Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ
Chương 163: Thế giới 7: Thuần phục bác sĩ hai mặt 〈3〉
nguyennphuongg
02/09/2022
Tề Thanh Tử ra khỏi phòng tắm, khăn vắt trên vai, một tay kéo góc khăn lau tóc, đôi mắt hồ ly mềm mại chăm chú nhìn Khả Lạc:
- Tiểu tâm can, cậu chừng nào mới chịu theo tớ đây?
Khả Lạc nghiêng đầu nhìn cô bạn, cười khúc khích:
- Có bao giờ tớ không theo cậu đâu.
Cô bĩu môi, tay lấy tấm khăn quăng một đường parabol rơi thẳng lên đầu Khả Lạc, che khuất tầm mắt của cô ấy:
- Tớ không muốn nói chuyện với đồ ngốc như cậu nữa.
Thấy Khả Lạc im lặng, cô bực bội dậm chân:
- Tớ có thua gì tên cẩu nam nhân đó đâu, thậm chí còn giàu hơn hắn nữa!
Vừa đẹp, vừa giàu lại biết cưng chiều như cô mà cô ngốc kia lại không chịu!! Tức chết lão nương rồi!
Khả Lạc vừa hất tấm chăn ra, đôi mắt chưa kịp thấy ánh sáng đã bị cảnh xuân đập vào mắt, mũi cô hơi nóng lên.
Thiên địa ơi, có cơ bụng số 11!!!
Tề Thanh Tử cũng phát hiện ra tầm mắt nóng bỏng của Khả Lạc, cô cười cười, tay vịn vạt áo kéo cao hơn:
- Hắn có cơ bụng như tớ không? Hửm!
Khả Lạc dứt không nỗi trước cô bạn, cô cảm thấy nếu không vướt nhiệm vụ ẩn đã trực tiếp ăn đậu hũ của cô bạn này rồi.
Eo nhỏ, rắn chắc lại hiện rõ từng đường cơ, thật vừa miệng cô!!!
Tề Thanh Tử vui đùa thả vạt áo xuống, ngồi bẹp dưới sàn nhà, lên tiếng:
- Giúp tớ lau tóc với.
Cô gật đầu liền phủ tấm khăn lên tóc cô bạn, tấm khăn mềm mại chà sát tóc, màu trắng kem của khăn càng làm nổi bật màu tóc của cô gái.
Tề Thanh Tử vươn tay bắt lấy tay Khả Lạc vân vê, thở dài kèm theo sự bực tức:
- Cậu ốm rồi, có phải tên kia không chăm sóc cậu tốt không?
Cô hơi khựng người, liếc nhìn bàn tay mình, ban nãy cô không để ý kĩ, giờ mới phát hiện cánh tay cô quá ốm rồi, nhìn cứ như là da bọc xương thôi.
Tề Thanh Tử không nghe thấy cô đáp lời liền quay người ôm lấy eo Khả Lạc, phiền muộn nói:
- Tớ không muốn thấy cậu buồn. Cô bạn luôn mỉm cười dịu dàng của tớ đi đâu rồi...?
Khả Lạc hít mũi, đáp lại cô ấy bằng một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu, mùi dầu gội thoang thoảng bên chóp mũi cô:
- Cô ấy sẽ sớm trở lại thôi.
Chợt điện thoại Khả Lạc vang lên, cô loay hoay coi tiếng vang ấy phát ra từ đâu. Tề Thanh Tử trườn người về phía sofa đối diện, vươn tay bắt lấy điện thoại đưa cho Khả Lạc.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng âm ấm, dịu dàng như thái dương của Bùi Du:
- Anh vừa xong ca phẫu thuật liền đến phòng tìm em, nhưng không thấy. Em về nhà rồi à?
Khả Lạc vừa nghe giọng thì da gà đã sởn lên, cố níu lại lí trí, cô đáp:
- Em đang trên đường về.
Nói rồi cô liền cúp máy, có lẽ cô cần phải cực kì tịnh tâm để có thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn lần này rồi.
Tề Thanh Tử buồn bực đưa Khả Lạc về lại nhà của Bùi Du. Trên đường đi thì nhận cuộc gọi của trợ lí:
- Sếp, có người ở công ty đang muốn tìm cô. Có cần tôi đến đón không?
Tề Thanh Tử lạnh mặt lái xe, nghe vậy tức giận quát:
- Đuổi đi, không có hứng gặp.
Đầu dây bên kia khó xử im lặng, sếp hắn gì cũng tốt, mỗi tội tính tình hơi khó chịu.
Khả Lạc biết cơn giận của cô bạn từ đâu ra, vươn tay chọt chọt bả vai của Tề Thanh Tử, thả một cái hôn gió cho cô, Tề Thanh Tử lúc này mới dễ chịu hơn:
- Được rồi, lát tôi tự đến công ty.
Cậu trợ lí cũng đã nghe thấy âm thanh của tiếng hôn gió, ngại ngùng tắt máy, sếp cậu cũng đã có rồi, xử nam như cậu cũng phải mau mau kiếm người yêu thôi!
Lúc Khả Lạc về nhà đã thấy Bùi Du ngồi trên dãy ghế gỗ được chạm khắc tinh tế, căn phòng khách theo hướng cổ kính, những bức tranh sơn mài cùng bức thư pháp được treo lên trên tường.
Nam nhân nâng mắt nhìn cô, Khả Lạc vừa nhìn đã hơi sững người.
Gương mặt rắn cùng đôi mắt hẹp dài, mũi cao dài, môi mỏng với khóe môi cong, nhìn vào đã thấy tia nham hiểm, không hề giống như tính cách của hắn. Bùi Du nheo mắt, tay quơ lấy kính loạn gọng titan trên bàn, đôi mắt hẹp dài ẩn sau tròng kính, kéo sự bại hoại ban nãy biến thành văn nhã.
Sơ mi xanh nhạt được nhét trong quần chỉn tề, cúc áo đầu tiên đã bị gỡ ra, lộ một khoảng xương quai xanh. Anh buông laptop xuống bàn, đi lại phía cô:
- Em đừng buồn, cố gắng dưỡng thân thể cho tốt.
Khả Lạc đã sớm nuôi nâng cảm xúc từ lúc mới vào nhà, cô ngước mắt nhìn Bùi Du, đuôi mắt dần ửng đỏ, tay hướng về phía ngực anh đánh loạn xạ:
- Bùi Du, chúng ta ly hôn đi, anh ngoại tình rồi, anh đã làm tổn thương em rồi đấy!!
Bùi Du cụp mi, giấu tất cả cảm xúc vào sâu trong đáy mắt, một tay vuốt sau lưng cô:
- Đó là do người trong bệnh viện đồn bậy thôi. Em bình tĩnh chút, mau hít thở sâu.
Khả Lạc đẩy anh ra, bàn tay từng tát nữ chủ liền tát thẳng vào má của Bùi Du, trong lòng cô chỉ còn hai chữ.
Sảng khoái!
Bỏ lại nam chủ trơ trọi đứng yên tại chỗ, cô lướt qua người anh:
- Ly hôn đi. Ngay cả sự tôn trọng cũng không có thì ở cạnh nhau làm gì.
Bùi Du mím môi, anh cũng là người bị hại kia mà, tại cô nhóc ấy cứ lẽo đẽo theo anh nên mới bị mọi người phao tin đồn, ngẫm lại vẻ mặt đau khổ ban nãy của Khả Lạc, anh phiền não thở dài.
- Tiểu tâm can, cậu chừng nào mới chịu theo tớ đây?
Khả Lạc nghiêng đầu nhìn cô bạn, cười khúc khích:
- Có bao giờ tớ không theo cậu đâu.
Cô bĩu môi, tay lấy tấm khăn quăng một đường parabol rơi thẳng lên đầu Khả Lạc, che khuất tầm mắt của cô ấy:
- Tớ không muốn nói chuyện với đồ ngốc như cậu nữa.
Thấy Khả Lạc im lặng, cô bực bội dậm chân:
- Tớ có thua gì tên cẩu nam nhân đó đâu, thậm chí còn giàu hơn hắn nữa!
Vừa đẹp, vừa giàu lại biết cưng chiều như cô mà cô ngốc kia lại không chịu!! Tức chết lão nương rồi!
Khả Lạc vừa hất tấm chăn ra, đôi mắt chưa kịp thấy ánh sáng đã bị cảnh xuân đập vào mắt, mũi cô hơi nóng lên.
Thiên địa ơi, có cơ bụng số 11!!!
Tề Thanh Tử cũng phát hiện ra tầm mắt nóng bỏng của Khả Lạc, cô cười cười, tay vịn vạt áo kéo cao hơn:
- Hắn có cơ bụng như tớ không? Hửm!
Khả Lạc dứt không nỗi trước cô bạn, cô cảm thấy nếu không vướt nhiệm vụ ẩn đã trực tiếp ăn đậu hũ của cô bạn này rồi.
Eo nhỏ, rắn chắc lại hiện rõ từng đường cơ, thật vừa miệng cô!!!
Tề Thanh Tử vui đùa thả vạt áo xuống, ngồi bẹp dưới sàn nhà, lên tiếng:
- Giúp tớ lau tóc với.
Cô gật đầu liền phủ tấm khăn lên tóc cô bạn, tấm khăn mềm mại chà sát tóc, màu trắng kem của khăn càng làm nổi bật màu tóc của cô gái.
Tề Thanh Tử vươn tay bắt lấy tay Khả Lạc vân vê, thở dài kèm theo sự bực tức:
- Cậu ốm rồi, có phải tên kia không chăm sóc cậu tốt không?
Cô hơi khựng người, liếc nhìn bàn tay mình, ban nãy cô không để ý kĩ, giờ mới phát hiện cánh tay cô quá ốm rồi, nhìn cứ như là da bọc xương thôi.
Tề Thanh Tử không nghe thấy cô đáp lời liền quay người ôm lấy eo Khả Lạc, phiền muộn nói:
- Tớ không muốn thấy cậu buồn. Cô bạn luôn mỉm cười dịu dàng của tớ đi đâu rồi...?
Khả Lạc hít mũi, đáp lại cô ấy bằng một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu, mùi dầu gội thoang thoảng bên chóp mũi cô:
- Cô ấy sẽ sớm trở lại thôi.
Chợt điện thoại Khả Lạc vang lên, cô loay hoay coi tiếng vang ấy phát ra từ đâu. Tề Thanh Tử trườn người về phía sofa đối diện, vươn tay bắt lấy điện thoại đưa cho Khả Lạc.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng âm ấm, dịu dàng như thái dương của Bùi Du:
- Anh vừa xong ca phẫu thuật liền đến phòng tìm em, nhưng không thấy. Em về nhà rồi à?
Khả Lạc vừa nghe giọng thì da gà đã sởn lên, cố níu lại lí trí, cô đáp:
- Em đang trên đường về.
Nói rồi cô liền cúp máy, có lẽ cô cần phải cực kì tịnh tâm để có thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn lần này rồi.
Tề Thanh Tử buồn bực đưa Khả Lạc về lại nhà của Bùi Du. Trên đường đi thì nhận cuộc gọi của trợ lí:
- Sếp, có người ở công ty đang muốn tìm cô. Có cần tôi đến đón không?
Tề Thanh Tử lạnh mặt lái xe, nghe vậy tức giận quát:
- Đuổi đi, không có hứng gặp.
Đầu dây bên kia khó xử im lặng, sếp hắn gì cũng tốt, mỗi tội tính tình hơi khó chịu.
Khả Lạc biết cơn giận của cô bạn từ đâu ra, vươn tay chọt chọt bả vai của Tề Thanh Tử, thả một cái hôn gió cho cô, Tề Thanh Tử lúc này mới dễ chịu hơn:
- Được rồi, lát tôi tự đến công ty.
Cậu trợ lí cũng đã nghe thấy âm thanh của tiếng hôn gió, ngại ngùng tắt máy, sếp cậu cũng đã có rồi, xử nam như cậu cũng phải mau mau kiếm người yêu thôi!
Lúc Khả Lạc về nhà đã thấy Bùi Du ngồi trên dãy ghế gỗ được chạm khắc tinh tế, căn phòng khách theo hướng cổ kính, những bức tranh sơn mài cùng bức thư pháp được treo lên trên tường.
Nam nhân nâng mắt nhìn cô, Khả Lạc vừa nhìn đã hơi sững người.
Gương mặt rắn cùng đôi mắt hẹp dài, mũi cao dài, môi mỏng với khóe môi cong, nhìn vào đã thấy tia nham hiểm, không hề giống như tính cách của hắn. Bùi Du nheo mắt, tay quơ lấy kính loạn gọng titan trên bàn, đôi mắt hẹp dài ẩn sau tròng kính, kéo sự bại hoại ban nãy biến thành văn nhã.
Sơ mi xanh nhạt được nhét trong quần chỉn tề, cúc áo đầu tiên đã bị gỡ ra, lộ một khoảng xương quai xanh. Anh buông laptop xuống bàn, đi lại phía cô:
- Em đừng buồn, cố gắng dưỡng thân thể cho tốt.
Khả Lạc đã sớm nuôi nâng cảm xúc từ lúc mới vào nhà, cô ngước mắt nhìn Bùi Du, đuôi mắt dần ửng đỏ, tay hướng về phía ngực anh đánh loạn xạ:
- Bùi Du, chúng ta ly hôn đi, anh ngoại tình rồi, anh đã làm tổn thương em rồi đấy!!
Bùi Du cụp mi, giấu tất cả cảm xúc vào sâu trong đáy mắt, một tay vuốt sau lưng cô:
- Đó là do người trong bệnh viện đồn bậy thôi. Em bình tĩnh chút, mau hít thở sâu.
Khả Lạc đẩy anh ra, bàn tay từng tát nữ chủ liền tát thẳng vào má của Bùi Du, trong lòng cô chỉ còn hai chữ.
Sảng khoái!
Bỏ lại nam chủ trơ trọi đứng yên tại chỗ, cô lướt qua người anh:
- Ly hôn đi. Ngay cả sự tôn trọng cũng không có thì ở cạnh nhau làm gì.
Bùi Du mím môi, anh cũng là người bị hại kia mà, tại cô nhóc ấy cứ lẽo đẽo theo anh nên mới bị mọi người phao tin đồn, ngẫm lại vẻ mặt đau khổ ban nãy của Khả Lạc, anh phiền não thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.