Xuyên Nhanh Đoạt Đàn Ông Với Nữ Chính
Chương 37:
Triều Lộ
17/05/2024
“Vương Đa Đa, cậu muốn chết phải không? Ai mà không có? Không có cái gì?”
Trên đường về, bọn họ cãi nhau ầm ĩ ở hành lang uốn lượn, bất giác bọn họ đã tới phía sau tòa nhà, thấy được một con sông. Khúc sông này hiền hòa, nước chảy không nhanh, con đường được làm bằng ván gỗ dọc theo sông uốn lượn đến tận một nhánh sông ở xa xa.
Ánh mặt trời tháng mười chiếu vào người cũng không gây nóng bức, bầu trời trong xanh không gợn mây, chỉ cần nhìn là có thể thấy được tầm nhìn trống trải. Gió sông thổi tới mang theo hương bùn đất dễ chịu.
“A a a a!”
Chẳng biết là ai bắt đầu trước, bọn họ bắt đầu hét lên với con sông kia.
Ở xa xa, Đoạn Vũ Thanh ấn nút chụp, ống kính chuyên nghiệp đắt tiền ghi lại rõ ràng mọi chi tiết. Ba cô gái trong thời kỳ thanh xuân tươi đẹp, dù mỉm cười vui sướng hay tức tối giận dữ đều chứa sức sống mãnh liệt, chỉ là một cảnh tượng bình thường nhưng niềm vui là duy nhất, đáng để lưu giữ.
Chỉ là dường như màn ảnh của y luôn thiên vị một trong ba người đó, nó thường hay bắt được khoảnh khắc làn váy tung bay như đóa hoa giữa bước chân lảo đảo của cô, mái tóc dài bị gió hất lên cùng với sóng mắt gợn lên long lanh dưới hàng mi dài cong vút.
Màn ảnh chưa từng thiên vị một ai, con người mới là kẻ thiên vị.
Khuôn mặt nhỏ rạng rỡ của cô trắng nõn, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, đường nét mặt mũi không hề xinh đẹp tinh xảo như Lâm Nhã nhưng khi kết hợp với nhau thì lại mang đến sự rạng ngời khó cưỡng. Rõ ràng trông cô ngây thơ thuần khiết như thế nhưng lại thể hiện được sự quyến rũ tự nhiên.
Đoạn Vũ Thanh cảm thấy có cảm giác vừa cổ điển vừa mờ ảo mông lung mơ hồ từ Hứa Tinh Tinh.
Khi y định chậm rãi bước tới thì ba cô gái đã đi xa.
Thôi, chờ sau khi y rửa ảnh ra thì liên hệ với bọn họ trên weixin vậy.
Ba người đi dạo suốt buổi sáng, đã qua giờ cao điểm ăn cơm trưa, khi về tới sảnh lớn thì ba người được nhân viên gọi lại.
“Chào quý khách, tám giờ đêm nay bọn tôi có tổ chức vũ hội che mặt ở tầng một, nếu quý khách muốn tham gia thì có thể đăng ký.”
“À, không cần đâu.” Vương Đa Đa xua tay, trước đó trường của bọn họ cũng tổ chức vũ hội gì đó rồi, cô ta còn cố ý học nhảy nhưng bây giờ thì rất ngại với chuyện này.
“Quý khách có gì băn khoăn vậy? Bên phía bọn tôi có thể giải quyết thay cô.” Nhân viên mỉm cười nhiệt tình nói.
Vương Đa Đa nhìn Hứa Tinh Tinh và Chu Huân với ánh mắt cầu cứu, điên cuồng truyền tin, cứu mình với…
“Bọn tôi không biết nhảy!”
“Bọn tôi không có lễ phục!”
Chu Huân và Hứa Tinh Tinh cùng lên tiếng nhưng lại khác lý do, mà thôi, chỉ cần tìm được một lý do từ chối là được.
“Đúng thế, vậy nên không cần rắc rối vậy đâu, cảm ơn cô.”
“Không sao đâu thưa quý khách, đây không phải là vũ hội trang trọng, nếu không biết nhảy thì có thể ngờ bạn nhảy nam dạy, ngoài ra đây là vũ hội tổ chức lâm thời nên không nói cho ai biết cả, các khách khứa ở đây cũng không biết nên khách sạn đã chuẩn bị sẵn lễ phục cho mọi người, còn có nhà thiết kế trang điểm nữa. Những vị khách đã đăng ký có thể tới căn phòng ở bên hông sảnh chọn lễ phục, tạo hình tóc vào buổi chiều, mà quý khách còn có thể mang lễ phục đi nữa.”
“Ực!”
Vương Đa Đa nuốt nước bọt, lòng hơi rung rinh, Chu Huân ở cạnh cũng thấy dao động.
Trên đường về, bọn họ cãi nhau ầm ĩ ở hành lang uốn lượn, bất giác bọn họ đã tới phía sau tòa nhà, thấy được một con sông. Khúc sông này hiền hòa, nước chảy không nhanh, con đường được làm bằng ván gỗ dọc theo sông uốn lượn đến tận một nhánh sông ở xa xa.
Ánh mặt trời tháng mười chiếu vào người cũng không gây nóng bức, bầu trời trong xanh không gợn mây, chỉ cần nhìn là có thể thấy được tầm nhìn trống trải. Gió sông thổi tới mang theo hương bùn đất dễ chịu.
“A a a a!”
Chẳng biết là ai bắt đầu trước, bọn họ bắt đầu hét lên với con sông kia.
Ở xa xa, Đoạn Vũ Thanh ấn nút chụp, ống kính chuyên nghiệp đắt tiền ghi lại rõ ràng mọi chi tiết. Ba cô gái trong thời kỳ thanh xuân tươi đẹp, dù mỉm cười vui sướng hay tức tối giận dữ đều chứa sức sống mãnh liệt, chỉ là một cảnh tượng bình thường nhưng niềm vui là duy nhất, đáng để lưu giữ.
Chỉ là dường như màn ảnh của y luôn thiên vị một trong ba người đó, nó thường hay bắt được khoảnh khắc làn váy tung bay như đóa hoa giữa bước chân lảo đảo của cô, mái tóc dài bị gió hất lên cùng với sóng mắt gợn lên long lanh dưới hàng mi dài cong vút.
Màn ảnh chưa từng thiên vị một ai, con người mới là kẻ thiên vị.
Khuôn mặt nhỏ rạng rỡ của cô trắng nõn, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, đường nét mặt mũi không hề xinh đẹp tinh xảo như Lâm Nhã nhưng khi kết hợp với nhau thì lại mang đến sự rạng ngời khó cưỡng. Rõ ràng trông cô ngây thơ thuần khiết như thế nhưng lại thể hiện được sự quyến rũ tự nhiên.
Đoạn Vũ Thanh cảm thấy có cảm giác vừa cổ điển vừa mờ ảo mông lung mơ hồ từ Hứa Tinh Tinh.
Khi y định chậm rãi bước tới thì ba cô gái đã đi xa.
Thôi, chờ sau khi y rửa ảnh ra thì liên hệ với bọn họ trên weixin vậy.
Ba người đi dạo suốt buổi sáng, đã qua giờ cao điểm ăn cơm trưa, khi về tới sảnh lớn thì ba người được nhân viên gọi lại.
“Chào quý khách, tám giờ đêm nay bọn tôi có tổ chức vũ hội che mặt ở tầng một, nếu quý khách muốn tham gia thì có thể đăng ký.”
“À, không cần đâu.” Vương Đa Đa xua tay, trước đó trường của bọn họ cũng tổ chức vũ hội gì đó rồi, cô ta còn cố ý học nhảy nhưng bây giờ thì rất ngại với chuyện này.
“Quý khách có gì băn khoăn vậy? Bên phía bọn tôi có thể giải quyết thay cô.” Nhân viên mỉm cười nhiệt tình nói.
Vương Đa Đa nhìn Hứa Tinh Tinh và Chu Huân với ánh mắt cầu cứu, điên cuồng truyền tin, cứu mình với…
“Bọn tôi không biết nhảy!”
“Bọn tôi không có lễ phục!”
Chu Huân và Hứa Tinh Tinh cùng lên tiếng nhưng lại khác lý do, mà thôi, chỉ cần tìm được một lý do từ chối là được.
“Đúng thế, vậy nên không cần rắc rối vậy đâu, cảm ơn cô.”
“Không sao đâu thưa quý khách, đây không phải là vũ hội trang trọng, nếu không biết nhảy thì có thể ngờ bạn nhảy nam dạy, ngoài ra đây là vũ hội tổ chức lâm thời nên không nói cho ai biết cả, các khách khứa ở đây cũng không biết nên khách sạn đã chuẩn bị sẵn lễ phục cho mọi người, còn có nhà thiết kế trang điểm nữa. Những vị khách đã đăng ký có thể tới căn phòng ở bên hông sảnh chọn lễ phục, tạo hình tóc vào buổi chiều, mà quý khách còn có thể mang lễ phục đi nữa.”
“Ực!”
Vương Đa Đa nuốt nước bọt, lòng hơi rung rinh, Chu Huân ở cạnh cũng thấy dao động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.