh, mà tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy bất ngờ.
Ban đầu, người hâm mộ của Mộ Lệ Hành biết được tin anh kết hôn sinh con đều không thể chấp nhận sự thật này, bọn họ không hiểu nổi rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mới có thể xứng đôi với nam thần của họ.
Nhưng hiện tại bọn họ cảm thấy hình như người phụ nữ trước mắt này cũng không tệ, người đẹp đã đành, tính cách cũng rất tốt, không hề giống dáng vẻ giả tạo như trong lời đồn.
Ngược lại, cô trông có vẻ tùy tiện, nhưng thực ra suy nghĩ tinh tế, chơi đùa với đám trẻ rất vui. Có thể nhìn ra được, con trai Tiểu Tiểu Hành của họ rất thích và cũng rất ỷ lại vào cô.
Phản ứng của trẻ em là chân thực nhất, cho dù đang ở trước máy quay, thì cũng có rất nhiều thứ không thể giả mạo được.
Hơn nữa, trên người An Ngu có hai sắc thái thần kỳ, một giây trước cô còn đang cùng nam thần Lệ Hành diễn mấy câu chuyện thần tượng máu chó, nhưng trong nháy mắt đã kéo mọi người trở về trái đất.
“Được rồi, anh leo lên nằm thử đi!”
Chiếc giường tre đã được làm xong, An Ngu dùng khăn ướt lau mặt chiếu, lau sạch bụi bặm và mảnh tre vụn bên trên, rất nhanh gió đã thổi khô mặt chiếu. An Ngu bảo Mộ Lệ Hành nằm lên thử xem.
Mộ Lệ Hành hơi cạn lời.
Cũng không phải sản phẩm to lớn gì, một chiếc giường rách mà thôi, cần phải phô trương đến vậy sao. Còn bảo anh nằm lên thử, lỡ như giường sập làm anh ngã thì sao.
Nhưng bước chân anh lại không kìm được mà đi qua.
Mộ Lệ Hành nằm trên giường tre, nó chắc chắn và kiên cố hơn so với tưởng tượng.
Hơn nữa vừa rồi cô dùng thước cuộn đo kích thước giường, chiều dài rộng đều thích hợp, khi nằm lên hoàn toàn không cần phải co chân rụt tay như khi nằm trên chiếc giường gỗ trong phòng.
Tre mới chặt còn có hương thơm tươi mát, không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh cảm thấy chiếc giường tre này ngủ rất mát mẻ.
“Mẹ thật lợi hại!” Tiểu Lệ Hành nhìn giường tre, trong mắt lộ ra sự hưng phấn, cũng nảy sinh sự sùng bái đối với An Ngu.
Mặc dù người dân trong thôn An Hà rất quen thuộc với sản phẩm tre này, nhưng không ai ngờ được một cô gái sống trong gia đình giàu có ở thành phố như An Ngu biết làm công việc thủ công này.
Bản thân An Ngu cũng rất có cảm giác thành tựu.
Ở thế giới trước, bố cô là một thợ làm nghề thủ công truyền thống, đừng nói là đóng giường, mà ông có thể sử dụng tất cả các loại gỗ để làm ra các món đồ mới mẻ, huống chi là các sản phẩm làm bằng tre.
Bố cô luôn muốn truyền lại kỹ năng của mình cho cô, phát huy nghề truyền thống này để nhiều người biết đến nó hơn. Nhưng lúc An Ngu vào đại học thì bị chuyển chuyên ngành, trời xui đất khiến thế nào mà cô đã chọn chuyên ngành cơ khí.
Ban đầu bố của An Ngu rất tức giận, nhưng sau đó ông nghĩ rằng máy móc cũng liên quan đến công việc tay chân nên đã cho cô học.
Không ngờ sau khi tốt nghiệp cô không quay về kế thừa công việc của ông, mà trở thành một blogger thủ công mỹ nghệ, suốt ngày làm mấy thứ màu mè nhưng vô dụng, không ngờ lại có chút danh tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.