[Xuyên Nhanh] Dựa Vào Thân Mật Để Giành Lại Sinh Mệnh
Chương 47:
Điều Hí Quân Lâm Thiên Hạ
05/11/2024
Vì tức giận mà giọng Lê Tình có phần gắt gỏng, "Thuốc của ngươi ở đâu?"
Bị tiếng quát làm tỉnh hẳn, Dư Ngữ mơ màng mở mắt, bĩu môi như tỏ vẻ khó chịu, đôi mắt khẽ híp lại thành một đường mảnh, nhưng không nói lời nào.
Thấy nàng như vậy, Lê Tình chỉ có thể nhẫn nhịn, hỏi lại lần nữa.
Dư Ngữ khẽ lắc đầu, giọng càng khàn đặc, "Không biết…"
Sắc mặt Lê Tình càng trở nên âm trầm, nhưng cũng không đành lòng nổi giận với người đang ốm yếu trước mặt. Thấy Dư Ngữ nhíu mày vì cơn đau, vẻ mặt đầy khổ sở, nàng khẽ thở dài một hơi.
Ngay cả khi bệnh, trên mặt nàng vẫn lộ ra đủ loại biểu cảm, trông đến là đáng thương. Dư Ngữ có chút sợ hãi, người này đẹp thì đẹp thật, nhưng khi mặt lạnh lùng lại trông thật đáng sợ.
Cơn bệnh khiến nàng trở nên yếu ớt, trong lòng thầm nghĩ: Thật là đáng sợ, ôi ôi ôi…
Muốn rên rỉ cũng chẳng dám, Dư Ngữ cảm thấy mình còn chưa kịp bắt đầu làm nhiệm vụ, có lẽ đã phải rời xa thế giới tươi đẹp này rồi.
Thấy nàng khó chịu đến mức nước mắt lăn dài, Lê Tình chỉ khẽ nhấp môi, không nói gì thêm. Nàng vươn đôi tay thon dài, dịu dàng kéo Dư Ngữ ra khỏi ổ chăn, xúc cảm mềm mại bất ngờ khiến Lê Tình có chút ngẩn người. Nhưng không để tâm nghĩ ngợi nhiều, nàng lấy áo khoác khoác lên người Dư Ngữ rồi bế xuống lầu.
Trong khoảnh khắc thân mình chạm vào Dư Ngữ, một nguồn năng lượng mạnh mẽ liền tràn đến.
Thế nhưng, Dư Ngữ cũng chẳng thể mừng rỡ đứng dậy, cơn đau đầu như muốn nứt toác, toàn thân rã rời, khiến nàng dọc đường khóc lóc đáng thương. Đến khi được đặt vào xe, nước mắt nàng vẫn cứ rơi không ngừng.
Thân thể này vốn dĩ yếu ớt, tựa như ấm thuốc phải chăm chút từng ngày.
Thấy nàng khóc đến tội nghiệp, sau khi báo địa chỉ bệnh viện, Lê Tình liền ôm nàng vào lòng, khẽ vỗ về an ủi. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lưng, nhưng động tác dịu dàng ấy cũng đủ khiến Dư Ngữ cảm thấy yên tâm phần nào.
Đầu óc Dư Ngữ lúc này mơ hồ, cơn sốt cao làm nàng thoáng thấy lại ký ức của nguyên thân.
Đó là một gia đình không mấy hạnh phúc. Cha mẹ ly dị từ khi nàng còn nhỏ, nàng lớn lên cùng bà nội, thân thể ốm yếu bệnh tật mãi không được chăm sóc đến nơi đến chốn. May thay, bà nội vẫn tận tâm lo cho nàng.
Nhưng khi vào đại học, bà nội cũng qua đời. Cha mẹ đều đã xây dựng gia đình mới, mỗi người một nơi, ngày lễ ngày Tết thỉnh thoảng nhớ tới nàng thì gửi cho nàng bao lì xì, còn ngoài ra cuộc sống của nàng vẫn cô độc.
Thân thể yếu đuối, thể chất kém cỏi, gia đình lại lạnh nhạt.
Nước mắt nàng rơi càng lúc càng nhiều, Dư Ngữ hít hít mũi, vẻ mặt ấm ức càng khiến người ta không khỏi thương xót.
Nhìn nàng trong bộ dạng đó, Lê Tình thoáng chút phức tạp. Nhưng giờ phút này, ngoài việc vỗ nhẹ lên lưng nàng, nàng cũng chẳng biết làm gì hơn.
Rốt cuộc, nàng và Dư Ngữ cũng không phải người thân.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, nhưng từng đợt năng lượng dịu dàng truyền đến khiến Dư Ngữ cảm thấy an tâm. Điều đó có nghĩa là, Lê Tình vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Loáng thoáng, Dư Ngữ nghe thấy giọng Lê Tình đang trò chuyện với ai đó. Sau khi nói xong, nàng dường như còn cúi sát bên tai nàng, khẽ nói điều gì đó.
Nhưng Dư Ngữ đầu óc mê man, cố mở mắt cũng chỉ thấy mọi thứ mờ ảo. Nàng cố gắng biểu đạt cảm xúc, nhưng chỉ phát ra được một tiếng "Ngô…" đầy nghẹn ngào.
Cố mãi, cũng chỉ rầm rì một tiếng, chẳng rõ lời.
Người phía sau tựa hồ trầm ngâm một chút, rồi lại tiếp tục trò chuyện với ai đó.
Một lát sau, tay nàng bị nâng lên, cảm giác lạnh lẽo chạm vào mu bàn tay. Không lâu sau, nàng cảm nhận được cơn đau nhói, dần dần trở nên âm ỉ.
Dư Ngữ dù không mở nổi mắt, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi từng giọt, nỗi ấm ức hiển hiện trên khuôn mặt khiến người ta không thể làm ngơ.
Bị tiếng quát làm tỉnh hẳn, Dư Ngữ mơ màng mở mắt, bĩu môi như tỏ vẻ khó chịu, đôi mắt khẽ híp lại thành một đường mảnh, nhưng không nói lời nào.
Thấy nàng như vậy, Lê Tình chỉ có thể nhẫn nhịn, hỏi lại lần nữa.
Dư Ngữ khẽ lắc đầu, giọng càng khàn đặc, "Không biết…"
Sắc mặt Lê Tình càng trở nên âm trầm, nhưng cũng không đành lòng nổi giận với người đang ốm yếu trước mặt. Thấy Dư Ngữ nhíu mày vì cơn đau, vẻ mặt đầy khổ sở, nàng khẽ thở dài một hơi.
Ngay cả khi bệnh, trên mặt nàng vẫn lộ ra đủ loại biểu cảm, trông đến là đáng thương. Dư Ngữ có chút sợ hãi, người này đẹp thì đẹp thật, nhưng khi mặt lạnh lùng lại trông thật đáng sợ.
Cơn bệnh khiến nàng trở nên yếu ớt, trong lòng thầm nghĩ: Thật là đáng sợ, ôi ôi ôi…
Muốn rên rỉ cũng chẳng dám, Dư Ngữ cảm thấy mình còn chưa kịp bắt đầu làm nhiệm vụ, có lẽ đã phải rời xa thế giới tươi đẹp này rồi.
Thấy nàng khó chịu đến mức nước mắt lăn dài, Lê Tình chỉ khẽ nhấp môi, không nói gì thêm. Nàng vươn đôi tay thon dài, dịu dàng kéo Dư Ngữ ra khỏi ổ chăn, xúc cảm mềm mại bất ngờ khiến Lê Tình có chút ngẩn người. Nhưng không để tâm nghĩ ngợi nhiều, nàng lấy áo khoác khoác lên người Dư Ngữ rồi bế xuống lầu.
Trong khoảnh khắc thân mình chạm vào Dư Ngữ, một nguồn năng lượng mạnh mẽ liền tràn đến.
Thế nhưng, Dư Ngữ cũng chẳng thể mừng rỡ đứng dậy, cơn đau đầu như muốn nứt toác, toàn thân rã rời, khiến nàng dọc đường khóc lóc đáng thương. Đến khi được đặt vào xe, nước mắt nàng vẫn cứ rơi không ngừng.
Thân thể này vốn dĩ yếu ớt, tựa như ấm thuốc phải chăm chút từng ngày.
Thấy nàng khóc đến tội nghiệp, sau khi báo địa chỉ bệnh viện, Lê Tình liền ôm nàng vào lòng, khẽ vỗ về an ủi. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lưng, nhưng động tác dịu dàng ấy cũng đủ khiến Dư Ngữ cảm thấy yên tâm phần nào.
Đầu óc Dư Ngữ lúc này mơ hồ, cơn sốt cao làm nàng thoáng thấy lại ký ức của nguyên thân.
Đó là một gia đình không mấy hạnh phúc. Cha mẹ ly dị từ khi nàng còn nhỏ, nàng lớn lên cùng bà nội, thân thể ốm yếu bệnh tật mãi không được chăm sóc đến nơi đến chốn. May thay, bà nội vẫn tận tâm lo cho nàng.
Nhưng khi vào đại học, bà nội cũng qua đời. Cha mẹ đều đã xây dựng gia đình mới, mỗi người một nơi, ngày lễ ngày Tết thỉnh thoảng nhớ tới nàng thì gửi cho nàng bao lì xì, còn ngoài ra cuộc sống của nàng vẫn cô độc.
Thân thể yếu đuối, thể chất kém cỏi, gia đình lại lạnh nhạt.
Nước mắt nàng rơi càng lúc càng nhiều, Dư Ngữ hít hít mũi, vẻ mặt ấm ức càng khiến người ta không khỏi thương xót.
Nhìn nàng trong bộ dạng đó, Lê Tình thoáng chút phức tạp. Nhưng giờ phút này, ngoài việc vỗ nhẹ lên lưng nàng, nàng cũng chẳng biết làm gì hơn.
Rốt cuộc, nàng và Dư Ngữ cũng không phải người thân.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, nhưng từng đợt năng lượng dịu dàng truyền đến khiến Dư Ngữ cảm thấy an tâm. Điều đó có nghĩa là, Lê Tình vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Loáng thoáng, Dư Ngữ nghe thấy giọng Lê Tình đang trò chuyện với ai đó. Sau khi nói xong, nàng dường như còn cúi sát bên tai nàng, khẽ nói điều gì đó.
Nhưng Dư Ngữ đầu óc mê man, cố mở mắt cũng chỉ thấy mọi thứ mờ ảo. Nàng cố gắng biểu đạt cảm xúc, nhưng chỉ phát ra được một tiếng "Ngô…" đầy nghẹn ngào.
Cố mãi, cũng chỉ rầm rì một tiếng, chẳng rõ lời.
Người phía sau tựa hồ trầm ngâm một chút, rồi lại tiếp tục trò chuyện với ai đó.
Một lát sau, tay nàng bị nâng lên, cảm giác lạnh lẽo chạm vào mu bàn tay. Không lâu sau, nàng cảm nhận được cơn đau nhói, dần dần trở nên âm ỉ.
Dư Ngữ dù không mở nổi mắt, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi từng giọt, nỗi ấm ức hiển hiện trên khuôn mặt khiến người ta không thể làm ngơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.