Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ
Chương 119: Thế giới 5: DU NGOẠN 〈7〉
nguyennphuongg
13/07/2022
Hạ Cửu Dương nắm lấy tay Khả Lạc, anh nghịch móng tay cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi bàn tay cô:
- Hứa Hoài Chu là nam chủ ngốc bạch ngọt, anh ấy và nữ chủ sau này sẽ viết lên một câu chuyện siêu ngọt ngào nên ngươi tốt nhất đừng gặp mặt anh ta.
Khả Lạc cúi đầu nhìn Hạ Cửu Dương, cô thắc mắc hỏi:
- Nữ chủ đã xuất hiện chưa?
Anh buông tay cô ra, ngước mắt nhìn cô, Hạ Cửu Dương vươn tay vén mái tóc Khả Lạc, nhẹ giọng nói:
- Nếu không có vấn đề gì xảy ra thì gần một năm nữa nữ chủ sẽ xuất hiện.
- Tận một năm! - Cô bất ngờ.
Hạ Cửu Dương cưng chiều véo má cô, ánh mắt âm trầm ấy cuối cùng cũng ẩn ẩn chút ấm áp:
- Phải, bây giờ là lúc cả nam chủ và nữ chủ hoàn thiện bản thân.
Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu. Hai người cùng nhau ở công ty, đến chiều thì anh đưa cô về nhà.
Buổi sáng, Hạ Cửu Dương vẫn đưa Khả Lạc đến công ty, sau đó anh nhào vào phòng làm việc xử lý toàn bộ công việc, còn cô thì lái xe dạo một vòng như ngày hôm qua.
Vẫn giống hôm qua, Khả Lạc lái xe ngang tiệm hoa của nam chủ, cô đưa mắt nhìn thì thấy người đàn ông trung niên hôm trước vẫn đến đòi tiền thuê tiệm. Khả Lạc khó hiểu, cô dừng xe liền đi thẳng vào tiệm hoa, Khả Lạc đứng chắn trước Hứa Hoài Chu, cô lên tiếng:
- Tiên sinh, tôi nhớ hôm qua chú đã đến đòi tiền thuê rồi mà.
Hứa Hoài Chu đơ người, anh lấp bấp hỏi:
- Thật vậy sao, chú La?
Ông chú ấy liền rối rắm, ánh mắt né tránh Hứa Hoài Chu, giọng điệu tức giận:
- Đòi gì mà đòi! Hôm qua là do cậu ta chưa đóng nên bây giờ ta mới phải đến, phải chính là như vậy đấy.
Khả Lạc nhướng mày, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt đang nói dối, có vẻ như linh cảm của phụ nữ cho cô biết điều này. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại camera ở bên đường, Khả Lạc mỉm cười nói:
- Vậy sao, nhưng tôi vẫn chưa tin lời chú cho lắm. Hay là chúng ta đến đồn cảnh sát xin tua lại camera ngày hôm qua đi.
Chú La ấy như bị giẫm phải mìn, ông ta nắm chặt tay, nâng lên tính đe dọa Khả Lạc:
- Tiểu cô nương tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng. Nếu không thì đứng trách.
Khả Lạc vốn dĩ không sợ ông ta, cô học qua mấy loại võ chẳng để trưng bày mà là để đánh người không biết tốt xấu như ông ta. Chợt, Hứa Hoài Chu kéo lấy tay Khả Lạc khiến cô lui về sau, anh đưa tiền cho ông chú:
- Chú La, tiền thuê nhà đây.
Ông chú ấy liền giật tiền từ tay anh, vẻ mặt lúc này phè phỡn, thỏa mãn rời đi.
Khả Lạc nhìn theo bóng lưng ngang nhiên của ông ta, nói thật là cô đang tức giận, tại sao nam chủ lại hiền lành tới mức ngốc như vậy chứ? Khả Lạc thầm mắng:
- Ngốc tử!!
Hứa Hoài Chu biết cô đang mắng mình, anh vươn tay về phía cô, mỉm cười dịu dàng nói:
- Dù sao tôi cũng cảm ơn cô vì đã có ý muốn giúp tôi.
Khả Lạc đưa mắt nhìn Hứa Hoài Chu, cảm thấy anh cũng khá đẹp mắt, là dáng vẻ đàn anh ôn nhu, ấm áp. Đôi mắt Hứa Hoài Chu rất đẹp, không âm trầm bí ẩn như Hạ Cửu Dương, không phải là mắt phượng ngạo mạn như Thời Lễ, ánh mắt Hứa Hoài Chu thiên hướng dịu dàng, lại sáng, long lanh tựa như bầu trời sao đêm.
Khả Lạc thở dài, cô vươn tay bắt tay anh, lên tiếng giới thiệu:
- Không khách sáo. À, tôi là Thời Lâm.
Hứa Hoài Chu gật gù, anh đáp:
- Tôi là Hứa Hoài Chu.
Khả Lạc mỉm cười, cô rút tay về, đưa tay chỉ về phía dãy hoa linh lan:
- Tôi mua một bó linh lan.
- Hảo, đợi tôi một chút. - Anh cười nói.
Lát sau, Khả Lạc ôm bó hoa linh lan trở về công ty, sao cô cứ có cảm giác nam chủ thế giới này là một ngốc tử nhở?
Vừa đến trước cổng công ty, Khả Lạc chợt thấy Hạ Cửu Dương đang nói chuyện với Thời Khúc, cô tiến đến phía hai người, lên tiếng hỏi:
- Hai người đang nói chuyện gì thế?
Hạ Cửu Dương lắc đầu đáp:
- Không có gì.
Khả Lạc vẫn nghi ngờ nhìn Hạ Cửu Dương nhưng bây giờ không tiện tra vấn anh, cô đưa mắt nhìn Thời Khúc:
- Ba, cùng về nhà ăn cơm đi!
Thời Khúc có chút bất ngờ, ông biết cô chỉ nói thuận miệng nhưng bản thân vẫn có chút vui vẻ, ngoài mặt lại ảm đạm gật đầu:
- Ừm!
Khả Lạc và Hạ Cửu Dương nhìn xe Thời Khúc rời đi, cô bĩu môi nói:
- Rõ ràng cũng rất yêu thương con gái, vậy mà tại sao lại phải giấu kín?
Hạ Cửu Dương lắc đầu tỏ ý không rõ, anh đưa tay tiếp nhận bó linh lan từ tay Khả Lạc, lên tiếng giải thích chuyện ban nãy:
- Thời Khúc muốn ta giúp đỡ ngươi trong công việc, nếu được thì thuyết phục ngươi cho Thời Lễ vào công ty làm.
Cô nhướng mày, cảm thấy mọi chuyện có vẻ khác dự định ban đầu của cô. Khả Lạc kéo tay Hạ Cửu Dương lên xe, hai người đi đến Thời gia.
_________________
(。•̀ᴗ-)✧: Mị ngoi lên đây:
## A a a a!! Mị cảm thấy thế giới 1 này là hủ đường mật, ngọt sâu răng:))
- Hứa Hoài Chu là nam chủ ngốc bạch ngọt, anh ấy và nữ chủ sau này sẽ viết lên một câu chuyện siêu ngọt ngào nên ngươi tốt nhất đừng gặp mặt anh ta.
Khả Lạc cúi đầu nhìn Hạ Cửu Dương, cô thắc mắc hỏi:
- Nữ chủ đã xuất hiện chưa?
Anh buông tay cô ra, ngước mắt nhìn cô, Hạ Cửu Dương vươn tay vén mái tóc Khả Lạc, nhẹ giọng nói:
- Nếu không có vấn đề gì xảy ra thì gần một năm nữa nữ chủ sẽ xuất hiện.
- Tận một năm! - Cô bất ngờ.
Hạ Cửu Dương cưng chiều véo má cô, ánh mắt âm trầm ấy cuối cùng cũng ẩn ẩn chút ấm áp:
- Phải, bây giờ là lúc cả nam chủ và nữ chủ hoàn thiện bản thân.
Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu. Hai người cùng nhau ở công ty, đến chiều thì anh đưa cô về nhà.
Buổi sáng, Hạ Cửu Dương vẫn đưa Khả Lạc đến công ty, sau đó anh nhào vào phòng làm việc xử lý toàn bộ công việc, còn cô thì lái xe dạo một vòng như ngày hôm qua.
Vẫn giống hôm qua, Khả Lạc lái xe ngang tiệm hoa của nam chủ, cô đưa mắt nhìn thì thấy người đàn ông trung niên hôm trước vẫn đến đòi tiền thuê tiệm. Khả Lạc khó hiểu, cô dừng xe liền đi thẳng vào tiệm hoa, Khả Lạc đứng chắn trước Hứa Hoài Chu, cô lên tiếng:
- Tiên sinh, tôi nhớ hôm qua chú đã đến đòi tiền thuê rồi mà.
Hứa Hoài Chu đơ người, anh lấp bấp hỏi:
- Thật vậy sao, chú La?
Ông chú ấy liền rối rắm, ánh mắt né tránh Hứa Hoài Chu, giọng điệu tức giận:
- Đòi gì mà đòi! Hôm qua là do cậu ta chưa đóng nên bây giờ ta mới phải đến, phải chính là như vậy đấy.
Khả Lạc nhướng mày, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt đang nói dối, có vẻ như linh cảm của phụ nữ cho cô biết điều này. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại camera ở bên đường, Khả Lạc mỉm cười nói:
- Vậy sao, nhưng tôi vẫn chưa tin lời chú cho lắm. Hay là chúng ta đến đồn cảnh sát xin tua lại camera ngày hôm qua đi.
Chú La ấy như bị giẫm phải mìn, ông ta nắm chặt tay, nâng lên tính đe dọa Khả Lạc:
- Tiểu cô nương tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng. Nếu không thì đứng trách.
Khả Lạc vốn dĩ không sợ ông ta, cô học qua mấy loại võ chẳng để trưng bày mà là để đánh người không biết tốt xấu như ông ta. Chợt, Hứa Hoài Chu kéo lấy tay Khả Lạc khiến cô lui về sau, anh đưa tiền cho ông chú:
- Chú La, tiền thuê nhà đây.
Ông chú ấy liền giật tiền từ tay anh, vẻ mặt lúc này phè phỡn, thỏa mãn rời đi.
Khả Lạc nhìn theo bóng lưng ngang nhiên của ông ta, nói thật là cô đang tức giận, tại sao nam chủ lại hiền lành tới mức ngốc như vậy chứ? Khả Lạc thầm mắng:
- Ngốc tử!!
Hứa Hoài Chu biết cô đang mắng mình, anh vươn tay về phía cô, mỉm cười dịu dàng nói:
- Dù sao tôi cũng cảm ơn cô vì đã có ý muốn giúp tôi.
Khả Lạc đưa mắt nhìn Hứa Hoài Chu, cảm thấy anh cũng khá đẹp mắt, là dáng vẻ đàn anh ôn nhu, ấm áp. Đôi mắt Hứa Hoài Chu rất đẹp, không âm trầm bí ẩn như Hạ Cửu Dương, không phải là mắt phượng ngạo mạn như Thời Lễ, ánh mắt Hứa Hoài Chu thiên hướng dịu dàng, lại sáng, long lanh tựa như bầu trời sao đêm.
Khả Lạc thở dài, cô vươn tay bắt tay anh, lên tiếng giới thiệu:
- Không khách sáo. À, tôi là Thời Lâm.
Hứa Hoài Chu gật gù, anh đáp:
- Tôi là Hứa Hoài Chu.
Khả Lạc mỉm cười, cô rút tay về, đưa tay chỉ về phía dãy hoa linh lan:
- Tôi mua một bó linh lan.
- Hảo, đợi tôi một chút. - Anh cười nói.
Lát sau, Khả Lạc ôm bó hoa linh lan trở về công ty, sao cô cứ có cảm giác nam chủ thế giới này là một ngốc tử nhở?
Vừa đến trước cổng công ty, Khả Lạc chợt thấy Hạ Cửu Dương đang nói chuyện với Thời Khúc, cô tiến đến phía hai người, lên tiếng hỏi:
- Hai người đang nói chuyện gì thế?
Hạ Cửu Dương lắc đầu đáp:
- Không có gì.
Khả Lạc vẫn nghi ngờ nhìn Hạ Cửu Dương nhưng bây giờ không tiện tra vấn anh, cô đưa mắt nhìn Thời Khúc:
- Ba, cùng về nhà ăn cơm đi!
Thời Khúc có chút bất ngờ, ông biết cô chỉ nói thuận miệng nhưng bản thân vẫn có chút vui vẻ, ngoài mặt lại ảm đạm gật đầu:
- Ừm!
Khả Lạc và Hạ Cửu Dương nhìn xe Thời Khúc rời đi, cô bĩu môi nói:
- Rõ ràng cũng rất yêu thương con gái, vậy mà tại sao lại phải giấu kín?
Hạ Cửu Dương lắc đầu tỏ ý không rõ, anh đưa tay tiếp nhận bó linh lan từ tay Khả Lạc, lên tiếng giải thích chuyện ban nãy:
- Thời Khúc muốn ta giúp đỡ ngươi trong công việc, nếu được thì thuyết phục ngươi cho Thời Lễ vào công ty làm.
Cô nhướng mày, cảm thấy mọi chuyện có vẻ khác dự định ban đầu của cô. Khả Lạc kéo tay Hạ Cửu Dương lên xe, hai người đi đến Thời gia.
_________________
(。•̀ᴗ-)✧: Mị ngoi lên đây:
## A a a a!! Mị cảm thấy thế giới 1 này là hủ đường mật, ngọt sâu răng:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.