Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ
Chương 129: Thế giới 5: DU NGOẠN 〈17〉
nguyennphuongg
13/07/2022
Khả Lạc cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của mình, ở ngay cổ tay ấy trơn nhẵn ấy không mang chút dấu vết quen thuộc, cô thầm nhớ về nốt ruồi son ở cổ tay của thân thể thật, đó là kết ấn giữa cô và Tiểu Cửu.
Hai người ở cạnh nhau lâu, quá quen thuộc nhau, quá hiểu rõ đối phương, nên có lẽ sẽ khó rung động hơn.
Khả Lạc tự nghĩ vậy...
Anh và cô đều là những kẻ biểu hiện trái với tính cách thật, hai người có thể gọi là kẻ hai mặt.
Cô bướng bỉnh, thích trêu đùa hay để ý tiểu tiết, thật ra là kẻ lừa gạt, dối trá và hay diễn trò.
Anh cao ngạo, đôi khi dịu dàng nuông chiều, thật ra là kẻ máu lạnh, âm hiểm.
Điểm giống nhau duy nhất giữa hai người chính là vô tâm vô tình. Cô không rõ đây coi là ưu hay khuyết điểm nữa?
Dù tính cách xấu xa nhưng anh và cô đều mong muốn đem lại một ít hạnh phúc nhỏ nhoi cho những người bất hạnh, có lẽ là hai người không muốn có ai gặp phải những điều mà hai người từng trải...
Khả Lạc nhẹ vuốt cổ tay trái, ánh mắt thâm trầm khó lường. Chợt cửa phòng cô mở ra, Khả Lạc ngước mắt nhìn Thời Lễ đang vội vã chạy vào phòng, cô thắc mắc:
- Tiểu Lễ?
Thời Lễ từng bước tiến lại gần Khả Lạc, đứng trước cô khoảng chừng hai bước chân, cậu ngập ngừng sau đó quyết tâm nói to:
- Cảm ơn.
Mắt cậu vẫn luôn chăm chú nhìn cô, thấy cô muốn nói gì đó, Thời Lễ vội nói tiếp:
- Thời Lâm, chị để tôi nói trước đã.
Khả Lạc lúc này có chút bất ngờ, cô không tin rằng có ngày cậu sẽ gọi cô là chị, Khả Lạc híp mắt nghe cậu nói tiếp:
- Tôi biết tôi gây cho chị nhiều rắc rối, tôi một lần nữa muốn nói xin lỗi chị. Ngoài ra tôi muốn nói với chị tiếng cảm ơn, cảm ơn vì tất cả những gì chị đã giúp tôi.
Ngừng một giây, Thời Lễ kiên định nhìn Khả Lạc, cậu lên tiếng:
- Tôi biết chị không có tình cảm gì với tôi, tôi cũng biết sau này chị cũng sẽ không thích tôi và tôi cũng không muốn chị ghét tôi. Thời Lâm, chị đồng ý buông bỏ quá khứ chứ? Tôi và chị sẽ mãi là chị em đơn thuần.
Khả Lạc nhìn Thời Lễ, bất chợt cô cảm giác cậu nhóc ngây ngô hồi nào đã biết suy nghĩ rồi, cô vươn tay xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói:
- Rời khỏi căn phòng này chúng ta sẽ là chị em một cách đơn thuần nhất.
Ánh mắt Thời Lễ chợt lóe lên tia tiếc nuối, buồn bã nhưng đây là lựa chọn tốt nhất cho cả cô và cậu. Thời Lễ cúi thấp đầu để cô dễ xoa đầu cậu hơn:
- Chị à, cảm ơn.
Khả Lạc mỉm cười nhìn cậu, cô chân thành lên tiếng:
- Tiểu Lễ, thay vì nói tiếng cảm ơn, chị hi vọng em có thể trở nên tài giỏi hơn, gánh vác công ty, đưa công ty ngày càng phát triển hơn.
Cô rút tay về, chỉ lẳng lặng rời khỏi phòng, Thời Lễ khựng người hồi lâu, cuối cùng cũng nhẹ nhõm rời khỏi phòng. Căn phòng vốn có hơi thở ấm áp dần trở nên lạnh lẽo.
Khả Lạc vừa đi xuống lầu vừa thở phào nhẹ nhõm, giải quyết xong nhiệm vụ chủ yếu rồi, việc hiện tại việc cô cần làm chính là ăn chơi chán chê rồi quay về. Vốn định tự lái xe dạo vài vòng, nào ngờ thấy Hạ Cửu Dương đang ngồi trong xe, tay anh nắm lấy vô lăng, cô mở cửa xe ngồi vào ghế cạnh anh, lên tiếng:
- Ngươi đợi ta à.
Hạ Cửu Dương đưa tay chỉnh lại điều hòa, liếc mắt nhìn cô:
- Thời Lễ kiếm ngươi có chuyện gì vậy?
Anh nắm chặt vô lăng, lái xe rời khỏi Thời gia, bầu không khí trầm thấp bao trùm không gian, cổ họng Khả Lạc khô, cô ho khan vài tiếng.
Hạ Cửu Dương mắt vẫn chăm chú nhìn đường, tay lại mò mẫm lấy chai nước suối, thuận tiện tắt điều hòa, mở cửa kính ra.
Khả Lạc nhận chai nước suối, cô uống một ngụm, cảm giác thoải mái hơn, cô chậm rãi nói:
- Nhiệm vụ ở thế giới này hoàn thành rồi.
Anh chỉ gật đầu không đáp, tính cách anh có vẻ thay đổi khác với lúc anh ở hình hài con hồ ly, có thể là do ảnh hưởng một phần từ cơ thể Hạ Cửu Dương.
Khả Lạc đưa mắt nhìn anh, cô lên tiếng:
- Đưa ta đến tiệm hoa của Hứa Hoài Chu.
Hạ Cửu Dương sững người, anh nhếch mép, cợt nhả nói:
- Đừng nói ngươi thích nam chủ ở thế giới này nha.
Cô hùa theo ý anh, ánh mắt cô dần trở nên lấp lánh hơn, cô dịu dàng đáp:
- Thích chứ, anh ta đẹp tựa thiên sứ trong lòng ta, đôi bàn tay thon dài tỏa sáng như pha lê, tính cách lại tốt, vừa ấm áp lại ôn nhu, vừa biết quan tâm lại săn sóc, ngoài ra gu thẩm mỹ anh ta cũng không tệ.
- Nói tiếng người! - Anh lên tiếng.
Khả Lạc nở nụ cười công nghiệp, cô giơ tay tạo cái like:
- Nam chủ đẹp!
Tóm lại, nam chủ hợp gu nhan sắc cô!!
Hạ Cửu Dương khinh bỉ ra mặt, anh rõ biết tính cô háo sắc, nào ngờ không những háo sắc mà còn mặt dày:
- Ta nhớ thế giới trước ngươi nói gu ngươi là người thông minh, trầm lặng kia mà?
Khả Lạc nhún vai, thản nhiên biện hộ:
- Tâm trạng thay đổi, gu cũng thay đổi.
Anh nhếch mép cười, không muốn đôi co với cô.
Khả Lạc chuyển mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm trạng cô trầm xuống, rõ ràng lí do là sợ Hứa Hoài Chu ngốc nghếch bị người ta ăn hiếp, nào ngờ cuối cùng lại nói là do thích nhan sắc anh ta nên mới ở cạnh anh ta...
_______________
(。•̀ᴗ-)✧: niềm vui của mị khi chap lên sóng là đọc comment của mọi người, mà không hiểu sao ít thấy ai comment:((
Chết tâm một chút (*꒦ິ꒳꒦ີ)
Mọi người không comment làm mị không biết mị viết thế nào, có dở không? Có phi logic quá không?
Mị lui về lãnh cung đây, phi tần Mị nay đã thất sủng (。•́︿•̀。)
Hai người ở cạnh nhau lâu, quá quen thuộc nhau, quá hiểu rõ đối phương, nên có lẽ sẽ khó rung động hơn.
Khả Lạc tự nghĩ vậy...
Anh và cô đều là những kẻ biểu hiện trái với tính cách thật, hai người có thể gọi là kẻ hai mặt.
Cô bướng bỉnh, thích trêu đùa hay để ý tiểu tiết, thật ra là kẻ lừa gạt, dối trá và hay diễn trò.
Anh cao ngạo, đôi khi dịu dàng nuông chiều, thật ra là kẻ máu lạnh, âm hiểm.
Điểm giống nhau duy nhất giữa hai người chính là vô tâm vô tình. Cô không rõ đây coi là ưu hay khuyết điểm nữa?
Dù tính cách xấu xa nhưng anh và cô đều mong muốn đem lại một ít hạnh phúc nhỏ nhoi cho những người bất hạnh, có lẽ là hai người không muốn có ai gặp phải những điều mà hai người từng trải...
Khả Lạc nhẹ vuốt cổ tay trái, ánh mắt thâm trầm khó lường. Chợt cửa phòng cô mở ra, Khả Lạc ngước mắt nhìn Thời Lễ đang vội vã chạy vào phòng, cô thắc mắc:
- Tiểu Lễ?
Thời Lễ từng bước tiến lại gần Khả Lạc, đứng trước cô khoảng chừng hai bước chân, cậu ngập ngừng sau đó quyết tâm nói to:
- Cảm ơn.
Mắt cậu vẫn luôn chăm chú nhìn cô, thấy cô muốn nói gì đó, Thời Lễ vội nói tiếp:
- Thời Lâm, chị để tôi nói trước đã.
Khả Lạc lúc này có chút bất ngờ, cô không tin rằng có ngày cậu sẽ gọi cô là chị, Khả Lạc híp mắt nghe cậu nói tiếp:
- Tôi biết tôi gây cho chị nhiều rắc rối, tôi một lần nữa muốn nói xin lỗi chị. Ngoài ra tôi muốn nói với chị tiếng cảm ơn, cảm ơn vì tất cả những gì chị đã giúp tôi.
Ngừng một giây, Thời Lễ kiên định nhìn Khả Lạc, cậu lên tiếng:
- Tôi biết chị không có tình cảm gì với tôi, tôi cũng biết sau này chị cũng sẽ không thích tôi và tôi cũng không muốn chị ghét tôi. Thời Lâm, chị đồng ý buông bỏ quá khứ chứ? Tôi và chị sẽ mãi là chị em đơn thuần.
Khả Lạc nhìn Thời Lễ, bất chợt cô cảm giác cậu nhóc ngây ngô hồi nào đã biết suy nghĩ rồi, cô vươn tay xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói:
- Rời khỏi căn phòng này chúng ta sẽ là chị em một cách đơn thuần nhất.
Ánh mắt Thời Lễ chợt lóe lên tia tiếc nuối, buồn bã nhưng đây là lựa chọn tốt nhất cho cả cô và cậu. Thời Lễ cúi thấp đầu để cô dễ xoa đầu cậu hơn:
- Chị à, cảm ơn.
Khả Lạc mỉm cười nhìn cậu, cô chân thành lên tiếng:
- Tiểu Lễ, thay vì nói tiếng cảm ơn, chị hi vọng em có thể trở nên tài giỏi hơn, gánh vác công ty, đưa công ty ngày càng phát triển hơn.
Cô rút tay về, chỉ lẳng lặng rời khỏi phòng, Thời Lễ khựng người hồi lâu, cuối cùng cũng nhẹ nhõm rời khỏi phòng. Căn phòng vốn có hơi thở ấm áp dần trở nên lạnh lẽo.
Khả Lạc vừa đi xuống lầu vừa thở phào nhẹ nhõm, giải quyết xong nhiệm vụ chủ yếu rồi, việc hiện tại việc cô cần làm chính là ăn chơi chán chê rồi quay về. Vốn định tự lái xe dạo vài vòng, nào ngờ thấy Hạ Cửu Dương đang ngồi trong xe, tay anh nắm lấy vô lăng, cô mở cửa xe ngồi vào ghế cạnh anh, lên tiếng:
- Ngươi đợi ta à.
Hạ Cửu Dương đưa tay chỉnh lại điều hòa, liếc mắt nhìn cô:
- Thời Lễ kiếm ngươi có chuyện gì vậy?
Anh nắm chặt vô lăng, lái xe rời khỏi Thời gia, bầu không khí trầm thấp bao trùm không gian, cổ họng Khả Lạc khô, cô ho khan vài tiếng.
Hạ Cửu Dương mắt vẫn chăm chú nhìn đường, tay lại mò mẫm lấy chai nước suối, thuận tiện tắt điều hòa, mở cửa kính ra.
Khả Lạc nhận chai nước suối, cô uống một ngụm, cảm giác thoải mái hơn, cô chậm rãi nói:
- Nhiệm vụ ở thế giới này hoàn thành rồi.
Anh chỉ gật đầu không đáp, tính cách anh có vẻ thay đổi khác với lúc anh ở hình hài con hồ ly, có thể là do ảnh hưởng một phần từ cơ thể Hạ Cửu Dương.
Khả Lạc đưa mắt nhìn anh, cô lên tiếng:
- Đưa ta đến tiệm hoa của Hứa Hoài Chu.
Hạ Cửu Dương sững người, anh nhếch mép, cợt nhả nói:
- Đừng nói ngươi thích nam chủ ở thế giới này nha.
Cô hùa theo ý anh, ánh mắt cô dần trở nên lấp lánh hơn, cô dịu dàng đáp:
- Thích chứ, anh ta đẹp tựa thiên sứ trong lòng ta, đôi bàn tay thon dài tỏa sáng như pha lê, tính cách lại tốt, vừa ấm áp lại ôn nhu, vừa biết quan tâm lại săn sóc, ngoài ra gu thẩm mỹ anh ta cũng không tệ.
- Nói tiếng người! - Anh lên tiếng.
Khả Lạc nở nụ cười công nghiệp, cô giơ tay tạo cái like:
- Nam chủ đẹp!
Tóm lại, nam chủ hợp gu nhan sắc cô!!
Hạ Cửu Dương khinh bỉ ra mặt, anh rõ biết tính cô háo sắc, nào ngờ không những háo sắc mà còn mặt dày:
- Ta nhớ thế giới trước ngươi nói gu ngươi là người thông minh, trầm lặng kia mà?
Khả Lạc nhún vai, thản nhiên biện hộ:
- Tâm trạng thay đổi, gu cũng thay đổi.
Anh nhếch mép cười, không muốn đôi co với cô.
Khả Lạc chuyển mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm trạng cô trầm xuống, rõ ràng lí do là sợ Hứa Hoài Chu ngốc nghếch bị người ta ăn hiếp, nào ngờ cuối cùng lại nói là do thích nhan sắc anh ta nên mới ở cạnh anh ta...
_______________
(。•̀ᴗ-)✧: niềm vui của mị khi chap lên sóng là đọc comment của mọi người, mà không hiểu sao ít thấy ai comment:((
Chết tâm một chút (*꒦ິ꒳꒦ີ)
Mọi người không comment làm mị không biết mị viết thế nào, có dở không? Có phi logic quá không?
Mị lui về lãnh cung đây, phi tần Mị nay đã thất sủng (。•́︿•̀。)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.