Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ
Chương 141: Thế giới 2: Dân quốc mối tình đầu 〈7〉
nguyennphuongg
03/08/2022
Lúc Khả Lạc tỉnh thì trời vẫn chưa kịp sáng, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô
đoán chừng hiện tại khoảng hai hay ba giờ sáng, mặt trời còn chưa kịp ló dạng.
Đầu cô đau như búa đổ, vươn tay xoa xoa thái dương, cô thở dài phiền muộn. Hất tung tấm chăn ra, từ từ bước khỏi căn phòng.
Căn nhà ngoại trừ ánh sáng của bên ngoài chiếu vào thì chẳng còn thứ ánh sáng khác. Trong phòng khách càng tăm tối, Khả Lạc bám chặt vào vách tường, đối diện với đôi mắt sắc bén tựa chim ưng kia.
Chương Sơ Mặc nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, tay anh đan vào nhau, thả lỏng đặt trên bàn, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô gái trước mắt.
Anh ra hiệu bảo cô lại ngồi:
- Lại đây.
Cô chậm rãi ngồi xuống trước mặt anh, sườn xám xẻ tà hơi cao, gió từ cửa sổ trực tiếp thổi vào đôi chân trần của cô. Trời bây giờ đọng đầy sương, gió khuya thổi mạnh vào phòng, Khả Lạc có chút run run vì lạnh.
Anh liếc nhìn đánh giá cô từ trên xuống dưới, không nói gì mà đứng dậy đóng cửa sổ, sau đó rời khỏi phòng khách.
Khả Lạc quay đầu nhìn theo bóng lưng của anh, lúc anh quay lại tay còn cầm theo tấm chăn.
Chương Sơ Mặc quăng tấm chăn vào người cô, anh hơi nhíu mi:
- Đắp đi kẻo lạnh.
Khả Lạc đương nhiên không ngoan ngoãn nghe theo, cô để hơn phân nửa tấm chăn mềm mại rơi xuống sàn, lộ ra cánh tay như ngọc trắng nõn nà, nhẹ nhàng trêu chọc:
- Cậu lo cho tôi à?
Anh mặc kệ lời cô liền lại ghế ngồi, thấy cô vẫn đang đợi câu trả lời, anh lên tiếng:
- Không, tôi sợ chị chết ở nhà tôi thì phiền lắm.
Cô trừng mắt nhìn cậu, vươn tay ôm lấy tấm chăn, nhanh chóng bọc lấy bản thân thành quả bóng tròn, còn đâu dáng vẻ phong tình quyến rũ.
Khả Lạc mặc kệ, sức khỏe quan trọng hơn!
Ánh mắt Chương Sơ Mặc vẫn luôn dính chặt trên từng cử chỉ của cô, anh hơi nghiêng nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi:
- Tên, tuổi, giới tính, nghề nghiệp, quốc tịch, dân tộc, gia đình cô?
Cô nhìn tên nhóc mặt thì đẹp mà tính tình khó ưa trước mắt, nghiến răng nói:
- Cậu nghĩ tôi còn có thể là nam sao?
Anh nhún vai, tùy ý đáp:
- Ai biết được.
Cô hận không thể lấy tấm chăn siết cổ anh, lầm bầm nói:
- Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ giết chết cậu.
Có lẽ thính giác anh tương đối tốt nên nghe được toàn bộ lời của cô:
- Chị không giết được tôi đâu.
Dáng vẻ của anh dù trầm tĩnh nhưng cũng không giấu được sự kiêu ngạo của bản thân.
Khả Lạc bĩu môi, nhanh chóng trả lời mấy câu hỏi nhàm chán của anh.
Chương Sơ Mặc nghe xong thì gật gật đầu tỏ vẻ không tồi, anh lên tiếng hỏi cô:
- Chị không chuẩn bị sẵn nhà trọ sao?
Khả Lạc ngoan ngoãn lắc đầu.
Anh nhướng nhướng mày, xa cách nói:
- Vậy chị tính thế nào?
Cô nghe anh nói vậy liền cong môi cười, vui vẻ bày tỏ đề nghị của mình:
- Tôi ở nhà này được không? Tôi sẽ trả tiền thuê nhà.
Chương Sơ Mặc đưa ba ngón tay lên, đạm mạc đáp:
- Tôi cho chị trong ba ngày để tìm nhà trọ, sau đó nhanh chóng dọn ra khỏi nhà tôi.
Cô giận dỗi nhìn cậu, lên tiếng:
- Nhà trọ không an toàn.
Anh nhíu mi nhìn nữ nhân trước mặt, từ quyến rũ phong tình sao lại biến thành nữ sinh yếu ớt thế này.
Anh nghe câu nói của cô liền có cảm thấy buồn cười, nhưng khóe môi chưa từng nhếch lên:
- Chị nghĩ ở cùng tôi an toàn hơn sao?
Khả Lạc nhìn ánh mắt tựa thanh đao sắc nhọn của nam chủ, lỗ chân lông cô thầm run rẩy, lỡ lời một cái là đầu cô bay khỏi thân mất.
Cô dù sợ cũng không thể biểu lộ ra được, chỉ cười cười nhìn anh:
- Đương nhiên, nhìn cậu còn hiền lành hơn tôi nữa mà.
Không đợi anh nói, cô liền nói tiếp:
- Yên tâm, sau này chị đây bảo hộ cậu.
Chương Sơ Mặc như nghe truyện cười, nhưng lời cô vẫn như một ngọn gió ấm âm thầm rót vào tim anh.
Chợt bên ngoài cửa sổ có con quạ đang tới tấp tông vào cửa, anh liếc mắt nhìn nó một cái liền cầm lấy áo khoác treo trên thành ghế rồi rời đi.
Khả Lạc chống cằm nhìn bên ngoài cửa sổ, cô kéo kéo khóe miệng, ánh mắt lại trầm xuống.
Nam chủ lại đi giết người rồi...
Tiểu Cửu sau khi biết nam chủ đã rời đi làm nhiệm vụ thì mới bay ra ngoài không gian, lên tiếng:
- Thật ra từ lúc ngươi ngủ trong phòng thì Chương Sơ Mặc đã ra mười tám đời tổ tông nhà ngươi rồi.
Khả Lạc bĩu môi, vậy mà tên nhóc đó còn thử xem cô có gạt hắn không!
Tiểu Cửu nhìn ánh mắt của cô liền đáp:
- Ta đã giấu những thứ quan trọng rồi, nếu không ngươi chưa kịp làm nhiệm vụ thì đã lìa đời rồi.
Khả Lạc thả ngàn cái like cho Tiểu Cửu, nó vẫn chăm chú nhìn cô, thắc mắc:
- Ngươi cần gì phải công lược cậu ta?
Ánh mắt cô lần nữa trầm xuống tựa như hố sâu bất tận:
- Còn không phải do nhiệm vụ ẩn, ngươi nghĩ ta lấy tư cách gì để thuyết phục cậu ta rời khỏi băng nhóm, rồi phải chăm sóc cậu ta nữa.
Tiểu Cửu gật gù không nói tiếp, trí thông minh của hồ ly có hạn, không thể suy nghĩ sâu quá được.
Đầu cô đau như búa đổ, vươn tay xoa xoa thái dương, cô thở dài phiền muộn. Hất tung tấm chăn ra, từ từ bước khỏi căn phòng.
Căn nhà ngoại trừ ánh sáng của bên ngoài chiếu vào thì chẳng còn thứ ánh sáng khác. Trong phòng khách càng tăm tối, Khả Lạc bám chặt vào vách tường, đối diện với đôi mắt sắc bén tựa chim ưng kia.
Chương Sơ Mặc nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, tay anh đan vào nhau, thả lỏng đặt trên bàn, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô gái trước mắt.
Anh ra hiệu bảo cô lại ngồi:
- Lại đây.
Cô chậm rãi ngồi xuống trước mặt anh, sườn xám xẻ tà hơi cao, gió từ cửa sổ trực tiếp thổi vào đôi chân trần của cô. Trời bây giờ đọng đầy sương, gió khuya thổi mạnh vào phòng, Khả Lạc có chút run run vì lạnh.
Anh liếc nhìn đánh giá cô từ trên xuống dưới, không nói gì mà đứng dậy đóng cửa sổ, sau đó rời khỏi phòng khách.
Khả Lạc quay đầu nhìn theo bóng lưng của anh, lúc anh quay lại tay còn cầm theo tấm chăn.
Chương Sơ Mặc quăng tấm chăn vào người cô, anh hơi nhíu mi:
- Đắp đi kẻo lạnh.
Khả Lạc đương nhiên không ngoan ngoãn nghe theo, cô để hơn phân nửa tấm chăn mềm mại rơi xuống sàn, lộ ra cánh tay như ngọc trắng nõn nà, nhẹ nhàng trêu chọc:
- Cậu lo cho tôi à?
Anh mặc kệ lời cô liền lại ghế ngồi, thấy cô vẫn đang đợi câu trả lời, anh lên tiếng:
- Không, tôi sợ chị chết ở nhà tôi thì phiền lắm.
Cô trừng mắt nhìn cậu, vươn tay ôm lấy tấm chăn, nhanh chóng bọc lấy bản thân thành quả bóng tròn, còn đâu dáng vẻ phong tình quyến rũ.
Khả Lạc mặc kệ, sức khỏe quan trọng hơn!
Ánh mắt Chương Sơ Mặc vẫn luôn dính chặt trên từng cử chỉ của cô, anh hơi nghiêng nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi:
- Tên, tuổi, giới tính, nghề nghiệp, quốc tịch, dân tộc, gia đình cô?
Cô nhìn tên nhóc mặt thì đẹp mà tính tình khó ưa trước mắt, nghiến răng nói:
- Cậu nghĩ tôi còn có thể là nam sao?
Anh nhún vai, tùy ý đáp:
- Ai biết được.
Cô hận không thể lấy tấm chăn siết cổ anh, lầm bầm nói:
- Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ giết chết cậu.
Có lẽ thính giác anh tương đối tốt nên nghe được toàn bộ lời của cô:
- Chị không giết được tôi đâu.
Dáng vẻ của anh dù trầm tĩnh nhưng cũng không giấu được sự kiêu ngạo của bản thân.
Khả Lạc bĩu môi, nhanh chóng trả lời mấy câu hỏi nhàm chán của anh.
Chương Sơ Mặc nghe xong thì gật gật đầu tỏ vẻ không tồi, anh lên tiếng hỏi cô:
- Chị không chuẩn bị sẵn nhà trọ sao?
Khả Lạc ngoan ngoãn lắc đầu.
Anh nhướng nhướng mày, xa cách nói:
- Vậy chị tính thế nào?
Cô nghe anh nói vậy liền cong môi cười, vui vẻ bày tỏ đề nghị của mình:
- Tôi ở nhà này được không? Tôi sẽ trả tiền thuê nhà.
Chương Sơ Mặc đưa ba ngón tay lên, đạm mạc đáp:
- Tôi cho chị trong ba ngày để tìm nhà trọ, sau đó nhanh chóng dọn ra khỏi nhà tôi.
Cô giận dỗi nhìn cậu, lên tiếng:
- Nhà trọ không an toàn.
Anh nhíu mi nhìn nữ nhân trước mặt, từ quyến rũ phong tình sao lại biến thành nữ sinh yếu ớt thế này.
Anh nghe câu nói của cô liền có cảm thấy buồn cười, nhưng khóe môi chưa từng nhếch lên:
- Chị nghĩ ở cùng tôi an toàn hơn sao?
Khả Lạc nhìn ánh mắt tựa thanh đao sắc nhọn của nam chủ, lỗ chân lông cô thầm run rẩy, lỡ lời một cái là đầu cô bay khỏi thân mất.
Cô dù sợ cũng không thể biểu lộ ra được, chỉ cười cười nhìn anh:
- Đương nhiên, nhìn cậu còn hiền lành hơn tôi nữa mà.
Không đợi anh nói, cô liền nói tiếp:
- Yên tâm, sau này chị đây bảo hộ cậu.
Chương Sơ Mặc như nghe truyện cười, nhưng lời cô vẫn như một ngọn gió ấm âm thầm rót vào tim anh.
Chợt bên ngoài cửa sổ có con quạ đang tới tấp tông vào cửa, anh liếc mắt nhìn nó một cái liền cầm lấy áo khoác treo trên thành ghế rồi rời đi.
Khả Lạc chống cằm nhìn bên ngoài cửa sổ, cô kéo kéo khóe miệng, ánh mắt lại trầm xuống.
Nam chủ lại đi giết người rồi...
Tiểu Cửu sau khi biết nam chủ đã rời đi làm nhiệm vụ thì mới bay ra ngoài không gian, lên tiếng:
- Thật ra từ lúc ngươi ngủ trong phòng thì Chương Sơ Mặc đã ra mười tám đời tổ tông nhà ngươi rồi.
Khả Lạc bĩu môi, vậy mà tên nhóc đó còn thử xem cô có gạt hắn không!
Tiểu Cửu nhìn ánh mắt của cô liền đáp:
- Ta đã giấu những thứ quan trọng rồi, nếu không ngươi chưa kịp làm nhiệm vụ thì đã lìa đời rồi.
Khả Lạc thả ngàn cái like cho Tiểu Cửu, nó vẫn chăm chú nhìn cô, thắc mắc:
- Ngươi cần gì phải công lược cậu ta?
Ánh mắt cô lần nữa trầm xuống tựa như hố sâu bất tận:
- Còn không phải do nhiệm vụ ẩn, ngươi nghĩ ta lấy tư cách gì để thuyết phục cậu ta rời khỏi băng nhóm, rồi phải chăm sóc cậu ta nữa.
Tiểu Cửu gật gù không nói tiếp, trí thông minh của hồ ly có hạn, không thể suy nghĩ sâu quá được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.