Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show
Chương 49:
Lục Vọng
03/08/2024
“Bỗng nhiên em cảm thấy rằng ngôi nhà ốc biển cũng rất tốt.”
An Ngu nhìn nhà thuyền và lều trại được nhân viên trưng bày, cảm thấy sự kiên trì chọn ngôi nhà số hai của Tiểu Tiểu Hành vừa rồi là vô cùng sáng suốt.
Trong mắt Mộ Lệ Hành cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, vừa rồi anh còn âm thầm chửi bới phong cách của ngôi nhà ốc biển quá mức nữ tính, giờ này phút này anh chỉ lặng lẽ chôn chặt toàn bộ những lời đó dưới đáy lòng, không còn ý kiến với việc hai người kia không hỏi gì suy nghĩ của anh đã loại bỏ anh ra nữa.
Ba người dựa theo bản đồ rất nhanh tìm được ngôi nhà ốc biển của mình. Lần này không phải “ảnh lừa đảo”, ngôi nhà không những giống y đúc lúc nhân viên cho bọn họ xem, mà còn lớn hơn so với tưởng tượng.
Trong nhà có một phòng khách nhỏ xinh đẹp, có bày chiếc ghế sô pha màu trắng kiểu dáng vòng cung, vây quanh một cái bàn tròn làm bằng viên sỏi tinh xảo, vừa sáng tạo lại thoải mái.
Ngồi ở trên ghế sô pha có thể thông qua cửa sổ tròn mở trên tường bên phải nhìn thấy cảnh biển bên ngoài. Nước biển trong xanh phản chiếu bầu trời xanh và mây trắng được đóng khung trong chiếc cửa sổ tròn nhỏ, giống hệt như một bức tranh phong cảnh xinh đẹp.
Trước cửa sổ cũng treo chuông gió làm bằng vỏ sò, khi gió biển nhẹ nhàng thổi qua, vỏ sò đung đưa phát ra âm thanh giòn giã.
Ngoài ra còn có một phòng tắm riêng biệt, sàn được lát bằng đá cuội đầy màu sắc, bồn tắm hình vỏ sò nằm trên mặt đất, rất thơ mộng.
[Ôi bồn tắm này, yêu mất thôi! Cảm giác nằm bên trong sẽ rất thoải mái, giống như người đẹp ngọc trai!]
[Giống người đẹp ngọc trai hay không thì tôi không biết, chỉ cảm thấy nơi tốt đẹp như vậy mà không xảy ra chuyện gì đó thì thật là đáng tiếc.]
[Phía trên ơi, sao bình luận của bạn lại đổi màu rồi? Bạn định giành giật giải ăn nói suồng sã ở tập này à?]
[Ha ha ha ha ha, có điều, cuối cùng tập này nhóm người chị An không cần lo lắng vấn đề tắm rửa ở đâu nữa rồi.]
Lời nói của cư dân mạng này đã chạm đến nỗi lòng của An Ngu.
Sau khi nhìn thấy phòng tắm này, tâm trạng của An Ngu vô cùng thoải mái giống như cư dân mạng muốn nằm trong bồn tắm kia.
Lúc này có nhân viên gõ cửa, đưa vali tới cho bọn họ.
An Ngu nhìn thấy vali lớn kia của mình thì vô cùng vui vẻ, mặc dù rất nhiều thứ cô mang theo đã không cần dùng tới, nhưng có còn hơn không.
Nhưng khi đến chỗ Mộ Lệ Hành, nhân viên nói: “Xin lỗi anh Lệ Hành, có thể phiền anh đưa đồ ăn vặt đã cất giấu cho chúng tôi không? Tập này chúng tôi không cho phép khách mời giữ những thứ này.”
Nhân viên nói xong câu đó, An Ngu ở bên cạnh bật cười ra tiếng.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bị chọc cười, xem ra mọi người đều đã biết chuyện anh Lệ giấu trộm đồ ăn vặt, gánh nặng thần tượng của nam vỡ vụn x4!
Cư dân mạng có căn cứ hợp lý nghi ngờ tổ chương trình cố ý, anh Lệ cũng thảm quá đi, cảm giác anh lại sắp bị đói bụng rồi.
Mộ Lệ Hành xấu hổ, xụ mặt mở vali của mình, miễn cưỡng lấy ra một gói đồ ăn vặt ở ngăn trong cùng.
Tiểu Lệ Hành nhìn thấy động tác chậm chạp của anh, ý thức trách nhiệm của cậu bé dâng lên, cầm lấy đồ ăn vặt trong tay Mộ Lệ Hành đưa đến trước mặt nhân viên, khuôn mặt cậu bé nghiêm túc và chính trực: “Chú ơi, đây ạ, đều ở chỗ này.”
Nhân viên cười tủm tỉm nói: “Tiểu Tiểu Hành thật ngoan.”
Mộ Lệ Hành: “...”
Làm sao bây giờ, anh đột nhiên muốn chửi thề.
[Ha ha ha, TIểu Lệ Hành thực sự là con ruột của anh Lệ sao? Cảm giác cậu bé rất biết cách hãm hại bố mình nha!]
[Nhìn biểu cảm của anh Lệ kìa, vẻ mặt hối hận vì đã sinh đứa bé này.]
[Tiểu Tiểu Hành làm tốt lắm, chị thích nhìn dáng vẻ xấu mặt của bố em, ha ha ha ha.]
Nhân viên tịch thu đồ ăn vặt rồi rời đi. An Ngu bắt đầu dọn dẹp hành lý, lấy đồ vệ sinh cá nhân bày ra phòng tắm. Lều gấp và vòi sen đơn giản mang theo vô ích rồi, có điều lát nữa có thể xem thử có nhóm khách mời nào cần không thì đưa họ dùng.
Nhưng An Ngu có hơi khó hiểu, dựa vào tác phong trước giờ của tổ chương trình, không phải nên tịch thu luôn những thứ này ư? Tại sao chỉ lấy đồ ăn vặt…
Tiểu Tiểu Hành đang vui vẻ đi tham quan nơi ở mới, cậu bé thực sự rất thích ngôi nhà ốc biển này.
Ngoại trừ tầng bọn họ đang ở, sát bên trái phòng khách có một cầu thang xoắn, đi qua cầu thang lên trên chính là phòng ngủ của bọn họ, nó cũng tinh xảo xinh đẹp không kém.
Tiếc nuối duy nhất là ngôi nhà không có phòng bếp, nhưng hẳn là cũng không dùng tới. Tổ chương trình sẽ cung cấp thức ăn, chắc cũng giống lần trước ở thôn An Hà, phải tốn một chút sức lực mới có thể đạt được.
Ba người thu dọn hành lý xong, sắp xếp lại nhà ở, An Ngu xử lý vết thương ở mắt cá chân một chút, cô bôi thuốc mỡ lên, hy vọng nhiệm vụ hôm nay sẽ không quá nặng.
Gần mười giờ, ba nhóm khách mời khác mới lần lượt tới nơi.
Gia đình của Văn Thiệu là nhóm thứ hai đến. Vốn dĩ tối hôm qua bọn họ đã đi sai đường, nhưng vợ của Văn Thiệu là Kỷ Vân rất lợi hại, cô ấy kịp thời ngăn ngừa tổn thất, phân biệt rõ phương hướng, hơn nữa còn giỏi ăn nói, gạ gẫm được chủ một cửa hàng nhỏ bên đường gọi người đưa bọn họ vào thành phố.
Nhóm thứ ba đến là gia đình Thích Dạng, vốn họ ở ngã tư không biết nên đi đường nào, may mắn gặp được một người đi vào thành phố. Sau khi đến nội thành, Kỳ Tư Dữ biểu diễn tài nghệ cho mọi người, một chị gái làm chủ khách sạn theo chủ đề rất thích cậu bé, cho nên đã cho bọn họ ở miễn phí một đêm.
Gia đình bình thường của Lục Văn Bân hơi thê thảm, nhóm bọn họ không được nổi tiếng, ngoại trừ cô con gái Lục Vãn Vãn có độ nổi tiếng nhất định ra, hai vợ chồng không hề được mọi người biết đến, tính cách người chồng lại tương đối trầm tĩnh, người vợ Từ Văn thì hơi xấu hổ.
Sau này có một chủ cửa hàng thú cưng nhận ra bọn họ, thường ngày cô ấy cũng sẽ đăng một vài video thú vị lên mạng. Cô ấy nhận ra Lục Vãn Vãn là cô bé nổi tiếng bởi những video ở nhà cùng với chó chăm em, nên muốn quay video chung với bọn họ, cô ấy sẽ hỗ trợ giải quyết chỗ ở và chi phí đi đường. Lục Vãn Vãn đồng ý, nên tối đó gia đình Lục Văn Bân mới không lưu lạc ngoài đường.
Cuối cùng tất cả khách mời đều đã lên đảo, còn biết thứ tự lên đảo của bọn họ có liên quan đến việc chọn nhà.
Gia đình Văn Thiệu không ngờ bọn họ đến thứ hai còn ở được trong căn biệt thự nhìn ra biển lớn và xa hoa nhất, nên rất vui vẻ. Cậu bé mũm mĩm Văn Nhất Lâm sau khi đến nhà mới cũng hưng phấn đến mức khua tay múa chân.
Chỉ còn gia đình Thích Dạng và Lục Văn Bân, nhìn thấy ngôi nhà của mình thì lộ ra nụ cười chua xót.
Tập trước Thích Dạng ở căn nhà số ba, cô ấy không ngờ tập này lại là số ba, phòng còn rất nhỏ và lung lay, một nhà bốn người bọn họ chen chúc bên trong, cảm giác còn thê thảm hơn nơi ở của đám người An Ngu ở thôn An Hà trong tập trước.
Ngược lại, lều trại của gia đình bình thường kia tốt hơn một chút, ít nhất là ở trên mặt đất bằng phẳng, thoải mái chứa hết một nhà ba người.
Mấy nhóm khách mời xem xong nhà của mình thì có nhân viên tới tịch thu đồ ăn của họ.
Văn Nhất Lâm vẫy cánh tay mập mạp: “Không được, không được, đó là bánh hoa hồng mẹ cháu làm để cháu mang cho anh Thiếu Hành và chị Vãn Vãn.”
Nhưng nhân viên hoàn toàn phớt lờ lời khẩn cầu của đứa trẻ, nhẫn tâm lấy đi đồ của bọn họ.
Cậu bé mũm mĩm bĩu môi, tủi thân muốn khóc.
Sau khi Văn Thiệu trải qua việc một mình chăm con ở tập trước đã rút ra kinh nghiệm, hiện giờ nhìn thấy con trai khóc, ông ấy đã không còn luống cuống tay chân như trước nữa.
“Không sao đâu, Lâm Lâm, chờ sau này có cơ hội chúng ta mời các anh chị đến nhà chơi, lúc đó con không những có thể chia sẻ cho họ bánh hoa hồng mẹ làm, còn có thể chia sẻ những thứ mình thích họ nữa, con thấy có được không?”
Quả nhiên cậu bé lập tức được dỗ dành, dùng bàn tay mũm mĩm ra hiệu, gật đầu: “Con cảm thấy ok.”
Vợ của Văn Thiệu là Kỷ Vân quan sát kỹ chồng mình, tập trước cô ấy phải ghi hình chương trình nên không đi được, đành phải để chồng một mình chăm con. Khi đó cô ấy còn vô cùng lo lắng một người đàn ông thô kệch như ông ấy không chăm sóc được con, không ngờ rằng ông ấy chăm tốt hơn so với tưởng tượng.
Chờ mọi người đều đã tìm được nhà ở, thu dọn hành lý xong, Điền Lập Quần bảo mọi người tập trung ở một bãi biển trên đảo.
An Ngu nhìn nhà thuyền và lều trại được nhân viên trưng bày, cảm thấy sự kiên trì chọn ngôi nhà số hai của Tiểu Tiểu Hành vừa rồi là vô cùng sáng suốt.
Trong mắt Mộ Lệ Hành cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, vừa rồi anh còn âm thầm chửi bới phong cách của ngôi nhà ốc biển quá mức nữ tính, giờ này phút này anh chỉ lặng lẽ chôn chặt toàn bộ những lời đó dưới đáy lòng, không còn ý kiến với việc hai người kia không hỏi gì suy nghĩ của anh đã loại bỏ anh ra nữa.
Ba người dựa theo bản đồ rất nhanh tìm được ngôi nhà ốc biển của mình. Lần này không phải “ảnh lừa đảo”, ngôi nhà không những giống y đúc lúc nhân viên cho bọn họ xem, mà còn lớn hơn so với tưởng tượng.
Trong nhà có một phòng khách nhỏ xinh đẹp, có bày chiếc ghế sô pha màu trắng kiểu dáng vòng cung, vây quanh một cái bàn tròn làm bằng viên sỏi tinh xảo, vừa sáng tạo lại thoải mái.
Ngồi ở trên ghế sô pha có thể thông qua cửa sổ tròn mở trên tường bên phải nhìn thấy cảnh biển bên ngoài. Nước biển trong xanh phản chiếu bầu trời xanh và mây trắng được đóng khung trong chiếc cửa sổ tròn nhỏ, giống hệt như một bức tranh phong cảnh xinh đẹp.
Trước cửa sổ cũng treo chuông gió làm bằng vỏ sò, khi gió biển nhẹ nhàng thổi qua, vỏ sò đung đưa phát ra âm thanh giòn giã.
Ngoài ra còn có một phòng tắm riêng biệt, sàn được lát bằng đá cuội đầy màu sắc, bồn tắm hình vỏ sò nằm trên mặt đất, rất thơ mộng.
[Ôi bồn tắm này, yêu mất thôi! Cảm giác nằm bên trong sẽ rất thoải mái, giống như người đẹp ngọc trai!]
[Giống người đẹp ngọc trai hay không thì tôi không biết, chỉ cảm thấy nơi tốt đẹp như vậy mà không xảy ra chuyện gì đó thì thật là đáng tiếc.]
[Phía trên ơi, sao bình luận của bạn lại đổi màu rồi? Bạn định giành giật giải ăn nói suồng sã ở tập này à?]
[Ha ha ha ha ha, có điều, cuối cùng tập này nhóm người chị An không cần lo lắng vấn đề tắm rửa ở đâu nữa rồi.]
Lời nói của cư dân mạng này đã chạm đến nỗi lòng của An Ngu.
Sau khi nhìn thấy phòng tắm này, tâm trạng của An Ngu vô cùng thoải mái giống như cư dân mạng muốn nằm trong bồn tắm kia.
Lúc này có nhân viên gõ cửa, đưa vali tới cho bọn họ.
An Ngu nhìn thấy vali lớn kia của mình thì vô cùng vui vẻ, mặc dù rất nhiều thứ cô mang theo đã không cần dùng tới, nhưng có còn hơn không.
Nhưng khi đến chỗ Mộ Lệ Hành, nhân viên nói: “Xin lỗi anh Lệ Hành, có thể phiền anh đưa đồ ăn vặt đã cất giấu cho chúng tôi không? Tập này chúng tôi không cho phép khách mời giữ những thứ này.”
Nhân viên nói xong câu đó, An Ngu ở bên cạnh bật cười ra tiếng.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bị chọc cười, xem ra mọi người đều đã biết chuyện anh Lệ giấu trộm đồ ăn vặt, gánh nặng thần tượng của nam vỡ vụn x4!
Cư dân mạng có căn cứ hợp lý nghi ngờ tổ chương trình cố ý, anh Lệ cũng thảm quá đi, cảm giác anh lại sắp bị đói bụng rồi.
Mộ Lệ Hành xấu hổ, xụ mặt mở vali của mình, miễn cưỡng lấy ra một gói đồ ăn vặt ở ngăn trong cùng.
Tiểu Lệ Hành nhìn thấy động tác chậm chạp của anh, ý thức trách nhiệm của cậu bé dâng lên, cầm lấy đồ ăn vặt trong tay Mộ Lệ Hành đưa đến trước mặt nhân viên, khuôn mặt cậu bé nghiêm túc và chính trực: “Chú ơi, đây ạ, đều ở chỗ này.”
Nhân viên cười tủm tỉm nói: “Tiểu Tiểu Hành thật ngoan.”
Mộ Lệ Hành: “...”
Làm sao bây giờ, anh đột nhiên muốn chửi thề.
[Ha ha ha, TIểu Lệ Hành thực sự là con ruột của anh Lệ sao? Cảm giác cậu bé rất biết cách hãm hại bố mình nha!]
[Nhìn biểu cảm của anh Lệ kìa, vẻ mặt hối hận vì đã sinh đứa bé này.]
[Tiểu Tiểu Hành làm tốt lắm, chị thích nhìn dáng vẻ xấu mặt của bố em, ha ha ha ha.]
Nhân viên tịch thu đồ ăn vặt rồi rời đi. An Ngu bắt đầu dọn dẹp hành lý, lấy đồ vệ sinh cá nhân bày ra phòng tắm. Lều gấp và vòi sen đơn giản mang theo vô ích rồi, có điều lát nữa có thể xem thử có nhóm khách mời nào cần không thì đưa họ dùng.
Nhưng An Ngu có hơi khó hiểu, dựa vào tác phong trước giờ của tổ chương trình, không phải nên tịch thu luôn những thứ này ư? Tại sao chỉ lấy đồ ăn vặt…
Tiểu Tiểu Hành đang vui vẻ đi tham quan nơi ở mới, cậu bé thực sự rất thích ngôi nhà ốc biển này.
Ngoại trừ tầng bọn họ đang ở, sát bên trái phòng khách có một cầu thang xoắn, đi qua cầu thang lên trên chính là phòng ngủ của bọn họ, nó cũng tinh xảo xinh đẹp không kém.
Tiếc nuối duy nhất là ngôi nhà không có phòng bếp, nhưng hẳn là cũng không dùng tới. Tổ chương trình sẽ cung cấp thức ăn, chắc cũng giống lần trước ở thôn An Hà, phải tốn một chút sức lực mới có thể đạt được.
Ba người thu dọn hành lý xong, sắp xếp lại nhà ở, An Ngu xử lý vết thương ở mắt cá chân một chút, cô bôi thuốc mỡ lên, hy vọng nhiệm vụ hôm nay sẽ không quá nặng.
Gần mười giờ, ba nhóm khách mời khác mới lần lượt tới nơi.
Gia đình của Văn Thiệu là nhóm thứ hai đến. Vốn dĩ tối hôm qua bọn họ đã đi sai đường, nhưng vợ của Văn Thiệu là Kỷ Vân rất lợi hại, cô ấy kịp thời ngăn ngừa tổn thất, phân biệt rõ phương hướng, hơn nữa còn giỏi ăn nói, gạ gẫm được chủ một cửa hàng nhỏ bên đường gọi người đưa bọn họ vào thành phố.
Nhóm thứ ba đến là gia đình Thích Dạng, vốn họ ở ngã tư không biết nên đi đường nào, may mắn gặp được một người đi vào thành phố. Sau khi đến nội thành, Kỳ Tư Dữ biểu diễn tài nghệ cho mọi người, một chị gái làm chủ khách sạn theo chủ đề rất thích cậu bé, cho nên đã cho bọn họ ở miễn phí một đêm.
Gia đình bình thường của Lục Văn Bân hơi thê thảm, nhóm bọn họ không được nổi tiếng, ngoại trừ cô con gái Lục Vãn Vãn có độ nổi tiếng nhất định ra, hai vợ chồng không hề được mọi người biết đến, tính cách người chồng lại tương đối trầm tĩnh, người vợ Từ Văn thì hơi xấu hổ.
Sau này có một chủ cửa hàng thú cưng nhận ra bọn họ, thường ngày cô ấy cũng sẽ đăng một vài video thú vị lên mạng. Cô ấy nhận ra Lục Vãn Vãn là cô bé nổi tiếng bởi những video ở nhà cùng với chó chăm em, nên muốn quay video chung với bọn họ, cô ấy sẽ hỗ trợ giải quyết chỗ ở và chi phí đi đường. Lục Vãn Vãn đồng ý, nên tối đó gia đình Lục Văn Bân mới không lưu lạc ngoài đường.
Cuối cùng tất cả khách mời đều đã lên đảo, còn biết thứ tự lên đảo của bọn họ có liên quan đến việc chọn nhà.
Gia đình Văn Thiệu không ngờ bọn họ đến thứ hai còn ở được trong căn biệt thự nhìn ra biển lớn và xa hoa nhất, nên rất vui vẻ. Cậu bé mũm mĩm Văn Nhất Lâm sau khi đến nhà mới cũng hưng phấn đến mức khua tay múa chân.
Chỉ còn gia đình Thích Dạng và Lục Văn Bân, nhìn thấy ngôi nhà của mình thì lộ ra nụ cười chua xót.
Tập trước Thích Dạng ở căn nhà số ba, cô ấy không ngờ tập này lại là số ba, phòng còn rất nhỏ và lung lay, một nhà bốn người bọn họ chen chúc bên trong, cảm giác còn thê thảm hơn nơi ở của đám người An Ngu ở thôn An Hà trong tập trước.
Ngược lại, lều trại của gia đình bình thường kia tốt hơn một chút, ít nhất là ở trên mặt đất bằng phẳng, thoải mái chứa hết một nhà ba người.
Mấy nhóm khách mời xem xong nhà của mình thì có nhân viên tới tịch thu đồ ăn của họ.
Văn Nhất Lâm vẫy cánh tay mập mạp: “Không được, không được, đó là bánh hoa hồng mẹ cháu làm để cháu mang cho anh Thiếu Hành và chị Vãn Vãn.”
Nhưng nhân viên hoàn toàn phớt lờ lời khẩn cầu của đứa trẻ, nhẫn tâm lấy đi đồ của bọn họ.
Cậu bé mũm mĩm bĩu môi, tủi thân muốn khóc.
Sau khi Văn Thiệu trải qua việc một mình chăm con ở tập trước đã rút ra kinh nghiệm, hiện giờ nhìn thấy con trai khóc, ông ấy đã không còn luống cuống tay chân như trước nữa.
“Không sao đâu, Lâm Lâm, chờ sau này có cơ hội chúng ta mời các anh chị đến nhà chơi, lúc đó con không những có thể chia sẻ cho họ bánh hoa hồng mẹ làm, còn có thể chia sẻ những thứ mình thích họ nữa, con thấy có được không?”
Quả nhiên cậu bé lập tức được dỗ dành, dùng bàn tay mũm mĩm ra hiệu, gật đầu: “Con cảm thấy ok.”
Vợ của Văn Thiệu là Kỷ Vân quan sát kỹ chồng mình, tập trước cô ấy phải ghi hình chương trình nên không đi được, đành phải để chồng một mình chăm con. Khi đó cô ấy còn vô cùng lo lắng một người đàn ông thô kệch như ông ấy không chăm sóc được con, không ngờ rằng ông ấy chăm tốt hơn so với tưởng tượng.
Chờ mọi người đều đã tìm được nhà ở, thu dọn hành lý xong, Điền Lập Quần bảo mọi người tập trung ở một bãi biển trên đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.