Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ
Chương 10: Thế giới 1: THANH MAI TRÚC MÃ (10)
nguyennphuongg
13/07/2022
Cậu để tớ giải quyết toàn bộ chuyện này có được không?
Khả Lạc nhìn anh bằng ánh mắt kiên định.
Quân Hàn còn hơi lo lắng cho Khả Lạc, anh ngập ngừng nói:
- Nhưng mà...
- Không sao đâu, tớ muốn giải quyết hết chuyện xảy ra giữa tớ và Lý Nhược Vân, tin tưởng tớ có được không.
Quân Hàn không thể từ chối lời thỉnh cầu của cô, anh đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô:
- Doãn Lạc, cậu nghe cho rõ đây, cho dù cậu có làm bất cứ việc gì thì tớ vẫn luôn ủng hộ cậu, cậu muốn giết người thì tớ sẽ giúp cậu giấu xác, cậu chỉ cần làm những việc cậu thích, hậu quả tớ sẽ giải quyết.
Khả Lạc cảm động nhìn Quân Hàn, nhưng tâm trí cô đang trò chuyện cùng Tiểu Cửu:
" Hắn nghĩ ta sẽ đi giết Lý Nhược Vân à, ngu xuẩn. "
" Phải" - Tiểu Cửu gật đầu tán thành, Khả Lạc là người thánh thiện mà.
" Chết là chưa đủ, ta muốn cô ta sống không bằng chết, thanh danh ô nhục, mãi không ngẩn đầu lên được. "
" Hể, khoan khoan hình như có gì đó sai sai" - Tiểu Cửu như bị giáng một tâm lí, thầm nghĩ " Ta xin rút lại lời khen Khả Lạc thánh thiện hiền lương thục đức nha. "
Bên ngoài, Khả Lạc nhìn Quân Hàn với đôi mắt tràn đầy sự tin tưởng:
- Tiểu Hàn, cảm ơn cậu vì đã tin tưởng tớ.
Quân Hàn kéo mạnh Khả Lạc, khiến cô mất đà ngã vào người anh, anh ôm chặt lấy cô.
Khả Lạc hơi vùng vẫy, hỏi:
- Này cậu sao thế?
- Để tớ ôm cậu một chút..
Khả Lạc không động đậy nữa, im lặng để anh ôm. Trời mới biết là Quân Hàn ái chết lúc Khả Lạc ngoan ngoan ngoãn ngoãn, anh cảm giác cô mãi mãi thuộc về anh.
Từ ban nãy, anh đã thấy trong mắt cô khi nhìn anh tràn đầt sự tin tưởng, anh muốn cô chỉ có thể lệ thuộc vào mình, muốn giam cầm cô ở bên mình.
Một lát sau, anh mới buông lỏng cô ra:
- Chúng ta về nhà thôi.
- Hảo đát, về nhà nào. - Khả Lạc gật gật đầu.
Trên chiếc xe đạp, Quân Hàn kêu cô ôm lấy anh, cô nhất quyết nói không cần, anh nở nụ cười umm... ' không mấy tốt đẹp '.
- Aaaaaa, cậu chạy chậm thôi.
Khả Lạc ôm lấy Quân Hàn la lên.
Quân Hàn cười lớn, anh không chạy chậm lại mà vẫn giữ tốc độ như cũ. Đi được một khoảng nữa, anh mới chạy chầm chậm lại, cô hơi buông lỏng tay ra
- Cậu tin tớ tăng tốc nữa không.
Nghe Quân Hàn nói vậy, Khả Lạc nhanh chóng lại ôm lấy anh, bĩu môi:
- Cậu chơi xấu.
Quân Hàn vờ như không nghe thấy, vẫn tập trung đạp xe nhưng khóe miệng cong lên, ánh mắt tràn đầy vui vẻ, thích thú.
Khả Lạc không để ý Quân Hàn nữa, cô ngân nga hát, tiếng cô ngọt ngào, trong trẻo lại say đắm mọi người. Quân Hàn im lặng nghe cô hát, anh thật sự mong muốn đoạn đường này có thể đi mãi mà không dừng lại.
......................
Buổi tối, Khả Lạc ở trong phòng thì nghe tiếng cửa, cô đến mở cửa ra
- Mau xuống ăn cơm thôi, cậu tính làm tổ trên này à.
Quân Hàn trêu chọc cô.
- Ay da, tớ xuống liền.
Ngồi vào bàn ăn, Quân Hàn lựa gắp cho Khả Lạc những món mà cô thích ăn nhất, nhìn đống đồ ăn chất đầy trong chén, cô giật giật khóe mắt:
- Nhiều quá rồi, tớ ăn không hết đâu.
Quân Hàn nghe vậy mới dừng tay lại. Mẹ Quân nhìn hai người, mỉm cười thỏa mãn:
- Tình cảm hai đứa thật là quá tốt rồi, Lạc Lạc à, cô thật sự muốn con làm con dâu cô, tiếc là...- Bà thở dài.
- Con sắp hủy hôn với Dương Phong Triệt rồi, đợi ba mẹ về con sẽ nói với họ, nên cô có muốn chứa chấp con không?
Khả Lạc nháy mắt với mẹ Quân, mẹ Quân cười đến không thấy mắt:
- Muốn chứ, Quân Hàn mà ăn hiếp con thì con nói với cô, cô xử nó cho.
Khả Lạc cũng mỉm cười, gật gật đầu.
Khả Lạc nhìn anh bằng ánh mắt kiên định.
Quân Hàn còn hơi lo lắng cho Khả Lạc, anh ngập ngừng nói:
- Nhưng mà...
- Không sao đâu, tớ muốn giải quyết hết chuyện xảy ra giữa tớ và Lý Nhược Vân, tin tưởng tớ có được không.
Quân Hàn không thể từ chối lời thỉnh cầu của cô, anh đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô:
- Doãn Lạc, cậu nghe cho rõ đây, cho dù cậu có làm bất cứ việc gì thì tớ vẫn luôn ủng hộ cậu, cậu muốn giết người thì tớ sẽ giúp cậu giấu xác, cậu chỉ cần làm những việc cậu thích, hậu quả tớ sẽ giải quyết.
Khả Lạc cảm động nhìn Quân Hàn, nhưng tâm trí cô đang trò chuyện cùng Tiểu Cửu:
" Hắn nghĩ ta sẽ đi giết Lý Nhược Vân à, ngu xuẩn. "
" Phải" - Tiểu Cửu gật đầu tán thành, Khả Lạc là người thánh thiện mà.
" Chết là chưa đủ, ta muốn cô ta sống không bằng chết, thanh danh ô nhục, mãi không ngẩn đầu lên được. "
" Hể, khoan khoan hình như có gì đó sai sai" - Tiểu Cửu như bị giáng một tâm lí, thầm nghĩ " Ta xin rút lại lời khen Khả Lạc thánh thiện hiền lương thục đức nha. "
Bên ngoài, Khả Lạc nhìn Quân Hàn với đôi mắt tràn đầy sự tin tưởng:
- Tiểu Hàn, cảm ơn cậu vì đã tin tưởng tớ.
Quân Hàn kéo mạnh Khả Lạc, khiến cô mất đà ngã vào người anh, anh ôm chặt lấy cô.
Khả Lạc hơi vùng vẫy, hỏi:
- Này cậu sao thế?
- Để tớ ôm cậu một chút..
Khả Lạc không động đậy nữa, im lặng để anh ôm. Trời mới biết là Quân Hàn ái chết lúc Khả Lạc ngoan ngoan ngoãn ngoãn, anh cảm giác cô mãi mãi thuộc về anh.
Từ ban nãy, anh đã thấy trong mắt cô khi nhìn anh tràn đầt sự tin tưởng, anh muốn cô chỉ có thể lệ thuộc vào mình, muốn giam cầm cô ở bên mình.
Một lát sau, anh mới buông lỏng cô ra:
- Chúng ta về nhà thôi.
- Hảo đát, về nhà nào. - Khả Lạc gật gật đầu.
Trên chiếc xe đạp, Quân Hàn kêu cô ôm lấy anh, cô nhất quyết nói không cần, anh nở nụ cười umm... ' không mấy tốt đẹp '.
- Aaaaaa, cậu chạy chậm thôi.
Khả Lạc ôm lấy Quân Hàn la lên.
Quân Hàn cười lớn, anh không chạy chậm lại mà vẫn giữ tốc độ như cũ. Đi được một khoảng nữa, anh mới chạy chầm chậm lại, cô hơi buông lỏng tay ra
- Cậu tin tớ tăng tốc nữa không.
Nghe Quân Hàn nói vậy, Khả Lạc nhanh chóng lại ôm lấy anh, bĩu môi:
- Cậu chơi xấu.
Quân Hàn vờ như không nghe thấy, vẫn tập trung đạp xe nhưng khóe miệng cong lên, ánh mắt tràn đầy vui vẻ, thích thú.
Khả Lạc không để ý Quân Hàn nữa, cô ngân nga hát, tiếng cô ngọt ngào, trong trẻo lại say đắm mọi người. Quân Hàn im lặng nghe cô hát, anh thật sự mong muốn đoạn đường này có thể đi mãi mà không dừng lại.
......................
Buổi tối, Khả Lạc ở trong phòng thì nghe tiếng cửa, cô đến mở cửa ra
- Mau xuống ăn cơm thôi, cậu tính làm tổ trên này à.
Quân Hàn trêu chọc cô.
- Ay da, tớ xuống liền.
Ngồi vào bàn ăn, Quân Hàn lựa gắp cho Khả Lạc những món mà cô thích ăn nhất, nhìn đống đồ ăn chất đầy trong chén, cô giật giật khóe mắt:
- Nhiều quá rồi, tớ ăn không hết đâu.
Quân Hàn nghe vậy mới dừng tay lại. Mẹ Quân nhìn hai người, mỉm cười thỏa mãn:
- Tình cảm hai đứa thật là quá tốt rồi, Lạc Lạc à, cô thật sự muốn con làm con dâu cô, tiếc là...- Bà thở dài.
- Con sắp hủy hôn với Dương Phong Triệt rồi, đợi ba mẹ về con sẽ nói với họ, nên cô có muốn chứa chấp con không?
Khả Lạc nháy mắt với mẹ Quân, mẹ Quân cười đến không thấy mắt:
- Muốn chứ, Quân Hàn mà ăn hiếp con thì con nói với cô, cô xử nó cho.
Khả Lạc cũng mỉm cười, gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.