[Xuyên Nhanh] Dựa Vào Thân Mật Để Giành Lại Sinh Mệnh
Chương 2:
Điều Hí Quân Lâm Thiên Hạ
05/11/2024
Ánh sáng lấp lánh trong đầu nàng lập tức đáp lại chắc chắn, “Phải. Nhiệm vụ lần này khá nguy hiểm, nhưng năng lượng trên người mục tiêu rất dồi dào. Tuy vậy, ký chủ nên cẩn trọng, ưu tiên giữ an toàn cho bản thân.”
Nghe hệ thống nói vậy, Dư Ngữ trầm ngâm.
Mục tiêu của nàng trong các nhiệm vụ là thu thập năng lượng từ những nhân vật được chỉ định. Qua vô vàn thế giới, cũng có những nhân vật bị lỗi dữ liệu trở thành nhiệm vụ giả, và những người được Chủ Thần tạo ra cũng không phải hoàn hảo.
Dư Ngữ chính là một trong những trường hợp ấy.
Bệnh trạng rõ ràng nhất của nàng là khi thiếu năng lượng, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, được Chủ Thần gọi là “trạng thái tạm nghỉ”. Nếu tình trạng này kéo dài, dữ liệu của nàng sẽ bị hủy hoại.
May mắn thay, Chủ Thần không đến nỗi quá tàn nhẫn, vẫn để lại cho Dư Ngữ một phương pháp chữa trị, thậm chí ban cho nàng một hệ thống có thể định vị chính xác các mục tiêu nhiệm vụ.
Chỉ cần thu thập đủ năng lượng, bệnh tình của nàng sẽ dần được cải thiện, thậm chí có thể hoàn toàn biến mất.
Đúng lúc ấy, dòng cốt truyện tiếp tục truyền vào trong đầu nàng.
Dư Ngữ biết rằng, theo mạch truyện, nàng - trong thân phận người thay thế ca ca đi ở rể - sẽ tử vong vào ngày thứ bảy sau khi về Lê gia. Sáng sớm ngày đó, thi thể nàng sẽ được phát hiện trước cổng đại viện, toàn thân ướt sũng, lạnh lẽo như băng.
Ngay sau đó, nhóm vai chính bốn người sẽ lạc vào Lê gia trong sương mù, và bị quản gia hiếu khách giữ lại. Họ sẽ bắt đầu cuộc điều tra, hé lộ những bí mật kinh hoàng của Lê gia…
Thở dài, Dư Ngữ đưa tay vuốt ve đầu gối, trong lòng đăm chiêu. Vai trò của nàng ở thế giới này chỉ là một kẻ pháo hôi, không có tư cách để biết thêm nhiều thông tin.
Điều duy nhất nàng có thể chắc chắn là nguồn năng lượng mà nàng cần thu hoạch - chính là từ đại tiểu thư Lê gia.
Nhưng như thế cũng đã đủ. Mục tiêu chính của nàng là thu thập càng nhiều năng lượng càng tốt. Chỉ cần tiếp xúc cơ thể với mục tiêu là có thể thu được năng lượng, điều đó khiến nàng cảm thấy khá hài lòng.
Rốt cuộc, nàng không cần phải làm thân hay lấy lòng đối phương, chỉ cần có chút đụng chạm thân thể là đủ.
“Nếu không thể tránh khỏi cái chết, thỉnh ký chủ trong bảy ngày còn tồn tại ở đây, hãy cố gắng tiếp xúc với mục tiêu nhiệm vụ càng nhiều càng tốt. Càng nhiều tiếp xúc, năng lượng thu được sẽ càng lớn.”
Khi hệ thống vừa dứt lời, bên ngoài kiệu hoa liền vang lên tiếng xì xầm bàn tán, như thể cố ý để cho nàng nghe thấy.
"Đây là vị cô gia thứ hai mươi rồi đấy..."
"Phải đến hai trăm người ấy chứ, nhiều quá ta cũng chẳng nhớ rõ nữa, không biết lần này hắn chịu đựng được bao lâu..."
"Hai trăm người sao? Sao ta lại chẳng có chút ấn tượng nào?"
"Vị cô gia trước hình như mới ngày thứ hai đã chịu không nổi!"
"Lần này không biết hắn có muốn trốn ngay khi vừa hạ kiệu không nhỉ?"
"Đại tiểu thư nhà chúng ta xinh đẹp như hoa, ấy thế mà mấy tên nam nhân này lại không biết quý trọng..."
Tiếng bàn tán cứ thế kéo dài cho đến khi kiệu hoa dừng lại, lúc đó mới từ từ lắng xuống.
“Cô gia, mời vào sảnh.” Quản gia đón dâu đứng bên ngoài cất tiếng gọi.
Lão liếc mắt vào bên trong kiệu, hơi ngạc nhiên. Những vị cô gia trước nghe thấy lời đàm tiếu bên ngoài, ai nấy đều phản ứng dữ dội, có kẻ thậm chí vừa dừng kiệu đã nhảy ra ngoài làm loạn. Nhưng người này... lại điềm tĩnh đến lạ.
Nhưng biết đâu hắn chỉ là đang cố nén sợ hãi, giống như mấy kẻ nhát gan trước, rồi lát nữa sẽ bộc phát thôi.
Đang lúc quản gia nghĩ vậy, một bàn tay trắng nõn vén nhẹ rèm kiệu, từ bên trong vọng ra giọng nói nhẹ nhàng mà mỉa mai:
“Thật ngại quá, đây là lần đầu ta kết hôn, lại còn là làm rể nhà người ta, nên chưa rõ quy củ. Không biết là ta tự bước vào, hay là các ngươi sẽ dẫn ta vào?”
Nghe hệ thống nói vậy, Dư Ngữ trầm ngâm.
Mục tiêu của nàng trong các nhiệm vụ là thu thập năng lượng từ những nhân vật được chỉ định. Qua vô vàn thế giới, cũng có những nhân vật bị lỗi dữ liệu trở thành nhiệm vụ giả, và những người được Chủ Thần tạo ra cũng không phải hoàn hảo.
Dư Ngữ chính là một trong những trường hợp ấy.
Bệnh trạng rõ ràng nhất của nàng là khi thiếu năng lượng, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, được Chủ Thần gọi là “trạng thái tạm nghỉ”. Nếu tình trạng này kéo dài, dữ liệu của nàng sẽ bị hủy hoại.
May mắn thay, Chủ Thần không đến nỗi quá tàn nhẫn, vẫn để lại cho Dư Ngữ một phương pháp chữa trị, thậm chí ban cho nàng một hệ thống có thể định vị chính xác các mục tiêu nhiệm vụ.
Chỉ cần thu thập đủ năng lượng, bệnh tình của nàng sẽ dần được cải thiện, thậm chí có thể hoàn toàn biến mất.
Đúng lúc ấy, dòng cốt truyện tiếp tục truyền vào trong đầu nàng.
Dư Ngữ biết rằng, theo mạch truyện, nàng - trong thân phận người thay thế ca ca đi ở rể - sẽ tử vong vào ngày thứ bảy sau khi về Lê gia. Sáng sớm ngày đó, thi thể nàng sẽ được phát hiện trước cổng đại viện, toàn thân ướt sũng, lạnh lẽo như băng.
Ngay sau đó, nhóm vai chính bốn người sẽ lạc vào Lê gia trong sương mù, và bị quản gia hiếu khách giữ lại. Họ sẽ bắt đầu cuộc điều tra, hé lộ những bí mật kinh hoàng của Lê gia…
Thở dài, Dư Ngữ đưa tay vuốt ve đầu gối, trong lòng đăm chiêu. Vai trò của nàng ở thế giới này chỉ là một kẻ pháo hôi, không có tư cách để biết thêm nhiều thông tin.
Điều duy nhất nàng có thể chắc chắn là nguồn năng lượng mà nàng cần thu hoạch - chính là từ đại tiểu thư Lê gia.
Nhưng như thế cũng đã đủ. Mục tiêu chính của nàng là thu thập càng nhiều năng lượng càng tốt. Chỉ cần tiếp xúc cơ thể với mục tiêu là có thể thu được năng lượng, điều đó khiến nàng cảm thấy khá hài lòng.
Rốt cuộc, nàng không cần phải làm thân hay lấy lòng đối phương, chỉ cần có chút đụng chạm thân thể là đủ.
“Nếu không thể tránh khỏi cái chết, thỉnh ký chủ trong bảy ngày còn tồn tại ở đây, hãy cố gắng tiếp xúc với mục tiêu nhiệm vụ càng nhiều càng tốt. Càng nhiều tiếp xúc, năng lượng thu được sẽ càng lớn.”
Khi hệ thống vừa dứt lời, bên ngoài kiệu hoa liền vang lên tiếng xì xầm bàn tán, như thể cố ý để cho nàng nghe thấy.
"Đây là vị cô gia thứ hai mươi rồi đấy..."
"Phải đến hai trăm người ấy chứ, nhiều quá ta cũng chẳng nhớ rõ nữa, không biết lần này hắn chịu đựng được bao lâu..."
"Hai trăm người sao? Sao ta lại chẳng có chút ấn tượng nào?"
"Vị cô gia trước hình như mới ngày thứ hai đã chịu không nổi!"
"Lần này không biết hắn có muốn trốn ngay khi vừa hạ kiệu không nhỉ?"
"Đại tiểu thư nhà chúng ta xinh đẹp như hoa, ấy thế mà mấy tên nam nhân này lại không biết quý trọng..."
Tiếng bàn tán cứ thế kéo dài cho đến khi kiệu hoa dừng lại, lúc đó mới từ từ lắng xuống.
“Cô gia, mời vào sảnh.” Quản gia đón dâu đứng bên ngoài cất tiếng gọi.
Lão liếc mắt vào bên trong kiệu, hơi ngạc nhiên. Những vị cô gia trước nghe thấy lời đàm tiếu bên ngoài, ai nấy đều phản ứng dữ dội, có kẻ thậm chí vừa dừng kiệu đã nhảy ra ngoài làm loạn. Nhưng người này... lại điềm tĩnh đến lạ.
Nhưng biết đâu hắn chỉ là đang cố nén sợ hãi, giống như mấy kẻ nhát gan trước, rồi lát nữa sẽ bộc phát thôi.
Đang lúc quản gia nghĩ vậy, một bàn tay trắng nõn vén nhẹ rèm kiệu, từ bên trong vọng ra giọng nói nhẹ nhàng mà mỉa mai:
“Thật ngại quá, đây là lần đầu ta kết hôn, lại còn là làm rể nhà người ta, nên chưa rõ quy củ. Không biết là ta tự bước vào, hay là các ngươi sẽ dẫn ta vào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.