Xuyên Nhanh Đoạt Đàn Ông Với Nữ Chính
Chương 46:
Triều Lộ
17/05/2024
Lý Doãn Thành đeo mặt nạ rồi quay người mở cửa đi ra ngoài.
“Rầm!”
Cửa bị đóng lại thật mạnh.
Hứa Tinh Tinh không hề hoảng sợ, cô không giả vờ nữa mà là ngồi xuống đất như thế, điều chỉnh tư thế dựa vào sofa một cách thoải mái.
Nói như thế nào đây, ở chỗ Lý Doãn Thành không có vấn đề gì, cảm giác đùa giỡn một thiên chi kiêu tử như thế rất thú vị. Một đàn anh đẹp trai, tự tin và giàu có biến thành một con chó ngay tức khắc, làm cho người ta nhớ lại là thấy kích động khó kìm nén thật.
Lý Doãn Thành cố kìm nén cơn giận, anh đi vừa cài khuy áo vest, vạt áo che đi phần giữa hai chân hơi ướt của anh, vốn dĩ quần đen khiến vệt nước không rõ ràng nên bây giờ che lại, chẳng còn dấu vết gì.
Lý Doãn Thành nhìn về phía Lâm Nhã đứng ban đầu, ở đó không có người, đông người không dễ tìm nên anh đứng tại chỗ chờ Lâm Nhã.
Chỉ trong chốc lát, khi khúc nhạc này kết thúc, Lý Doãn Thành thấy Lâm Nhã cầm một cốc rượu vang đỏ, vừa đi vừa cười nói với một người đàn ông mặc tây trang trắng. Trông bọn họ như thế rõ là vừa mới nhảy xong điệu này.
“A Thành? Anh về khi nào vậy?” Lâm Nhã thấy Lý Doãn Thành, bèn lẳng lặng bước xa Đoàn Vũ Thanh một chút.
“Anh về được một lúc rồi.” Lý Doãn Thành không vui nên nói chuyện khá là lạnh lùng. Lâm Nhã tưởng là Lý Doãn Thành thấy mình nhảy với người khác nên ghen tị, cô ta bước tới nắm tay anh, giới thiệu:
“A Thành, , đây là một người bạn cũ từ lâu của em, Đoàn Vũ Thanh! Anh ấy là một nhiếp ảnh gia rất giỏi. Anh Vũ Thanh, đây là bạn trai em, Lý Doãn Thành.”
“Chào anh.” Lý Doãn Thành vươn tay, anh có biết tới Đoàn Vũ Thanh, con trai thứ nhà họ, chỉ là khác vòng bạn bè nên không quen thân.
“Chào cậu.” Đoàn Vũ Thanh đáp lại, không có gì đáng nói.
Thấy hai người bắt tay rồi không nói gì, bầu không khí hơi là lạ, Lâm Nhã bước ra hòa giải.
“A Thành, anh không biết vừa rồi may mà có anh Vũ Thanh cứu em một bàn.”
“Hả, vậy à? Cảm ơn anh Đoàn đã chăm sóc bạn gái tôi, tôi mời anh một ly.” Lý Doãn Thành uống hết ly rượu, nghe giọng điệu này, dù anh đang đeo mặt nạ thì người ta cũng đoán được anh đang cười mỉa.
“Chỉ là chuyện bình thường, không cần cảm ơn tôi. Nhã Nhã, anh có chuyện nên đi trước nhé, tạm biệt.” Đoàn Vũ Thanh như thể không thấy, y khẽ cúi người đi mất.
Y không có gì để nói với Đoàn Vũ Thanh, cũng chướng mắt trước màn diễn của tên này, bây giờ y chỉ còn chút cảm xúc tiếc nuối và phiền muộn thuở xưa với Lâm Nhã thôi.
Lâm Nhã nhìn Đoàn Vũ Thanh bỏ đi, quay lại thì thấy Lý Doãn Thành lại uống thêm một ly, còn định lấy ly thứ ba, cô ta vội cản anh.
“A Thành, anh uống ít chút được không? Để em xem, sao mặt anh đỏ vậy?” Lâm Nhã thấy một phần gò má của Lý Doãn Thành sau mặt nạ đỏ ửng, cô ta định chạm vào. Lý Doãn Thành lùi lại tránh tay cô ta.
“Không sao, lúc nãy tắt đèn, anh không cẩn thận va phải.”
Lâm Nhã rút tay lại, cô ta quan tâm, “Ôi, cũng nghiêm trọng không kém đâu, có cần thoa thuốc không?”
“Không sao, anh hơi mệt nên về trước đây, em tự chơi đi nhé.”
Lý Doãn Thành nói xong, không cho Lâm Nhã cơ hội nói chuyện đã quay người bỏ đi.
“Khoan đã A Thành, anh có thể…” Nhảy với em một điệu được không… dù không được thì em cũng có thể về cùng anh mà.
“Rầm!”
Cửa bị đóng lại thật mạnh.
Hứa Tinh Tinh không hề hoảng sợ, cô không giả vờ nữa mà là ngồi xuống đất như thế, điều chỉnh tư thế dựa vào sofa một cách thoải mái.
Nói như thế nào đây, ở chỗ Lý Doãn Thành không có vấn đề gì, cảm giác đùa giỡn một thiên chi kiêu tử như thế rất thú vị. Một đàn anh đẹp trai, tự tin và giàu có biến thành một con chó ngay tức khắc, làm cho người ta nhớ lại là thấy kích động khó kìm nén thật.
Lý Doãn Thành cố kìm nén cơn giận, anh đi vừa cài khuy áo vest, vạt áo che đi phần giữa hai chân hơi ướt của anh, vốn dĩ quần đen khiến vệt nước không rõ ràng nên bây giờ che lại, chẳng còn dấu vết gì.
Lý Doãn Thành nhìn về phía Lâm Nhã đứng ban đầu, ở đó không có người, đông người không dễ tìm nên anh đứng tại chỗ chờ Lâm Nhã.
Chỉ trong chốc lát, khi khúc nhạc này kết thúc, Lý Doãn Thành thấy Lâm Nhã cầm một cốc rượu vang đỏ, vừa đi vừa cười nói với một người đàn ông mặc tây trang trắng. Trông bọn họ như thế rõ là vừa mới nhảy xong điệu này.
“A Thành? Anh về khi nào vậy?” Lâm Nhã thấy Lý Doãn Thành, bèn lẳng lặng bước xa Đoàn Vũ Thanh một chút.
“Anh về được một lúc rồi.” Lý Doãn Thành không vui nên nói chuyện khá là lạnh lùng. Lâm Nhã tưởng là Lý Doãn Thành thấy mình nhảy với người khác nên ghen tị, cô ta bước tới nắm tay anh, giới thiệu:
“A Thành, , đây là một người bạn cũ từ lâu của em, Đoàn Vũ Thanh! Anh ấy là một nhiếp ảnh gia rất giỏi. Anh Vũ Thanh, đây là bạn trai em, Lý Doãn Thành.”
“Chào anh.” Lý Doãn Thành vươn tay, anh có biết tới Đoàn Vũ Thanh, con trai thứ nhà họ, chỉ là khác vòng bạn bè nên không quen thân.
“Chào cậu.” Đoàn Vũ Thanh đáp lại, không có gì đáng nói.
Thấy hai người bắt tay rồi không nói gì, bầu không khí hơi là lạ, Lâm Nhã bước ra hòa giải.
“A Thành, anh không biết vừa rồi may mà có anh Vũ Thanh cứu em một bàn.”
“Hả, vậy à? Cảm ơn anh Đoàn đã chăm sóc bạn gái tôi, tôi mời anh một ly.” Lý Doãn Thành uống hết ly rượu, nghe giọng điệu này, dù anh đang đeo mặt nạ thì người ta cũng đoán được anh đang cười mỉa.
“Chỉ là chuyện bình thường, không cần cảm ơn tôi. Nhã Nhã, anh có chuyện nên đi trước nhé, tạm biệt.” Đoàn Vũ Thanh như thể không thấy, y khẽ cúi người đi mất.
Y không có gì để nói với Đoàn Vũ Thanh, cũng chướng mắt trước màn diễn của tên này, bây giờ y chỉ còn chút cảm xúc tiếc nuối và phiền muộn thuở xưa với Lâm Nhã thôi.
Lâm Nhã nhìn Đoàn Vũ Thanh bỏ đi, quay lại thì thấy Lý Doãn Thành lại uống thêm một ly, còn định lấy ly thứ ba, cô ta vội cản anh.
“A Thành, anh uống ít chút được không? Để em xem, sao mặt anh đỏ vậy?” Lâm Nhã thấy một phần gò má của Lý Doãn Thành sau mặt nạ đỏ ửng, cô ta định chạm vào. Lý Doãn Thành lùi lại tránh tay cô ta.
“Không sao, lúc nãy tắt đèn, anh không cẩn thận va phải.”
Lâm Nhã rút tay lại, cô ta quan tâm, “Ôi, cũng nghiêm trọng không kém đâu, có cần thoa thuốc không?”
“Không sao, anh hơi mệt nên về trước đây, em tự chơi đi nhé.”
Lý Doãn Thành nói xong, không cho Lâm Nhã cơ hội nói chuyện đã quay người bỏ đi.
“Khoan đã A Thành, anh có thể…” Nhảy với em một điệu được không… dù không được thì em cũng có thể về cùng anh mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.