Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show
Chương 37:
Lục Vọng
03/08/2024
Vì bị quản gia Lục ngăn lại, Mộ Lệ Hành buộc phải hẹn lại lịch gặp mặt với đạo diễn Trịnh, đồng thời uyển chuyển nói cho đạo diễn Trịnh biết, có lẽ ông ấy có thể tìm diễn viên khác.
Sau khi anh Đỗ nghe được thông tin, lập tức gọi điện tới.
“Lệ Hành, cậu có ý gì, cái gì mà bảo đạo diễn Trịnh tìm một diễn viên khác?”
“Cậu có biết là có bao nhiêu người xếp hàng để có được một vai diễn trong phim của đạo diễn Trịnh không, vậy mà cậu lại chắp tay dâng nó cho người khác?”
“Có phải cậu cho rằng mình giành được giải ảnh đế là đã ổn, có thể thong thả rồi?”
Giọng nói của anh Đỗ rất lớn, nói chuyện lại rất thẳng thừng, đặt câu hỏi liên tục như súng liên thanh.
Mộ Lệ Hành yên lặng cúp điện thoại.
Anh quay đầu nhìn thấy An Ngu và Tiểu Lệ Hành đang nhìn mình bằng vẻ mặt kì quái, còn kèm theo một chút đồng cảm.
Tiểu Lệ Hành: Thì ra sau khi lớn lên mình vẫn sẽ bị cấm túc, vẫn sẽ bị mắng, không thể tự do làm gì cũng được.
An Ngu: Thì ra Mộ khốn nạn cũng có lúc kìm nén như vậy. Quả nhiên đằng sau ánh hào quang thường có những chua xót được cất giấu mà không ai biết.
Buổi tối cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Ông nội Mộ trở lại vẻ mặt thân thiện dễ gần, giống như buổi chiều chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ông nói với Tiểu Lệ Hành: “Học viện Saintes bên kia đã liên hệ xong rồi, đang làm thủ tục, mấy ngày nữa cháu có thể nhập học.”
“Ông nội, nhất định phải học ở đấy sao?” Cuối cùng Tiểu Lệ Hành cũng không thể thờ ơ nữa.
“Đúng vậy.” Giọng điệu của ông rất chắc chắn.
An Ngu cảm thấy bầu không khí không bình thường, vội vàng hòa giải: “Ông nội, ông nếm thử viên thịt này xem, vừa rồi cháu phụ nấu ăn ở trong bếp đấy ạ.”
Quả nhiên sự chú ý của ông nội Mộ đã bị dời đi: “Cháu học nấu ăn từ bao giờ thế?”
Bỗng nhiên An Ngu nhận ra nguyên chủ không có khả năng nấu nướng, nhưng cô phản ứng rất nhanh: “Cháu học vì ông đó ạ, cháu muốn ông ăn đồ ăn đích thân cháu nấu.”
Ông nội không khỏi khen ngợi: “Vẫn là Tiểu Ngu chu đáo, không giống ai đó, một chút cũng không biết chia sẻ nỗi lo với người nhà.”
Mộ Lệ Hành: “...”
Ông trực tiếp nói tên cháu ra luôn cho rồi.
Tiêu Tiểu Hành mở miệng: “Ông ơi, nếu cháu đi học ở trường Saintes mà ông nói, ông có thể để tụi cháu tiếp tục tham gia chương trình du lịch không ạ?”
Ông nội Mộ không ngờ cậu bé vẫn nhớ đến chương trình giải trí kia.
Trên đường trở về, ông có bảo quản gia mở phần phát sóng trực tiếp xem một lúc, ông không hiểu nổi một chương trình vất vả, lại có điều kiện tồi tàn thì có gì hấp dẫn bọn họ.
Ông nội Mộ nói: “Chuyện này ông còn phải suy nghĩ.”
Tiểu Tiểu Hành: “Nếu cháu có thể nỗ lực trở thành người thừa kế, kế thừa gia sản, giúp ông quản lý công ty, ông có thể đồng ý không?”
Mọi người đều sửng sốt trước lời nói của Tiểu Lệ Hành.
An Ngu chớp mắt ra hiệu với cậu bé, bảo cậu bé đừng nói nữa.
Cũng không biết tại sao, cậu bé bình thường ít nói giống như Lệ Hành lớn, nhưng tối nay lại nói nhiều đến lạ, còn là những câu có tính oanh tạc.
Ở trước mặt chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn và người thừa kế tương lai nói rằng mình muốn kế thừa gia sản của họ. Tuy Tiểu Lệ Hành và Mộ Lệ Hành là cùng một người, nhưng lời này làm sao có thể nói ra chứ.
Nhưng mà ông nội Mộ lại giống như rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Ông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ông có thể đồng ý với cháu, nhưng cháu phải nghe theo sự sắp xếp của ông.”
Tiểu Tiểu Hành gật đầu: “Cháu nghe ông sắp xếp, nhưng mà ông cũng phải hứa với cháu, để cho anh Lệ Hành làm điều mà anh ấy muốn.”
Ông nội dở khóc dở cười, đứa trẻ này còn nhỏ mà lanh quá, còn biết cò kè mặc cả với ông.
Tuy rằng ông vẫn đồng ý yêu cầu của Tiểu Lệ Hành, nhưng lại đặt ra quy tắc và thời gian đánh giá. Nếu cậu bé không đạt được kết quả như mong muốn, Lệ Hành lớn vẫn phải trở về.
An Ngu ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, thật sự khó tin một ông cụ có thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn trên thương trường lại bàn bạc về chuyện thừa kế tập đoàn nhà họ Mộ cùng với một đứa trẻ năm tuổi.
Ông nội Mộ chỉ vào tòa nhà lớn này và bản đồ kinh doanh được quản gia Lục mở ra trong ipad, rồi nói với cậu bé: “Chỉ cần cháu đi theo ông học tập thật tốt việc quản lý kinh doanh, sau khi trưởng thành những thứ này đều là của cháu.”
Tiểu Lệ Hành nghe được thì rất cảm động, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc đảm bảo: “Ông nội, cháu hứa ạ.”
An Ngu mở to mắt: “...”
Mộ Lệ Hành bị ngó lơ: “...”
Cơm tối cứ thế kết thúc trong sự vui vẻ, ông nội Mộ tâm trạng tốt đẹp trở về phòng nghỉ ngơi.
Mộ Lệ Hành kéo Tiểu Lệ Hành qua, trong giọng nói có chút phẫn nộ đang được kìm nén: “Em có biết vừa rồi mình đã đồng ý cái gì không? Nghe theo sự sắp xếp của ông nội có nghĩa là sau này cuộc sống của em sẽ bị hạn chế. Hơn nửa, học viện Saintes rất khắc nghiệt, người ở đó cũng… Tóm lại anh đã trải qua một lần, không muốn em trải qua lần nữa, nhất định em sẽ không thích nơi đó!”
“Chưa chắc đâu ạ.” Tiểu Lệ Hành chớp mắt: “Chưa thử qua thì làm sao biết. Không phải lúc trước chị Tiểu Ngư đã nói rồi à, mỗi một lần thử nghiệm đều là trải nghiệm độc nhất vô nhị trong cuộc đời, biết đâu nơi đó không tệ như anh nói thì sao.”
Mộ Lệ Hành ngơ ngẩn.
Anh bỗng ý thức được rằng, tuy anh và Tiểu Lệ Hành là cùng một người, nhưng thật ra cuộc sống của cả hai đều không giống nhau, trải nghiệm của bọn họ cũng khác nhau.
Có lẽ anh không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên cậu bé, mà nói thẳng ra, cậu bé lựa chọn như vậy cũng là vì anh, hơn nữa cậu bé cũng nên có quyền lựa chọn của riêng mình.
Mộ Lệ Hành không nói gì nữa.
Buổi tối phải ngủ lại nhà cũ, ông nội Mộ cũng không biết chuyện hai người ly hôn, cho nên An Ngu và Mộ Lệ Hành buộc phải tiếp tục ngủ chung một phòng.
Cũng may giường trong phòng ngủ của Mộ Lệ Hành rất lớn, An Ngu không cần lo lắng sẽ giày vò anh như mấy hôm trước.
Chỉ là đi vào phòng Mộ Lệ Hành, An Ngu cảm thấy khá ngạc nhiên.
Phong cách phòng ngủ ở đây và phòng ngủ ở Hoa Thần Đình Uyển không giống nhau, tuy Mộ Lệ Hành là người lạnh lùng, nhưng đồ vật lại thiên về tông ấm, khác hẳn hình tượng bên ngoài của anh.
Nhưng gam màu trong phòng này lại thiên về tông lạnh, hơn nữa những đồ vật bày biện bên trong không phải là đồ mà thường ngày Mộ lệ Hành sẽ chọn.
“Tôi còn tưởng anh không thích mấy cái này.” An Ngu giống như lơ đãng trêu chọc một câu.
Mộ Lệ Hành nhìn theo ánh mắt của cô, hững hờ nói: “Là ông nội chọn.”
An Ngu bỗng hiểu ra.
Chẳng trách vừa rồi Mộ lệ Hành lại tức giận nói với Tiểu Lệ Hành rằng sau này cuộc sống của cậu bé sẽ bị hạn chế, đến cả phong cách và đồ vật trong phòng ngủ cũng không được tự do lựa chọn, huống chi là những chuyện khác.
Có thể thấy, được gia đình giàu có nhận nuôi cũng không hào nhoáng như trong tưởng tượng.
An Ngu như đã hiểu tại sao Mộ lệ Hành một lòng muốn có sự nghiệp của riêng mình, không muốn kế thừa gia sản của ông nội Mộ.
Có lẽ đối với anh mà nói, anh chẳng qua chỉ đổi từ gông cùm xiềng xích ở gia đình ruột thịt đến gia đình khác mà thôi.
Thủ tục nhập học của Tiểu Lệ Hành làm rất nhanh, học viện Saintes là nơi chuyên đào tạo người thừa kế cho các gia đình giàu có, từ nhà trẻ cho đến trường cấp ba, những đứa trẻ phải học tập rất nhiều thứ và tiếp nhận những huấn luyện khắc nghiệt.
Thay vì nói là đào tạo người thừa kế, chi bằng nói là đào tạo ra những cỗ máy kinh doanh lạnh lùng.
Hơn nữa, những đứa trẻ ở đây đều rất có cá tính, mà cũng rất nóng nảy.
Dẫu sao cũng là những đứa trẻ có lý lịch lớn, không ai nhường ai.
Cho nên ngày đầu Tiểu Lệ Hành đi học, Mộ Lệ Hành cau mày, vẫn thấy hơi lo lắng.
An Ngu cảm thấy buồn cười: “Thằng bé đi học chứ có phải đi ra chiến trường đâu, anh lo lắng như vậy làm gì?”
Mộ Lệ Hành: “...”
Mộ Lệ Hành giãn mày ra, phủ nhận: “Tôi không có.”
An Ngu cũng không định vạch trần anh.
Nhưng An Ngu cũng hơi lo lắng, khác với dáng vẻ người lạ chớ lại gần, chỉ dựa vào một ánh mắt có thể khiến người ta cách xa sau khi lớn lên của Lệ Hành lớn, tính cách của Tiểu Lệ Hành lại nhẹ nhàng hơn, lúc không nói lời nào còn có thể dùng bề ngoài lạnh lùng dọa người, nhưng khi tiếp xúc thì sẽ bại lộ.
Hơn nữa, bởi vì trước đây cậu bé có những trải nghiệm và quan hệ gia đình không tốt, tâm tư nhạy cảm, còn hình thành nhân cách lấy lòng người khác.
Cô thật sự sợ cậu bé sẽ bị bắt nạt ở trường học.
Thế là khi hai người đưa cậu bé tới cổng trường, trước khi cậu bé vào cổng, An Ngu đã ngồi xổm xuống dặn dò Tiểu Lệ Hành: “Ngày đầu tiên đi học phải vui vẻ, tới một môi trường xa lạ cũng đừng sợ hãi, coi như đi kết giao bạn mới, nhưng nếu gặp bạn không hợp cũng không cần ép bản thân mình.”
Tiểu Lệ Hành gật đầu: “Vâng ạ.”
“Còn nữa.” An Ngu nghĩ một chút rồi nói với cậu bé: “Có những lúc không cần nhường nhịn, phải biết cách từ chối những yêu cầu vô lý mà người khác đưa ra. Tóm lại đừng để mình chịu thiệt! Điều quan trọng nhất, nếu có chuyện gì không vui nhất định phải về nói với anh chị, không được để trong lòng, phải nói ra có biết không?”
Tiểu Lệ Hành cái hiểu cái không, nhưng cậu bé nghiêm túc đảm bảo với An Ngu: “Em nhớ kĩ rồi.”
Lúc này An Ngu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn cậu bé đi theo giáo viên vào trường, không để ý Mộ Lệ Hành đang nhìn cô với cảm xúc dâng trào ở đằng sau
Sau khi anh Đỗ nghe được thông tin, lập tức gọi điện tới.
“Lệ Hành, cậu có ý gì, cái gì mà bảo đạo diễn Trịnh tìm một diễn viên khác?”
“Cậu có biết là có bao nhiêu người xếp hàng để có được một vai diễn trong phim của đạo diễn Trịnh không, vậy mà cậu lại chắp tay dâng nó cho người khác?”
“Có phải cậu cho rằng mình giành được giải ảnh đế là đã ổn, có thể thong thả rồi?”
Giọng nói của anh Đỗ rất lớn, nói chuyện lại rất thẳng thừng, đặt câu hỏi liên tục như súng liên thanh.
Mộ Lệ Hành yên lặng cúp điện thoại.
Anh quay đầu nhìn thấy An Ngu và Tiểu Lệ Hành đang nhìn mình bằng vẻ mặt kì quái, còn kèm theo một chút đồng cảm.
Tiểu Lệ Hành: Thì ra sau khi lớn lên mình vẫn sẽ bị cấm túc, vẫn sẽ bị mắng, không thể tự do làm gì cũng được.
An Ngu: Thì ra Mộ khốn nạn cũng có lúc kìm nén như vậy. Quả nhiên đằng sau ánh hào quang thường có những chua xót được cất giấu mà không ai biết.
Buổi tối cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Ông nội Mộ trở lại vẻ mặt thân thiện dễ gần, giống như buổi chiều chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ông nói với Tiểu Lệ Hành: “Học viện Saintes bên kia đã liên hệ xong rồi, đang làm thủ tục, mấy ngày nữa cháu có thể nhập học.”
“Ông nội, nhất định phải học ở đấy sao?” Cuối cùng Tiểu Lệ Hành cũng không thể thờ ơ nữa.
“Đúng vậy.” Giọng điệu của ông rất chắc chắn.
An Ngu cảm thấy bầu không khí không bình thường, vội vàng hòa giải: “Ông nội, ông nếm thử viên thịt này xem, vừa rồi cháu phụ nấu ăn ở trong bếp đấy ạ.”
Quả nhiên sự chú ý của ông nội Mộ đã bị dời đi: “Cháu học nấu ăn từ bao giờ thế?”
Bỗng nhiên An Ngu nhận ra nguyên chủ không có khả năng nấu nướng, nhưng cô phản ứng rất nhanh: “Cháu học vì ông đó ạ, cháu muốn ông ăn đồ ăn đích thân cháu nấu.”
Ông nội không khỏi khen ngợi: “Vẫn là Tiểu Ngu chu đáo, không giống ai đó, một chút cũng không biết chia sẻ nỗi lo với người nhà.”
Mộ Lệ Hành: “...”
Ông trực tiếp nói tên cháu ra luôn cho rồi.
Tiêu Tiểu Hành mở miệng: “Ông ơi, nếu cháu đi học ở trường Saintes mà ông nói, ông có thể để tụi cháu tiếp tục tham gia chương trình du lịch không ạ?”
Ông nội Mộ không ngờ cậu bé vẫn nhớ đến chương trình giải trí kia.
Trên đường trở về, ông có bảo quản gia mở phần phát sóng trực tiếp xem một lúc, ông không hiểu nổi một chương trình vất vả, lại có điều kiện tồi tàn thì có gì hấp dẫn bọn họ.
Ông nội Mộ nói: “Chuyện này ông còn phải suy nghĩ.”
Tiểu Tiểu Hành: “Nếu cháu có thể nỗ lực trở thành người thừa kế, kế thừa gia sản, giúp ông quản lý công ty, ông có thể đồng ý không?”
Mọi người đều sửng sốt trước lời nói của Tiểu Lệ Hành.
An Ngu chớp mắt ra hiệu với cậu bé, bảo cậu bé đừng nói nữa.
Cũng không biết tại sao, cậu bé bình thường ít nói giống như Lệ Hành lớn, nhưng tối nay lại nói nhiều đến lạ, còn là những câu có tính oanh tạc.
Ở trước mặt chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn và người thừa kế tương lai nói rằng mình muốn kế thừa gia sản của họ. Tuy Tiểu Lệ Hành và Mộ Lệ Hành là cùng một người, nhưng lời này làm sao có thể nói ra chứ.
Nhưng mà ông nội Mộ lại giống như rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Ông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ông có thể đồng ý với cháu, nhưng cháu phải nghe theo sự sắp xếp của ông.”
Tiểu Tiểu Hành gật đầu: “Cháu nghe ông sắp xếp, nhưng mà ông cũng phải hứa với cháu, để cho anh Lệ Hành làm điều mà anh ấy muốn.”
Ông nội dở khóc dở cười, đứa trẻ này còn nhỏ mà lanh quá, còn biết cò kè mặc cả với ông.
Tuy rằng ông vẫn đồng ý yêu cầu của Tiểu Lệ Hành, nhưng lại đặt ra quy tắc và thời gian đánh giá. Nếu cậu bé không đạt được kết quả như mong muốn, Lệ Hành lớn vẫn phải trở về.
An Ngu ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, thật sự khó tin một ông cụ có thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn trên thương trường lại bàn bạc về chuyện thừa kế tập đoàn nhà họ Mộ cùng với một đứa trẻ năm tuổi.
Ông nội Mộ chỉ vào tòa nhà lớn này và bản đồ kinh doanh được quản gia Lục mở ra trong ipad, rồi nói với cậu bé: “Chỉ cần cháu đi theo ông học tập thật tốt việc quản lý kinh doanh, sau khi trưởng thành những thứ này đều là của cháu.”
Tiểu Lệ Hành nghe được thì rất cảm động, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc đảm bảo: “Ông nội, cháu hứa ạ.”
An Ngu mở to mắt: “...”
Mộ Lệ Hành bị ngó lơ: “...”
Cơm tối cứ thế kết thúc trong sự vui vẻ, ông nội Mộ tâm trạng tốt đẹp trở về phòng nghỉ ngơi.
Mộ Lệ Hành kéo Tiểu Lệ Hành qua, trong giọng nói có chút phẫn nộ đang được kìm nén: “Em có biết vừa rồi mình đã đồng ý cái gì không? Nghe theo sự sắp xếp của ông nội có nghĩa là sau này cuộc sống của em sẽ bị hạn chế. Hơn nửa, học viện Saintes rất khắc nghiệt, người ở đó cũng… Tóm lại anh đã trải qua một lần, không muốn em trải qua lần nữa, nhất định em sẽ không thích nơi đó!”
“Chưa chắc đâu ạ.” Tiểu Lệ Hành chớp mắt: “Chưa thử qua thì làm sao biết. Không phải lúc trước chị Tiểu Ngư đã nói rồi à, mỗi một lần thử nghiệm đều là trải nghiệm độc nhất vô nhị trong cuộc đời, biết đâu nơi đó không tệ như anh nói thì sao.”
Mộ Lệ Hành ngơ ngẩn.
Anh bỗng ý thức được rằng, tuy anh và Tiểu Lệ Hành là cùng một người, nhưng thật ra cuộc sống của cả hai đều không giống nhau, trải nghiệm của bọn họ cũng khác nhau.
Có lẽ anh không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên cậu bé, mà nói thẳng ra, cậu bé lựa chọn như vậy cũng là vì anh, hơn nữa cậu bé cũng nên có quyền lựa chọn của riêng mình.
Mộ Lệ Hành không nói gì nữa.
Buổi tối phải ngủ lại nhà cũ, ông nội Mộ cũng không biết chuyện hai người ly hôn, cho nên An Ngu và Mộ Lệ Hành buộc phải tiếp tục ngủ chung một phòng.
Cũng may giường trong phòng ngủ của Mộ Lệ Hành rất lớn, An Ngu không cần lo lắng sẽ giày vò anh như mấy hôm trước.
Chỉ là đi vào phòng Mộ Lệ Hành, An Ngu cảm thấy khá ngạc nhiên.
Phong cách phòng ngủ ở đây và phòng ngủ ở Hoa Thần Đình Uyển không giống nhau, tuy Mộ Lệ Hành là người lạnh lùng, nhưng đồ vật lại thiên về tông ấm, khác hẳn hình tượng bên ngoài của anh.
Nhưng gam màu trong phòng này lại thiên về tông lạnh, hơn nữa những đồ vật bày biện bên trong không phải là đồ mà thường ngày Mộ lệ Hành sẽ chọn.
“Tôi còn tưởng anh không thích mấy cái này.” An Ngu giống như lơ đãng trêu chọc một câu.
Mộ Lệ Hành nhìn theo ánh mắt của cô, hững hờ nói: “Là ông nội chọn.”
An Ngu bỗng hiểu ra.
Chẳng trách vừa rồi Mộ lệ Hành lại tức giận nói với Tiểu Lệ Hành rằng sau này cuộc sống của cậu bé sẽ bị hạn chế, đến cả phong cách và đồ vật trong phòng ngủ cũng không được tự do lựa chọn, huống chi là những chuyện khác.
Có thể thấy, được gia đình giàu có nhận nuôi cũng không hào nhoáng như trong tưởng tượng.
An Ngu như đã hiểu tại sao Mộ lệ Hành một lòng muốn có sự nghiệp của riêng mình, không muốn kế thừa gia sản của ông nội Mộ.
Có lẽ đối với anh mà nói, anh chẳng qua chỉ đổi từ gông cùm xiềng xích ở gia đình ruột thịt đến gia đình khác mà thôi.
Thủ tục nhập học của Tiểu Lệ Hành làm rất nhanh, học viện Saintes là nơi chuyên đào tạo người thừa kế cho các gia đình giàu có, từ nhà trẻ cho đến trường cấp ba, những đứa trẻ phải học tập rất nhiều thứ và tiếp nhận những huấn luyện khắc nghiệt.
Thay vì nói là đào tạo người thừa kế, chi bằng nói là đào tạo ra những cỗ máy kinh doanh lạnh lùng.
Hơn nữa, những đứa trẻ ở đây đều rất có cá tính, mà cũng rất nóng nảy.
Dẫu sao cũng là những đứa trẻ có lý lịch lớn, không ai nhường ai.
Cho nên ngày đầu Tiểu Lệ Hành đi học, Mộ Lệ Hành cau mày, vẫn thấy hơi lo lắng.
An Ngu cảm thấy buồn cười: “Thằng bé đi học chứ có phải đi ra chiến trường đâu, anh lo lắng như vậy làm gì?”
Mộ Lệ Hành: “...”
Mộ Lệ Hành giãn mày ra, phủ nhận: “Tôi không có.”
An Ngu cũng không định vạch trần anh.
Nhưng An Ngu cũng hơi lo lắng, khác với dáng vẻ người lạ chớ lại gần, chỉ dựa vào một ánh mắt có thể khiến người ta cách xa sau khi lớn lên của Lệ Hành lớn, tính cách của Tiểu Lệ Hành lại nhẹ nhàng hơn, lúc không nói lời nào còn có thể dùng bề ngoài lạnh lùng dọa người, nhưng khi tiếp xúc thì sẽ bại lộ.
Hơn nữa, bởi vì trước đây cậu bé có những trải nghiệm và quan hệ gia đình không tốt, tâm tư nhạy cảm, còn hình thành nhân cách lấy lòng người khác.
Cô thật sự sợ cậu bé sẽ bị bắt nạt ở trường học.
Thế là khi hai người đưa cậu bé tới cổng trường, trước khi cậu bé vào cổng, An Ngu đã ngồi xổm xuống dặn dò Tiểu Lệ Hành: “Ngày đầu tiên đi học phải vui vẻ, tới một môi trường xa lạ cũng đừng sợ hãi, coi như đi kết giao bạn mới, nhưng nếu gặp bạn không hợp cũng không cần ép bản thân mình.”
Tiểu Lệ Hành gật đầu: “Vâng ạ.”
“Còn nữa.” An Ngu nghĩ một chút rồi nói với cậu bé: “Có những lúc không cần nhường nhịn, phải biết cách từ chối những yêu cầu vô lý mà người khác đưa ra. Tóm lại đừng để mình chịu thiệt! Điều quan trọng nhất, nếu có chuyện gì không vui nhất định phải về nói với anh chị, không được để trong lòng, phải nói ra có biết không?”
Tiểu Lệ Hành cái hiểu cái không, nhưng cậu bé nghiêm túc đảm bảo với An Ngu: “Em nhớ kĩ rồi.”
Lúc này An Ngu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn cậu bé đi theo giáo viên vào trường, không để ý Mộ Lệ Hành đang nhìn cô với cảm xúc dâng trào ở đằng sau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.