(Xuyên Nhanh) Game Show Tình Yêu Nữ Phụ Vạn Người Mê

Chương 4: DNA Tình Yêu

Quất Man

07/12/2024

Ước Luân Đức: "...?"

Anh ta có đáng sợ đến thế không, sao cô gái này lại giống như thỏ gặp sói xám vậy.

Dòng bình luận cười ồ lên một mảng.

[Ước Luân Đức đúng là đã có một dấu hỏi lớn trên đầu, cười chết mất.]

[Tôi thật sự đồng cảm với Thu Hàm, bởi vì tôi cũng vậy, khi một mình thì tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, nhưng khi gặp người lạ thì toàn thân không thoải mái, chỉ muốn chạy trốn, nữ ba đã làm tốt hơn tôi nhiều rồi.]

[Tui hiểu rồi, thực ra cô ấy muốn trốn từ lâu rồi, nhưng có lẽ nghĩ đang quay show, hoặc cảm thấy không lịch sự, nên gọt cho Ước Luân Đức một quả đào rồi mới chạy. Thật đáng yêu.]

[Không hiểu sao thấy cặp này có gì đó thú vị, rất hay, mong có thêm nhiều tương tác nữa!]

Trước bữa tối, sáu vị khách mời khác cuối cùng cũng đã về.

Mật Nhã nói chuyện với các khách mời một lúc, rồi hăm hở chạy về phòng ngủ, "Thu Hàm!"

Thấy Dung Thu Hàm ngoan ngoãn cuộn mình trên cửa sổ bay trong phòng ngủ đọc sách, cảm thấy đối phương thật đáng yêu quá, Mật Nhã chạy qua, âu yếm xoa đầu đối phương.

Dung Thu Hàm còn chưa kịp phản ứng, chớp chớp mắt, "Mật Nhã?"

Mật Nhã khẽ ho một tiếng, "Không có gì không có gì, chỉ là đi siêu thị một chuyến, hơi nhớ em quá."

Dung Thu Hàm có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cười nói: "Em cũng nhớ chị."

Mật Nhã: Ôi, em gái dễ thương thế này, ai mà chịu được!

Khán giả trên dòng bình luận thấy cảnh này, đều cảm thấy trái tim tan chảy.

[Mới quen nhau chưa đầy một ngày, mà tình chị em đã tốt thế, tốt tốt tốt, tôi rất hài lòng.]

[Toai có một linh cảm mạnh mẽ, Mật Nhã chắc là chị, có lẽ đã tích tụ bực bội với mấy thằng em trai ở nhà từ lâu, nên khi thấy em gái dễ thương như vậy mới kích động thế.]

Hôm nay là ngày đầu tiên vào ở căn nhà nhỏ, bữa tối đầu tiên, theo yêu cầu của đoàn làm chương trình, cần tám khách mời cùng nhau hoàn thành.

Đang chuẩn bị được một nửa, điện thoại bàn đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng khách đổ chuông.

Đây là đạo cụ của đoàn làm chương trình, các khách mời nhanh chóng phản ứng rằng đây hẳn là một trong những quy trình của chương trình.

Nhân viên công tác lập tức nhắc nhở: "Mời Thương Ngôn nghe điện thoại."



Thương Ngôn vốn luôn hơi tách biệt với mọi người, nghe vậy, khẽ run run hàng mi như cánh bướm, thành thật bước tới, nhấc điện thoại.

Giọng nói từ đầu dây bên kia khiến anh hơi bất ngờ.

"A Ngôn."

Thương Ngôn mấp máy môi, "Mẹ."

Mặc dù vẻ mặt anh có vẻ bình thản, nhưng nếu là người quen thuộc sẽ dễ dàng phát hiện, tâm trạng anh lúc này rất tốt.

Mẹ của Thương Ngôn nói với anh vài câu chuyện thường ngày, "Nghe con nói vậy, mẹ cũng yên tâm phần nào. Còn em gái nữa, nó thế nào?"

Lông mày Thương Ngôn nhíu lại một cách vi diệu, kín đáo liếc nhìn về phía đám đông, trong lòng thoáng qua một chút ghét bỏ mà chỉ có anh mới hiểu rõ.

[Ồ, hóa ra nam bốn đẹp trai nhất Thương Ngôn là bộ đôi anh em! Không biết ai là em gái của anh ấy nhỉ?]

[Tôi đoán là nữ bốn Tiểu Khê, họ đều theo phong cách mỹ nhân lạnh lùng, khí chất gì đó như copy paste vậy!]

[Hả? Tôi thấy Tiểu Khê và Ước Luân Đức mới là anh em chứ, hai người họ trông hơi giống nhau, mà là kiểu rất rõ ràng ấy, mấy bồ không phát hiện à.]

[Đã nói đến chuyện này, tôi thấy Mật Nhã và Lai Mông mới là giống nhau, chắc chắn bọn họ là người thân.]

[Không phải đâu không phải đâu, mấy chế, tôi thấy Mật Nhã và Ước Luân Đức là người thân còn hơn. Mấy chế không nhớ à, sáng nay khi họ vừa đến căn nhà nhỏ, nam hai Ước Luân Đức đến sau Mật Nhã, vừa đối diện mắt anh ấy Mật Nhã đã cười điên, chắc chắn là nghĩ đến việc người thân quen thuộc thế này mà phải giả vờ không quen biết, thấy rất buồn cười.]

[Không phải chỉ có mình tui thấy Lộ Lộ và Ước Luân Đức mới là anh em chứ...]

[Lầu trên, có lẽ thực sự chỉ có mình bà, tôi thấy nữ một Lộ Lộ và nam ba Đường Lạc mới là anh em.]

Dòng bình luận bàn tán sôi nổi, tên của các khách mời lần lượt được nhắc đến, chỉ có hai chữ Thu Hàm ít khi xuất hiện. Nguyên nhân là khi chương trình vừa bắt đầu phát sóng trực tiếp hôm nay, biểu hiện của cô không tốt, hiện tại vẫn là người có độ nổi tiếng thấp nhất trong số tám khách mời.

Ngoài ra còn vì cô hiện tại ngoài việc dính với Mật Nhã nhiều ra, không có tương tác nhiều với bất kỳ nam khách mời nào, khán giả dù muốn đoán cũng không có cơ sở để đoán người.

Bữa tối hôm nay là mọi người cùng chuẩn bị, Mật Nhã chủ động đảm nhận trách nhiệm chỉ huy, sắp xếp công việc cho mọi người.

Khi phân công nhiệm vụ, Dung Thu Hàm giơ tay, giọng hơi nhẹ, nhưng phát âm đủ rõ ràng: "Em không giỏi nấu ăn lắm, em phụ trách rửa rau nhé."

Và người được phân cùng nhiệm vụ với Dung Thu Hàm, chính là Ước Luân Đức - người đàn ông trưởng thành dịu dàng mà cô mới có chút tương tác vào buổi chiều.

Thấy Dung Thu Hàm có vẻ căng thẳng, Ước Luân Đức cong mắt mỉm cười: "Thả lỏng đi, rất vui được làm việc cùng em."

Dung Thu Hàm: "Ừm."



Ước Luân Đức: "Nước rất lạnh, để anh phụ trách phần rửa rau chính, em phụ trách đưa rau qua đây và nhặt rau thôi, được không?"

Thấy Dung Thu Hàm có vẻ băn khoăn, Ước Luân Đức đại khái đoán được ý của cô: "Đừng áy náy, chúng ta chỉ là phân công công việc, như vậy có thể nâng cao hiệu suất tối đa."

Nghe Ước Luân Đức nói chuyện có vẻ công việc như vậy, Dung Thu Hàm cũng không còn lý do để từ chối.

Đồng thời, trong lòng cô thầm nghĩ, không hổ là quý ông người Anh trưởng thành, tâm tư thật tỉ mỉ, nói chuyện cũng rất đúng mực và chu đáo, không tạo áp lực cho người khác.

Tiếc là người trưởng thành cũng không phải lúc nào cũng hoàn hảo, khi đang rửa một củ khoai tây, Ước Luân Đức bất ngờ không cầm chắc, khoai tây trượt khỏi tay.

Anh ta nhanh mắt nhanh tay định bắt lấy.

Nhưng thứ anh ta chạm vào đầu tiên không phải khoai tây, mà là một vật thể mềm mại hơn khoai tây.

Trắng ngần mềm mại, các khớp ngón tay ẩn hiện sắc hồng, lại vì bị bàn tay ướt của anh chạm vào, điểm xuyết vài giọt nước, càng trông giống như một quả đào mật đẫy đà mọng nước.

Giống như đĩa đào mà cô gọt cho anh ta vào buổi chiều vậy.

Những suy nghĩ kỳ lạ lướt qua trong tâm trí, nhưng trên mặt Ước Luân Đức vẫn tỏ ra bình thản, rất lịch thiệp rút tay lại, "Xin lỗi."

Anh ta rút ra một tờ giấy, "Lau đi."

Dung Thu Hàm ngước mắt lên, "Cảm ơn."

Ước Luân Đức lúc này mới phát hiện, vị nữ khách mời tên Thu Hàm này thật ra có đôi mắt rất đẹp.

Buổi chiều có lẽ vì vừa khóc, hoặc do dị ứng gì đó, mắt cô hơi sưng đỏ, bây giờ những vết sưng đó đã tan hết, bớt đi vài phần ngây thơ, thêm vài phần xinh đẹp.

Ước Luân Đức thu tay về, hạ xuống, khẽ vuốt ve một chút.

"Không sao."

[Trời ạ, tôi mới phát hiện nữ ba Thu Hàm sau khi hết sưng mắt, trông xinh hơn buổi chiều nhiều. Nhìn cũng là một mỹ nhân đấy.]

[Hừ, thẩm mỹ gì vậy, một khuôn mặt nhạt nhẽo thế này, cách ăn mặc kém sang thế này, áo phông trắng với quần ở nhà - mỹ nhân? Thím đang đùa với tôi à.]

[Hả? Tui thấy Thu Hàm rất xinh mà, chỉ là không trang điểm, cũng không chăm chút ăn mặc thôi.]

Khi Thương Ngôn nghe mẹ hỏi về Dung Thu Hàm qua điện thoại, ngước mắt nhìn qua, thì thấy một cảnh tượng như vậy.

Trong lòng anh cũng không có gì dao động, dù sao Ước Luân Đức là người không liên quan đến anh, Dung Thu Hàm là người có liên quan đến anh - nhưng là người anh rất ghét, hai kiểu người này bất kể xảy ra chuyện gì, đều không đáng để anh sinh ra chút cảm xúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện (Xuyên Nhanh) Game Show Tình Yêu Nữ Phụ Vạn Người Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook