Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ
Chương 147: Thế giới 2: Dân quốc mối tình đầu 〈13〉
nguyennphuongg
10/08/2022
Sáng sớm, ánh nắng buổi sáng chiếu vào trong phòng, vài tia nắng nghịch
ngợm chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô gái trên giường.
Khả Lạc chớp chớp mi mắt, cô đưa mắt nhìn xung quanh phòng ngủ, chợt thấy Chương Sơ Mặc ngồi gật gù trên ghế gỗ, hai mắt anh nhắm nghiền, cô lắc lư hai tay, lên tiếng hỏi:
- Tiểu Cửu Nhi, đêm qua ta có nói gì lạ không?
Tiểu Cửu trong không gian nhanh chóng trả lời:
- Không có, tối qua ngươi tỏ tình nam chủ.
Khả Lạc gật đầu có lệ liền rời khỏi phòng.
Lúc Chương Sơ Mặc thức dậy thì thấy người trên giường đã rời đi, anh chậm rãi ra khỏi phòng.
Cô liếc mắt nhìn anh, mỉm cười nói:
- Lại đây ăn sáng.
Anh kéo ghế ngồi vào bàn, đưa mắt nhìn cô gái đối diện, tay gõ nhẹ lên bàn:
- Tỉnh rượu rồi à?
- Ừm. - Cô đáp.
Mắt anh nhẹ nheo lại, con ngươi sẫm màu lóe lên, mang theo chút đùa cợt:
- Nào chị mới bỏ tật xấu say rượu liền hôn người khác thế.
Khả Lạc nhún vai, không trả lời mà trầm mặc dùng bữa.
Ăn xong Chương Sơ Mặc liền tự động thu dọn chén dĩa, vừa rửa bát xong, anh vung vẩy đôi tay ướt sũng, thoải mái lau vào vạt áo thun.
Đưa mắt nhìn khắp phòng khách không thấy cô, chân mày anh nhẹ nhíu lại, bước chân dần nhanh lên tiến về phía ban công, liếc thấy bóng lưng gầy của cô, sự thấp thỏm của anh mới dừng lại.
Khả Lạc ngồi trên ghế dài, tận hưởng ánh nắng ban mai chiếu lên người, ấm áp khiến cô thoải mái mà ngân nga.
Chợt bên cạnh vang lên tiếng động, cô quay đầu nhìn Chương Sơ Mặc ngồi cạnh mình, hơi sững người:
- Cậu không đến quán rượu à?
Chương Sơ Mặc ngạo kiều liếc nhìn cô, gác đầu lên cánh tay, hai chân bắt chéo, dáng vẻ lười biếng như mèo Ba Tư.
Khả Lạc chăm chú nhìn sườn mắt góc cạnh của anh, môi anh đào hơi mím lại:
- Sơ Mặc, nếu có người bất đắc dĩ phải phản bội cậu thì cậu có lựa chọn tha thứ cho người đó không?
Chân mày anh nhíu lại, không biết do ánh nắng quá chói hay do lời cô hỏi, anh nghiêng đầu, đôi mắt tam bạch xinh đẹp nhìn thẳng vào cô:
- Tôi không phải thánh mẫu.
Cô hơi bĩu môi, ánh mắt tràn đầy phức tạp lẳng lặng nhìn anh, lên tiếng:
- Vậy lỡ như cậu phát hiện có người lừa dối cậu thì sao?
Chương Sơ Mặc nghe vậy thì nhẹ nhàng nhướng mày, dáng vẻ lười biếng mềm mại thu lại, ánh mắt như bọc một đám dao găm nhỏ, anh ngồi thẳng lưng, nghiêng người nhìn cô, đôi tay anh lành lạnh chạm vào cổ cô, xúc cảm lạnh lẽo như lưỡi dao găm khiến cô có chút rùng mình.
Anh như không biết cô đang run rẩy nhẹ, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, môi nhẹ mấp máy:
- Tôi sẽ chính tay cắt đứt thanh quản của kẻ lừa dối.
Bàn tay to dần dần lui khỏi cổ cô, khóe môi anh nhẹ cong lên một độ cung nhỏ, đôi mắt thu lại sát khí, anh đứng lên, hơi cúi đầu nhìn cô, nói:
- Tôi đến quán rượu đây, chị ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi.
Khả Lạc nhắm mắt không muốn tiếp lời anh, lông mi cong cong như rẻ quạt nhẹ động đậy.
Cô thẫn thờ ngồi tại chỗ, cho đến khi cảm thấy ánh nắng quá gắt mới rời khỏi. Căn phòng giờ đây chỉ còn lại mình cô, Khả Lạc đưa tay an ủi trái tim trong ngực trái:
- Trái tim nhỏ bé của lão nương sắp ngừng đập rồi, a men!
Trời Phật phù hộ cho con sống vài chục năm nữa, nam mô...
Khả Lạc quanh quẩn trong nhà một hồi thì cũng tới được chiều, gió mạnh từ ban công thổi vào nhà, cô lật đật chạy ra đóng cửa, nhìn mây đen đang ùng ùng kéo đến, mi mắt cô nhíu lại.
Hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, càng lúc càng lớn, cơn mưa như rột rửa cái nóng ban ngày, Khả Lạc liếc nhìn cái ô treo một góc nhỏ trong nhà, cô mở bung ô ra, chậm rãi rời khỏi nhà.
Cô đứng trước quán rượu, lẳng lặng nhìn chàng trai trước mắt, Chương Sơ Mặc sững sờ nhìn cô, anh nghe giọng nói nhẹ như gió của cô vang lên:
- Sơ Mặc, tôi đến đón cậu về nhà.
Chương Sơ Mặc như đứng khựng người, bàn tay trong túi quần vô ý siết chặt, anh nói:
- Chị quay người lại, mau.
Khả Lạc ngơ ngác liền nghe theo lời cậu:
- Cậu mau lại đây kẻo ướt.
- Không cần. - Anh đáp.
Chương Sơ Mặc rời khỏi quán rượu, hạt mưa vì thế mà rơi xuống người anh, mang theo chút mát lạnh len lỏi vào người anh, đưa mắt nhìn bóng lưng trước mắt, môi anh khẽ mím lại, rõ ràng biết nữ nhân phía trước có thể là viên đạn nhưng anh vẫn bị lớp đường mật bao quanh viên đạn ấy dụ dỗ, từng bước muốn tiến gần cô hơn.
Khả Lạc nghe tiếng bước chân từ đằng sau mình, cô lại nghe thấy tiếng trầm thấp của anh:
- Đừng quay đầu.
Anh không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ anh lúc bây giờ...
Khả Lạc đi phía trước, Chương Sơ Mặc lẳng lặng đi phía sau cô, quãng đường ngắn bị hai người đi chậm mà như kéo dài gấp mấy lần so với bình thường.
Chương Sơ Mặc cúi đầu nhìn mũi chân, sau đó dời mắt nhìn gót chân cô, chậm rãi dời lên cái ót trắng nõn đằng sau búi tóc của cô, anh nhẹ giọng nói:
- Tôi sẽ đối xử tốt với chị khi tôi vẫn còn sống.
Xưng hô vốn không đổi nhưng ngữ khí mềm nhẹ của anh cũng đủ khiến cô cảm thấy ngọt ngào.
Trong lòng Khả Lạc có chút buồn bã, cô biết thân phận của anh rất nguy hiểm, có thể tùy ý mà mất mạng bất cứ lúc nào...
Cô dừng chân lại, nhanh chóng xoay người đi nhanh lại phía anh, nâng ô nghiêng về phía anh, cô ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh đầy xinh đẹp, giọng điệu mang chút dựa dẫm:
- Đây là lần đầu tiên em yêu đương, hi vọng cậu chỉ giáo nhiều hơn.
Khả Lạc chớp chớp mi mắt, cô đưa mắt nhìn xung quanh phòng ngủ, chợt thấy Chương Sơ Mặc ngồi gật gù trên ghế gỗ, hai mắt anh nhắm nghiền, cô lắc lư hai tay, lên tiếng hỏi:
- Tiểu Cửu Nhi, đêm qua ta có nói gì lạ không?
Tiểu Cửu trong không gian nhanh chóng trả lời:
- Không có, tối qua ngươi tỏ tình nam chủ.
Khả Lạc gật đầu có lệ liền rời khỏi phòng.
Lúc Chương Sơ Mặc thức dậy thì thấy người trên giường đã rời đi, anh chậm rãi ra khỏi phòng.
Cô liếc mắt nhìn anh, mỉm cười nói:
- Lại đây ăn sáng.
Anh kéo ghế ngồi vào bàn, đưa mắt nhìn cô gái đối diện, tay gõ nhẹ lên bàn:
- Tỉnh rượu rồi à?
- Ừm. - Cô đáp.
Mắt anh nhẹ nheo lại, con ngươi sẫm màu lóe lên, mang theo chút đùa cợt:
- Nào chị mới bỏ tật xấu say rượu liền hôn người khác thế.
Khả Lạc nhún vai, không trả lời mà trầm mặc dùng bữa.
Ăn xong Chương Sơ Mặc liền tự động thu dọn chén dĩa, vừa rửa bát xong, anh vung vẩy đôi tay ướt sũng, thoải mái lau vào vạt áo thun.
Đưa mắt nhìn khắp phòng khách không thấy cô, chân mày anh nhẹ nhíu lại, bước chân dần nhanh lên tiến về phía ban công, liếc thấy bóng lưng gầy của cô, sự thấp thỏm của anh mới dừng lại.
Khả Lạc ngồi trên ghế dài, tận hưởng ánh nắng ban mai chiếu lên người, ấm áp khiến cô thoải mái mà ngân nga.
Chợt bên cạnh vang lên tiếng động, cô quay đầu nhìn Chương Sơ Mặc ngồi cạnh mình, hơi sững người:
- Cậu không đến quán rượu à?
Chương Sơ Mặc ngạo kiều liếc nhìn cô, gác đầu lên cánh tay, hai chân bắt chéo, dáng vẻ lười biếng như mèo Ba Tư.
Khả Lạc chăm chú nhìn sườn mắt góc cạnh của anh, môi anh đào hơi mím lại:
- Sơ Mặc, nếu có người bất đắc dĩ phải phản bội cậu thì cậu có lựa chọn tha thứ cho người đó không?
Chân mày anh nhíu lại, không biết do ánh nắng quá chói hay do lời cô hỏi, anh nghiêng đầu, đôi mắt tam bạch xinh đẹp nhìn thẳng vào cô:
- Tôi không phải thánh mẫu.
Cô hơi bĩu môi, ánh mắt tràn đầy phức tạp lẳng lặng nhìn anh, lên tiếng:
- Vậy lỡ như cậu phát hiện có người lừa dối cậu thì sao?
Chương Sơ Mặc nghe vậy thì nhẹ nhàng nhướng mày, dáng vẻ lười biếng mềm mại thu lại, ánh mắt như bọc một đám dao găm nhỏ, anh ngồi thẳng lưng, nghiêng người nhìn cô, đôi tay anh lành lạnh chạm vào cổ cô, xúc cảm lạnh lẽo như lưỡi dao găm khiến cô có chút rùng mình.
Anh như không biết cô đang run rẩy nhẹ, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, môi nhẹ mấp máy:
- Tôi sẽ chính tay cắt đứt thanh quản của kẻ lừa dối.
Bàn tay to dần dần lui khỏi cổ cô, khóe môi anh nhẹ cong lên một độ cung nhỏ, đôi mắt thu lại sát khí, anh đứng lên, hơi cúi đầu nhìn cô, nói:
- Tôi đến quán rượu đây, chị ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi.
Khả Lạc nhắm mắt không muốn tiếp lời anh, lông mi cong cong như rẻ quạt nhẹ động đậy.
Cô thẫn thờ ngồi tại chỗ, cho đến khi cảm thấy ánh nắng quá gắt mới rời khỏi. Căn phòng giờ đây chỉ còn lại mình cô, Khả Lạc đưa tay an ủi trái tim trong ngực trái:
- Trái tim nhỏ bé của lão nương sắp ngừng đập rồi, a men!
Trời Phật phù hộ cho con sống vài chục năm nữa, nam mô...
Khả Lạc quanh quẩn trong nhà một hồi thì cũng tới được chiều, gió mạnh từ ban công thổi vào nhà, cô lật đật chạy ra đóng cửa, nhìn mây đen đang ùng ùng kéo đến, mi mắt cô nhíu lại.
Hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, càng lúc càng lớn, cơn mưa như rột rửa cái nóng ban ngày, Khả Lạc liếc nhìn cái ô treo một góc nhỏ trong nhà, cô mở bung ô ra, chậm rãi rời khỏi nhà.
Cô đứng trước quán rượu, lẳng lặng nhìn chàng trai trước mắt, Chương Sơ Mặc sững sờ nhìn cô, anh nghe giọng nói nhẹ như gió của cô vang lên:
- Sơ Mặc, tôi đến đón cậu về nhà.
Chương Sơ Mặc như đứng khựng người, bàn tay trong túi quần vô ý siết chặt, anh nói:
- Chị quay người lại, mau.
Khả Lạc ngơ ngác liền nghe theo lời cậu:
- Cậu mau lại đây kẻo ướt.
- Không cần. - Anh đáp.
Chương Sơ Mặc rời khỏi quán rượu, hạt mưa vì thế mà rơi xuống người anh, mang theo chút mát lạnh len lỏi vào người anh, đưa mắt nhìn bóng lưng trước mắt, môi anh khẽ mím lại, rõ ràng biết nữ nhân phía trước có thể là viên đạn nhưng anh vẫn bị lớp đường mật bao quanh viên đạn ấy dụ dỗ, từng bước muốn tiến gần cô hơn.
Khả Lạc nghe tiếng bước chân từ đằng sau mình, cô lại nghe thấy tiếng trầm thấp của anh:
- Đừng quay đầu.
Anh không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ anh lúc bây giờ...
Khả Lạc đi phía trước, Chương Sơ Mặc lẳng lặng đi phía sau cô, quãng đường ngắn bị hai người đi chậm mà như kéo dài gấp mấy lần so với bình thường.
Chương Sơ Mặc cúi đầu nhìn mũi chân, sau đó dời mắt nhìn gót chân cô, chậm rãi dời lên cái ót trắng nõn đằng sau búi tóc của cô, anh nhẹ giọng nói:
- Tôi sẽ đối xử tốt với chị khi tôi vẫn còn sống.
Xưng hô vốn không đổi nhưng ngữ khí mềm nhẹ của anh cũng đủ khiến cô cảm thấy ngọt ngào.
Trong lòng Khả Lạc có chút buồn bã, cô biết thân phận của anh rất nguy hiểm, có thể tùy ý mà mất mạng bất cứ lúc nào...
Cô dừng chân lại, nhanh chóng xoay người đi nhanh lại phía anh, nâng ô nghiêng về phía anh, cô ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh đầy xinh đẹp, giọng điệu mang chút dựa dẫm:
- Đây là lần đầu tiên em yêu đương, hi vọng cậu chỉ giáo nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.