Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ
Chương 144: Thế giới 2: Dân quốc mối tình đầu 〈10〉
nguyennphuongg
06/08/2022
Chương Sơ Mặc khấp khểnh đi vào nhà, anh vươn tay phải bám chặt lấy vai trái, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt tràn đầy mệt nhọc.
Khả Lạc vừa quay lưng liền thấy anh đang đi lại phía mình, Chương Sơ Mặc khá bất ngờ khi thấy cô, anh mấp máy môi:
- Sao vẫn chưa đi?
Cô vừa tính lên tiếng giải thích liền thấy bóng dáng anh ngã mạnh xuống sàn, vươn tay xoa xoa ngực trái, trái tim nhỏ bé của cô bị dọa sợ mà sắp ngừng đập rồi!
Khả Lạc chầm chậm đi lại phía nam chủ, cô đưa chân đá nhẹ vào người anh, thấy anh vẫn không cử động, cô nhẹ giọng gọi Tiểu Cửu:
- Nam chủ đi chầu tổ tiên rồi à?
Tiểu Cửu giật giật khóe miệng:
- Ngươi đừng trù ẻo nam chủ có được không!
Khả Lạc nhún vai, cô đành kéo lê Chương Sơ Mặc vào phòng, thả anh xuống giường, cô thở mạnh, nghiến răng nói:
- Sức mạnh tích trữ 26 năm dùng hết vào lần này rồi.
Tiểu Cửu giương mắt đánh giá nam chủ, lên tiếng:
- Nam chủ bị thương ở vai trái, hiện tại đang sốt cao.
Cô liếc nhìn vai trái của anh, quả thật có vết thương, máu thấm đẫm vào áo sơ mi, nhìn qua trông kinh người.
Tiểu Cửu lên tiếng nói tiếp:
- Ngươi nhớ lần ta kể việc tổ chức tiệc cho nữ chủ không? Trên du thuyền có sát thủ được thuê để giết nữ chủ, nam chủ vì bảo hộ nữ chủ mà bị đạn bắn, anh ta ôm Trang Vân Du nhảy xuống biển, sau đó từ biển bơi vào đất liền, đem nữ chủ đến nơi an toàn.
Khả Lạc âm thầm vỗ tay khen sức trâu bò của nam chủ.
Cô vươn tay chạm vào trán anh, chân mày hơi nhíu lại:
- Sốt cao thật.
Khả Lạc đi khắp nhà kiếm hộp cứu thương, sau khi băng bó vết thương cùng cho anh uống thuốc hạ sốt, cô mới yên tâm rời khỏi phòng.
Tiểu Cửu nhìn vẻ mặt mệt mỏi nhưng không che giấu nét cười trên nỗi đau người khác của Khả Lạc, nó than thở:
- Ngươi không định đợi nam chủ tỉnh dậy sao?
Khả Lạc chậm rãi đi vào phòng bếp nấu mì, cô nhướng mày đáp:
- Ta không rảnh, lấp đầy bụng đói quan trọng hơn.
Nhiệm vụ của cô không phải công lược anh ta nên cô cũng chẳng cần bỏ công sức ra mà đợi anh ta tỉnh dậy rồi lại diễn trò.
Trời đã dần vào khuya.
Khả Lạc sau khi đã no say, cô mới đi lại vào phòng ngủ, thấy anh vẫn còn chưa tỉnh, cô ngồi lên mép giường, cuối đầu quan sát nam chủ.
Cô vươn tay chạm nhẹ vào mi mắt anh, thầm tán thưởng lông mi thật dài.
Chương Sơ Mặc mở bừng mắt, hai người cứ vậy mà đối diện nhau.
Nhìn nữ nhân gần sát trước mắt, cô không trang điểm, ngũ quan xinh đẹp gần như phóng đại trong mắt anh, mái tóc đen dài như thác nước vì chủ nhân cong lưng mà tuôn xuống, một vài sợi vì nghịch ngợm mà quẹt vào má anh, Chương Sơ Mặc ngập ngừng lên tiếng:
- Chị...mấy ngày rồi chưa gội đầu?
Khả Lạc sượng người, cô lắp bắp:
- Chắc là hai ngày...
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của anh, Khả Lạc đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, cô nắm lấy đuôi tóc ngửi ngửi.
Còn thơm mà...?
Vành tai Chương Sơ Mặc sau khi thấy cô rời đi thì âm thầm đỏ lên, anh mím môi, ửng hồng ở hai tai cũng chậm rãi rút đi.
Lúc Khả Lạc tắm xong, cô mặc bộ váy ngủ thuần trắng đơn giản đi vào phòng ngủ, thấy ánh mắt âm trầm của anh, cô đứng khựng lại.
Chương Sơ Mặc nhấp môi, lên tiếng hỏi:
- Chị chưa rời đi?
Khả Lạc đưa mắt nhìn anh, cô kéo kéo khóe môi, nhẹ giọng nói:
- Tôi vừa cứu cậu, phải không?
Chương Sơ Mặc chậm chạp gật đầu. Thấy vậy, cô nói tiếp:
- Vậy cậu cho tôi thuê nhà, coi như là trả ơn.
Ánh mắt anh trầm xuống, lớp băng mỏng lại lần nữa xuất hiện, anh thầm cho rằng nữ nhân trước mắt tiếp cận anh là có nguyên nhân.
Chương Sơ Mặc dựa lưng vào thành giường, như cho cô cơ hội cuối cùng, anh lên tiếng:
- Ngày mai chị rời đi, ở cùng tôi không an toàn.
Khả Lạc sao lại dễ dàng rời đi, cô nâng chân đi lại phía anh, vươn tay chạm nhẹ vào tóc anh, mỉm cười nói:
- Không đi, tôi đã nói sẽ bảo vệ cậu rồi mà.
Cô khụy người xuống, ngẩng mặt đối diện với tầm mắt của anh, giọng cô nhè nhẹ:
- Vậy nên đừng đuổi tôi đi, có được không?
Chương Sơ Mặc mím môi, ánh mắt lập lòe:
- Đây là lựa chọn của chị, sau này đừng trách tôi.
Khả Lạc vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, ánh mắt dịu dàng như muốn hòa tan lớp tường phòng ngự của anh:
- Không trách cậu, sau này tôi bảo hộ cậu, vậy nên đừng để bản thân bị thương, tôi sẽ đau lòng.
Anh hơi nheo mắt nhìn cô, chốc lát sau lên tiếng:
- Tôi đói.
Khả Lạc phì cười liền vào bếp nấu cháo cho anh.
Lúc cô quay lưng, khóe môi Chương Sơ Mặc vô ý thức mà cong lên, như cảm nhận điều không đúng, anh vươn tay giữ lấy khóe môi, gương mặt lần nữa rơi vào lạnh nhạt.
Chương Sơ Mặc thầm nhủ với lòng, việc giữ cô lại là để quan sát, nếu cô có ý định đen tối thì anh sẽ trực tiếp lấy mạng cô.
Nghĩ như vậy, trái tim anh dần bình thản, rung động ban nãy cũng đã dừng lại...
Khả Lạc dưới bếp thông qua lời kể của Tiểu Cửu mà mỉm cười, ánh mắt đầy vui đùa:
- Tiểu hài tử, cậu chơi không lại chị đâu.
Khả Lạc vừa quay lưng liền thấy anh đang đi lại phía mình, Chương Sơ Mặc khá bất ngờ khi thấy cô, anh mấp máy môi:
- Sao vẫn chưa đi?
Cô vừa tính lên tiếng giải thích liền thấy bóng dáng anh ngã mạnh xuống sàn, vươn tay xoa xoa ngực trái, trái tim nhỏ bé của cô bị dọa sợ mà sắp ngừng đập rồi!
Khả Lạc chầm chậm đi lại phía nam chủ, cô đưa chân đá nhẹ vào người anh, thấy anh vẫn không cử động, cô nhẹ giọng gọi Tiểu Cửu:
- Nam chủ đi chầu tổ tiên rồi à?
Tiểu Cửu giật giật khóe miệng:
- Ngươi đừng trù ẻo nam chủ có được không!
Khả Lạc nhún vai, cô đành kéo lê Chương Sơ Mặc vào phòng, thả anh xuống giường, cô thở mạnh, nghiến răng nói:
- Sức mạnh tích trữ 26 năm dùng hết vào lần này rồi.
Tiểu Cửu giương mắt đánh giá nam chủ, lên tiếng:
- Nam chủ bị thương ở vai trái, hiện tại đang sốt cao.
Cô liếc nhìn vai trái của anh, quả thật có vết thương, máu thấm đẫm vào áo sơ mi, nhìn qua trông kinh người.
Tiểu Cửu lên tiếng nói tiếp:
- Ngươi nhớ lần ta kể việc tổ chức tiệc cho nữ chủ không? Trên du thuyền có sát thủ được thuê để giết nữ chủ, nam chủ vì bảo hộ nữ chủ mà bị đạn bắn, anh ta ôm Trang Vân Du nhảy xuống biển, sau đó từ biển bơi vào đất liền, đem nữ chủ đến nơi an toàn.
Khả Lạc âm thầm vỗ tay khen sức trâu bò của nam chủ.
Cô vươn tay chạm vào trán anh, chân mày hơi nhíu lại:
- Sốt cao thật.
Khả Lạc đi khắp nhà kiếm hộp cứu thương, sau khi băng bó vết thương cùng cho anh uống thuốc hạ sốt, cô mới yên tâm rời khỏi phòng.
Tiểu Cửu nhìn vẻ mặt mệt mỏi nhưng không che giấu nét cười trên nỗi đau người khác của Khả Lạc, nó than thở:
- Ngươi không định đợi nam chủ tỉnh dậy sao?
Khả Lạc chậm rãi đi vào phòng bếp nấu mì, cô nhướng mày đáp:
- Ta không rảnh, lấp đầy bụng đói quan trọng hơn.
Nhiệm vụ của cô không phải công lược anh ta nên cô cũng chẳng cần bỏ công sức ra mà đợi anh ta tỉnh dậy rồi lại diễn trò.
Trời đã dần vào khuya.
Khả Lạc sau khi đã no say, cô mới đi lại vào phòng ngủ, thấy anh vẫn còn chưa tỉnh, cô ngồi lên mép giường, cuối đầu quan sát nam chủ.
Cô vươn tay chạm nhẹ vào mi mắt anh, thầm tán thưởng lông mi thật dài.
Chương Sơ Mặc mở bừng mắt, hai người cứ vậy mà đối diện nhau.
Nhìn nữ nhân gần sát trước mắt, cô không trang điểm, ngũ quan xinh đẹp gần như phóng đại trong mắt anh, mái tóc đen dài như thác nước vì chủ nhân cong lưng mà tuôn xuống, một vài sợi vì nghịch ngợm mà quẹt vào má anh, Chương Sơ Mặc ngập ngừng lên tiếng:
- Chị...mấy ngày rồi chưa gội đầu?
Khả Lạc sượng người, cô lắp bắp:
- Chắc là hai ngày...
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của anh, Khả Lạc đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, cô nắm lấy đuôi tóc ngửi ngửi.
Còn thơm mà...?
Vành tai Chương Sơ Mặc sau khi thấy cô rời đi thì âm thầm đỏ lên, anh mím môi, ửng hồng ở hai tai cũng chậm rãi rút đi.
Lúc Khả Lạc tắm xong, cô mặc bộ váy ngủ thuần trắng đơn giản đi vào phòng ngủ, thấy ánh mắt âm trầm của anh, cô đứng khựng lại.
Chương Sơ Mặc nhấp môi, lên tiếng hỏi:
- Chị chưa rời đi?
Khả Lạc đưa mắt nhìn anh, cô kéo kéo khóe môi, nhẹ giọng nói:
- Tôi vừa cứu cậu, phải không?
Chương Sơ Mặc chậm chạp gật đầu. Thấy vậy, cô nói tiếp:
- Vậy cậu cho tôi thuê nhà, coi như là trả ơn.
Ánh mắt anh trầm xuống, lớp băng mỏng lại lần nữa xuất hiện, anh thầm cho rằng nữ nhân trước mắt tiếp cận anh là có nguyên nhân.
Chương Sơ Mặc dựa lưng vào thành giường, như cho cô cơ hội cuối cùng, anh lên tiếng:
- Ngày mai chị rời đi, ở cùng tôi không an toàn.
Khả Lạc sao lại dễ dàng rời đi, cô nâng chân đi lại phía anh, vươn tay chạm nhẹ vào tóc anh, mỉm cười nói:
- Không đi, tôi đã nói sẽ bảo vệ cậu rồi mà.
Cô khụy người xuống, ngẩng mặt đối diện với tầm mắt của anh, giọng cô nhè nhẹ:
- Vậy nên đừng đuổi tôi đi, có được không?
Chương Sơ Mặc mím môi, ánh mắt lập lòe:
- Đây là lựa chọn của chị, sau này đừng trách tôi.
Khả Lạc vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, ánh mắt dịu dàng như muốn hòa tan lớp tường phòng ngự của anh:
- Không trách cậu, sau này tôi bảo hộ cậu, vậy nên đừng để bản thân bị thương, tôi sẽ đau lòng.
Anh hơi nheo mắt nhìn cô, chốc lát sau lên tiếng:
- Tôi đói.
Khả Lạc phì cười liền vào bếp nấu cháo cho anh.
Lúc cô quay lưng, khóe môi Chương Sơ Mặc vô ý thức mà cong lên, như cảm nhận điều không đúng, anh vươn tay giữ lấy khóe môi, gương mặt lần nữa rơi vào lạnh nhạt.
Chương Sơ Mặc thầm nhủ với lòng, việc giữ cô lại là để quan sát, nếu cô có ý định đen tối thì anh sẽ trực tiếp lấy mạng cô.
Nghĩ như vậy, trái tim anh dần bình thản, rung động ban nãy cũng đã dừng lại...
Khả Lạc dưới bếp thông qua lời kể của Tiểu Cửu mà mỉm cười, ánh mắt đầy vui đùa:
- Tiểu hài tử, cậu chơi không lại chị đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.