Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ
Chương 126: Thế giới 5: DU NGOẠN 〈14〉
nguyennphuongg
13/07/2022
Khả Lạc đang đuổi theo Thời Lễ thì đột ngột dừng lại, cô cẩn trọng nhìn đám người cao to trước mắt, họ đang cố bắt Thời Lễ lại, mặc cậu la hét họ vẫn lôi cậu đi.
Cô chỉ tay vào đám người đang bắt Thời Lễ, quát:
- Thả em ấy ra!!
Một người đàn ông cao to nhất, có vẻ hắn là thủ lĩnh của đám người đó, hắn ra hiệu bảo hai người đàn ông khác chặn đường cô:
- Xử ả ta, đừng chơi chết ả là được.
Hai người đó gật đầu, dáng vẻ lưu manh tiến lại phía Khả Lạc. Thời Lễ lúc này vội giãy giụa mạnh hơn, cậu hét to:
- Đừng động vào cô ấy.
Mặc cậu la hét, vùng vẫy, họ vẫn lôi cậu rời đi, Khả Lạc chỉ vội nghe kịp tiếng gọi của Thời Lễ:
- Thời Lâm!!!
Cô nhíu mày nhìn hai tên đàn ông đang phè phỡn nhìn cô, hắn ta đánh giá cô từ trên xuống dưới, miệng mồm thâm xì do hút thuốc nhiều ấy đang lè lưỡi liếm láp môi, dáng vẻ đủ để khiến mọi người kinh tởm, cô nắm tay thành nắm đấm, thầm mắng:
- Chết tiệt!
Thấy hai tên ấy đang dần tiến lại gần mình, Khả Lạc bước nhanh đến nắm lấy cánh tay một tên đầu trọc, dồn trọng tâm vào chân, dồn lực quật ngã hắn ta nằm lăn dưới đất, sau đó cô vội xử lí nốt tên còn lại.
Trời vẫn còn mưa to, hạt mưa rơi xuống người Khả Lạc, cô đưa mắt nhìn hai tên đàn ông đang nằm bẹp dưới đất, cô lên giọng hỏi:
- Ai ra lệnh cho các ngươi bắt cóc cậu nhóc ban nãy?
Tên đầu trọc run sợ, hắn len lén nhìn cô, lắp bắp trả lời:
- Chuyện đó chỉ có đại ca mới biết.
Khả Lạc đưa mắt nhìn giày bata trắng đã dính đất, cô nhíu mày đi ra đường lớn.
Đầu óc Khả Lạc quay vòng, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, gió cuốn theo bụi phả vào mắt cô, cảm giác khó chịu ấy khiến cô trở nên tỉnh táo hơn. Khả Lạc dừng chân lại, cô mỉm cười nhìn người nam nhân đang đứng cách cô không xa, anh ấy tiến lại gần cô, đem chiếc ô nghiêng về phía cô để đảm bảo cô không bị ướt, anh lên tiếng hỏi cô:
- Kiếm được Thời Lễ chưa?
Cô nhào vào lòng Hạ Cửu Dương, dụi dụi đầu vào ngực anh, rầu rĩ nói:
- Thời Lễ bị bắt đi rồi. Băng nhóm ấy có cỡ mười người, ba người mang súng, một vài người có mang theo đao nho nên ta không dám xông vào đánh. Cho dù may mắn đánh thắng cũng sẽ kéo cậu ấy bị thương. Ta....ta thật yếu đuối...
Hạ Cửu Dương vươn tay vuốt lưng cô, anh đưa mắt nhìn trời đang dần có sấm chớp, mở lời khuyên nhủ:
- Ngươi mạnh mẽ hơn những gì ngươi nghĩ. Lạc nhi, bình tĩnh nào, trước mắt chúng ta về Thời gia trước đi.
Nói rồi anh đưa chiếc ô cho cô, sau đó nhấc bổng Khả Lạc lên, anh chậm rãi ẵm cô đến xe, đưa cô về Thời gia.
Thời gia lúc này đang rối loạn, mọi người tìm mãi không ra tung tích của Thời Lễ. Lúc Khả Lạc quay về, Hạ Cửu Dương đã nói lại toàn bộ việc Thời Lễ bị bắt cóc, Hồ Tầm nghe vậy liền bất ngờ ngất xỉu.
Sáng ngày hôm sau, Khả Lạc trầm mặc đi đến trước Thời Khúc, cô trấn tĩnh lên tiếng:
- Ba, để con đi cứu em ấy.
Thời Khúc đập tay xuống bàn, ông quát lớn:
- Hồ đồ!! Chuyện cứu Thời Lễ ta sẽ tự giải quyết, không cần con nhúng tay vào đâu.
Khả Lạc cương quyết muốn đi, Thời Khúc cứ vậy mà bị cô thuyết phục, ông dặn cô đem theo vệ sĩ để đảm bảo an toàn. Dặn dò xong thì Thời Khúc rời đi, việc ở công ty lúc này do một tay ông quản lí hết, quả thật có chút bận.
Hạ Cửu Dương từ đằng sau tiếp cận Khả Lạc, anh vỗ vỗ vai cô:
- Ngươi thật sự muốn cứu cậu ta sao?
Cô quay đầu nhìn anh, nghiêm túc gật đầu:
- Phải, Thời Lễ là một phần nhiệm vụ của ta. Với lại, ta cũng không thể trơ mắt nhìn em trai ta bị thương được.
Anh nhíu mày nhìn cô, đắn đó lên tiếng:
- Nếu bay giờ ngươi cứu cậu ta thì cậu ta sẽ nghĩ ngươi quả thật có tình cảm với cậu ta đấy, lúc ấy lại càng phiền phức nữa.
Cô đưa tay nắm lấy tay Hạ Cửu Dương, kien định nói:
- Nếu bây giờ ta không đi thì sau này ta sẽ hối hận mất.
Hạ Cửu Dương vươn tay đặt lên vai cô, anh cúi đầu nhìn cô, nghiêm trọng nói:
- Chẳng phải ngươi nói bọn họ đông sau. Ngươi một mình đi chẳng khác nào không biết tự lượng sức mình!
Khả Lạc cười xấu, cô vươn tay nựng cằm anh:
- Ai nói ta đi một mình, ta đi cùng ngươi kia mà.
- Không!! - Anh kiên quyết từ chối.
Khả Lạc bĩu môi nhìn Hạ Cửu Dương, cô lên tiếng:
- Ay da, chẳng lẽ ngươi nỡ nhìn cậu học trò của ngươi bị thương, lỡ cậu ấy chết thì nhiệm vụ sẽ không hoàn thành được đấy.
Biết không nói lại cô, anh đành gật đầu chấp nhận. Khả Lạc mỉm cười nhìn Hạ Cửu Dương, cô móc hai khẩu súng từ trong túi xách ra, đưa một khẩu cho Hạ Cửu Dương, Khả Lạc nhẹ giọng nói:
- Cho ngươi.
Hạ Cửu Dương ngơ ngác nhìn khẩu súng trong tay, anh thắc mắc hỏi cô:
- Ngươi có súng từ khi nào?
Khả Lạc nhướng mày nhìn anh, trấn tĩnh nói:
- Trong nhà riêng của nguyên chủ có vài khẩu, ta đem hai khẩu cất ở trong phòng nguyên chủ ở Thời gia.
Hạ Cửu Dương cất khẩu súng vào túi quần, anh vươn tay về phía cô, Khả Lạc mỉm cười nhìn anh, đưa tay đan vào tay anh. Hai người ngang nhiên rời khỏi Thời gia.
Cô chỉ tay vào đám người đang bắt Thời Lễ, quát:
- Thả em ấy ra!!
Một người đàn ông cao to nhất, có vẻ hắn là thủ lĩnh của đám người đó, hắn ra hiệu bảo hai người đàn ông khác chặn đường cô:
- Xử ả ta, đừng chơi chết ả là được.
Hai người đó gật đầu, dáng vẻ lưu manh tiến lại phía Khả Lạc. Thời Lễ lúc này vội giãy giụa mạnh hơn, cậu hét to:
- Đừng động vào cô ấy.
Mặc cậu la hét, vùng vẫy, họ vẫn lôi cậu rời đi, Khả Lạc chỉ vội nghe kịp tiếng gọi của Thời Lễ:
- Thời Lâm!!!
Cô nhíu mày nhìn hai tên đàn ông đang phè phỡn nhìn cô, hắn ta đánh giá cô từ trên xuống dưới, miệng mồm thâm xì do hút thuốc nhiều ấy đang lè lưỡi liếm láp môi, dáng vẻ đủ để khiến mọi người kinh tởm, cô nắm tay thành nắm đấm, thầm mắng:
- Chết tiệt!
Thấy hai tên ấy đang dần tiến lại gần mình, Khả Lạc bước nhanh đến nắm lấy cánh tay một tên đầu trọc, dồn trọng tâm vào chân, dồn lực quật ngã hắn ta nằm lăn dưới đất, sau đó cô vội xử lí nốt tên còn lại.
Trời vẫn còn mưa to, hạt mưa rơi xuống người Khả Lạc, cô đưa mắt nhìn hai tên đàn ông đang nằm bẹp dưới đất, cô lên giọng hỏi:
- Ai ra lệnh cho các ngươi bắt cóc cậu nhóc ban nãy?
Tên đầu trọc run sợ, hắn len lén nhìn cô, lắp bắp trả lời:
- Chuyện đó chỉ có đại ca mới biết.
Khả Lạc đưa mắt nhìn giày bata trắng đã dính đất, cô nhíu mày đi ra đường lớn.
Đầu óc Khả Lạc quay vòng, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, gió cuốn theo bụi phả vào mắt cô, cảm giác khó chịu ấy khiến cô trở nên tỉnh táo hơn. Khả Lạc dừng chân lại, cô mỉm cười nhìn người nam nhân đang đứng cách cô không xa, anh ấy tiến lại gần cô, đem chiếc ô nghiêng về phía cô để đảm bảo cô không bị ướt, anh lên tiếng hỏi cô:
- Kiếm được Thời Lễ chưa?
Cô nhào vào lòng Hạ Cửu Dương, dụi dụi đầu vào ngực anh, rầu rĩ nói:
- Thời Lễ bị bắt đi rồi. Băng nhóm ấy có cỡ mười người, ba người mang súng, một vài người có mang theo đao nho nên ta không dám xông vào đánh. Cho dù may mắn đánh thắng cũng sẽ kéo cậu ấy bị thương. Ta....ta thật yếu đuối...
Hạ Cửu Dương vươn tay vuốt lưng cô, anh đưa mắt nhìn trời đang dần có sấm chớp, mở lời khuyên nhủ:
- Ngươi mạnh mẽ hơn những gì ngươi nghĩ. Lạc nhi, bình tĩnh nào, trước mắt chúng ta về Thời gia trước đi.
Nói rồi anh đưa chiếc ô cho cô, sau đó nhấc bổng Khả Lạc lên, anh chậm rãi ẵm cô đến xe, đưa cô về Thời gia.
Thời gia lúc này đang rối loạn, mọi người tìm mãi không ra tung tích của Thời Lễ. Lúc Khả Lạc quay về, Hạ Cửu Dương đã nói lại toàn bộ việc Thời Lễ bị bắt cóc, Hồ Tầm nghe vậy liền bất ngờ ngất xỉu.
Sáng ngày hôm sau, Khả Lạc trầm mặc đi đến trước Thời Khúc, cô trấn tĩnh lên tiếng:
- Ba, để con đi cứu em ấy.
Thời Khúc đập tay xuống bàn, ông quát lớn:
- Hồ đồ!! Chuyện cứu Thời Lễ ta sẽ tự giải quyết, không cần con nhúng tay vào đâu.
Khả Lạc cương quyết muốn đi, Thời Khúc cứ vậy mà bị cô thuyết phục, ông dặn cô đem theo vệ sĩ để đảm bảo an toàn. Dặn dò xong thì Thời Khúc rời đi, việc ở công ty lúc này do một tay ông quản lí hết, quả thật có chút bận.
Hạ Cửu Dương từ đằng sau tiếp cận Khả Lạc, anh vỗ vỗ vai cô:
- Ngươi thật sự muốn cứu cậu ta sao?
Cô quay đầu nhìn anh, nghiêm túc gật đầu:
- Phải, Thời Lễ là một phần nhiệm vụ của ta. Với lại, ta cũng không thể trơ mắt nhìn em trai ta bị thương được.
Anh nhíu mày nhìn cô, đắn đó lên tiếng:
- Nếu bay giờ ngươi cứu cậu ta thì cậu ta sẽ nghĩ ngươi quả thật có tình cảm với cậu ta đấy, lúc ấy lại càng phiền phức nữa.
Cô đưa tay nắm lấy tay Hạ Cửu Dương, kien định nói:
- Nếu bây giờ ta không đi thì sau này ta sẽ hối hận mất.
Hạ Cửu Dương vươn tay đặt lên vai cô, anh cúi đầu nhìn cô, nghiêm trọng nói:
- Chẳng phải ngươi nói bọn họ đông sau. Ngươi một mình đi chẳng khác nào không biết tự lượng sức mình!
Khả Lạc cười xấu, cô vươn tay nựng cằm anh:
- Ai nói ta đi một mình, ta đi cùng ngươi kia mà.
- Không!! - Anh kiên quyết từ chối.
Khả Lạc bĩu môi nhìn Hạ Cửu Dương, cô lên tiếng:
- Ay da, chẳng lẽ ngươi nỡ nhìn cậu học trò của ngươi bị thương, lỡ cậu ấy chết thì nhiệm vụ sẽ không hoàn thành được đấy.
Biết không nói lại cô, anh đành gật đầu chấp nhận. Khả Lạc mỉm cười nhìn Hạ Cửu Dương, cô móc hai khẩu súng từ trong túi xách ra, đưa một khẩu cho Hạ Cửu Dương, Khả Lạc nhẹ giọng nói:
- Cho ngươi.
Hạ Cửu Dương ngơ ngác nhìn khẩu súng trong tay, anh thắc mắc hỏi cô:
- Ngươi có súng từ khi nào?
Khả Lạc nhướng mày nhìn anh, trấn tĩnh nói:
- Trong nhà riêng của nguyên chủ có vài khẩu, ta đem hai khẩu cất ở trong phòng nguyên chủ ở Thời gia.
Hạ Cửu Dương cất khẩu súng vào túi quần, anh vươn tay về phía cô, Khả Lạc mỉm cười nhìn anh, đưa tay đan vào tay anh. Hai người ngang nhiên rời khỏi Thời gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.