Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!
Chương 100: Đại Tướng Uy Vũ (8)
Lạc Hoa Khai
04/03/2022
Ánh mắt Laure hơi trầm xuống, hắn lạnh nhạt nhìn Lăng Tiêu đang cố gắng thoát khỏi tay mình, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ xấu, thật sự người kia cũng quá giảo hoạt, cả hai lần hắn đều bị thua thiệt trong tay y, nếu lần này không làm chút gì đó hắn thật sự cảm thấy có lỗi với bản thân mình.
Laure bỗng nhiên mỉm cười, bàn tay còn lại đưa lên nắm cằm của Lăng Tiêu, ép y nhìn thẳng vào mắt mình: ''ngài tổng tư lệnh, nói xem nếu ta đem ngài giao cho bọn họ thì sẽ thế nào?''
"vì cái gì anh cho rằng người bọn họ muốn tìm là tôi?'' Lăng Tiêu nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh chẳng có chút nào gọi là hoảng loạn, thấy Laure không nói, y mới mở miệng nói tiếp, giọng điệu có chút trào phúng: ''chẳng lẽ đại tướng Laure đây dự liệu như thần, có năng lực như Lưu Bá Ôn biết trước đoán mệnh à? Bỏ tay ra!''
Laure tuy không biết Lưu Bá Ôn là ai nhưng vẫn cố chấp: ''cho dù người bọn họ muốn tìm không phải là ngài, nhưng việc này cùng với ngài chắc chắn có liên quan''
Lăng Tiêu bị lý lẽ hùng hồn của người này khiến cho bật cười rồi, cười nhạo một tiếng, Lăng Tiêu dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Laure: ''có liên quan tới tôi hay không thì thế nào? Bọn họ còn có thể làm gì được tôi sao? Hãy nhớ, đây là Nam quốc, là địa bàn của tôi, anh nghĩ rằng bọn họ sẽ gϊếŧ chết tôi trên địa bàn của tôi được hay sao?''
Laure hơi nhíu mày: ''người ở bên trong đều là những người có địa vị không tầm thường, bọn có có thể không gϊếŧ được ngài, nhưng mà lại có thể khiến ngài trắng tay trong chốc lát, ngài không sợ sao?''
''đại tướng Laure, anh tốt nhất vẫn nên lo cho bản thân anh thì hơn, có vẻ do thất bại hai lần đã khiến đầu óc anh trở nên choáng váng rồi, lại nói, anh có bằng chứng không?'' nói tới câu sau, Lăng Tiêu thật sâu nhìn Laure, thấy hắn vẫn còn im lặng thì cười nhạo một tiếng, không biết lấy từ đâu ra sức lực, Lăng Tiêu liền gỡ được tay ra khỏi bàn tay Laure rồi xoay người đi tới chiếc xe đang đỗ ở phía xa.
Mà lần này, Laure không có cản hắn lại.
Vừa mới ngồi vào trong xe, Lăng Tiêu đã ngất lịm, quả nhiên như hắn đoán, cái thân thể này không căng được bao lâu.
Đợi tới khi Lăng Tiêu tỉnh dậy thì cũng là sáng hôm sau, Lăng Tiêu mệt mỏi ngồi dậy, đầu óc mơ mơ hồ hồ, khi hắn cúi xuống thấy quần áo trên người mình đã được đổi bằng áo ngủ thì hơi nhíu mày.
Lăng Tiêu nhấc chân đứng dậy, vừa đi tới chạm vào ổ khóa thì cửa phòng đã được mở ra, là An Hàm, hắn ta thấy Lăng Tiêu thì hơi sững sờ một chút, cả người cứng đờ, sau đó Lăng Tiêu chỉ kịp thấy hắn ta đỏ mặt mà cúi đầu xuống, lắp bắp mà mở miệng: ''buổi, buổi sáng tốt lành đại tướng, ngài, ngài..''
"chuyện hôm qua xử lý như thế nào?'' Lăng Tiêu thấy hắn mãi vẫn không nói lên lời thì không nhịn được hỏi, hắn vốn định hỏi rằng hôm qua là ai tùy tiện động vào quần áo của hắn, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy phản ứng của mình hơi thái quá, vậy nên câu nói vừa tới cổ họng liền bị mắc nghẹn, bỗng nhớ tới vị hoàng tử Anh quốc kia hắn liền hỏi xem tình hình của cậu ta.
Nhắc tới việc kia, vẻ mặt của An Hàm bỗng nghiêm túc cả lên, hắn đứng thẳng lưng nghiêm trang mà báo cáo, chỉ là hắn cao hơn Lăng Tiêu tận nửa cái đầu, nên khi nói chuyện vẫn phải cúi xuống xem y: ''chuyện kia đã xử lý xong, cậu ta bị người của chúng ta nhốt ở trong căn phòng kín..''
Nghĩ nghĩ, An Hàm lại nói thêm:
''đại tướng yên tâm, khi cậu ta bị đưa vào thì vẫn còn đang hôn mê, tôi cũng đã nhắc nhở lính canh gác rất nhiều lần, cậu ta tuyệt đối sẽ không biết được rằng mình đã bị ai bắt đi''
Lăng Tiêu nghe vậy liền hài lòng gật đầu, mà An Hàm cũng hơi thắc mắc: ''đại tướng, rốt cuộc người này cùng chúng ta không có quan hệ gì, chúng ta vì sao lại phải giam hắn lại?
Phía bên quốc vương Anh quốc đang cho người lục soát khắp nơi, vả lại vị hoàng tử Anh quốc mất tích lại là ở địa bàn của chúng ta, đối với chúng ta đều không phải là việc tốt, cho dù có tìm được hay không đi nữa thì chỉ sợ rằng y sẽ giận chó đánh mèo, đường đường chính chính đem quân sang đánh chúng ta''
Nói xong, An Hàm cũng có chút nôn nóng, khi ấy hắn còn không biết người mà đại tướng nói mang đi là ai, nếu biết hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, đây chính là một nước cờ chết, hiện giờ thả người không được mà giữ người cũng không xong, ai mà không biết vị quốc vương này yêu quý đứa con trai độc nhất như thế nào? Chắc chắn ông ta sẽ truy cứu đến cùng, dù gì thì cũng phải có người đi ra chịu chết.
Mà Lăng Tiêu nghe thấy lời An Hàm nói thì cũng chẳng tỏ ra ý kiến gì, y chỉ cong môi mỉm cười, đợi tới khi người này gấp tới phát khóc thì mới mở miệng giải thích: ''nghĩ không sai, nhưng mà ai bảo rằng chúng ta sẽ là người chịu tội? Cậu có biết rằng quân Pháp và Anh gần đây đang tranh dành thuộc địa của các nước Đông Dương không?''
''ý ngài là..''
Lăng Tiêu mỉm cười: ''đúng vậy, để hai con hổ chém gϊếŧ lẫn nhau, chúng ta ngư ông đắc lợi''
Ngay từ đầu Lăng Tiêu đã có ý định khiến cho nước Pháp và Anh quốc tuyên chiến với nhau, nhưng mà lại thiếu mỗi mồi dẫn lửa, mà vừa lúc vị hoàng tử ngu ngốc kia lại tự tặng người tới cửa, vì cái gì Lăng Tiêu sẽ không dùng? Hắn đem Henry nhốt lên, sau đó vu oan giá hoại cho quân Pháp, hai bên Anh quốc và nước Pháp đã sớm xem nhau không vừa mắt, bên trong ngầm đấu không biết bao nhiêu năm, nay chắc chắn sẽ vì việc này mà bùng nổ.
Chờ tới quân Anh kéo nhau tới nước Pháp đánh, lúc đó, cũng chính là thời cơ thích hợp nhất để hắn phản công.
Mà lý do để quốc vương Anh quốc tin rằng con trai mình bị quân Pháp bắt là gì? Đương nhiên là để thực dân anh rút ra khỏi nước khác bên Đông Dương, để quân Pháp một mình chiếm lợi.
Tuy Lăng Tiêu biết cách này của mình sẽ liên lụy nhiều người vô tội, nhưng trong chiến tranh việc có người chết chính là không thể tránh khỏi, muốn làm gì thì cũng phải trả giá.
Hắn muốn giữ cho quốc gia hòa bình, chỉ biết liều mạng thôi thì chưa đủ, cái chính đó là hắn có năng lực và đầu óc đó hay không, vậy nên nếu cứ giữ một tấm lòng lương thiện, mong mọi người đừng đánh nhau, đừng gϊếŧ người thì tất cả cũng chỉ là si tâm vọng tưởng.
Laure bỗng nhiên mỉm cười, bàn tay còn lại đưa lên nắm cằm của Lăng Tiêu, ép y nhìn thẳng vào mắt mình: ''ngài tổng tư lệnh, nói xem nếu ta đem ngài giao cho bọn họ thì sẽ thế nào?''
"vì cái gì anh cho rằng người bọn họ muốn tìm là tôi?'' Lăng Tiêu nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh chẳng có chút nào gọi là hoảng loạn, thấy Laure không nói, y mới mở miệng nói tiếp, giọng điệu có chút trào phúng: ''chẳng lẽ đại tướng Laure đây dự liệu như thần, có năng lực như Lưu Bá Ôn biết trước đoán mệnh à? Bỏ tay ra!''
Laure tuy không biết Lưu Bá Ôn là ai nhưng vẫn cố chấp: ''cho dù người bọn họ muốn tìm không phải là ngài, nhưng việc này cùng với ngài chắc chắn có liên quan''
Lăng Tiêu bị lý lẽ hùng hồn của người này khiến cho bật cười rồi, cười nhạo một tiếng, Lăng Tiêu dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Laure: ''có liên quan tới tôi hay không thì thế nào? Bọn họ còn có thể làm gì được tôi sao? Hãy nhớ, đây là Nam quốc, là địa bàn của tôi, anh nghĩ rằng bọn họ sẽ gϊếŧ chết tôi trên địa bàn của tôi được hay sao?''
Laure hơi nhíu mày: ''người ở bên trong đều là những người có địa vị không tầm thường, bọn có có thể không gϊếŧ được ngài, nhưng mà lại có thể khiến ngài trắng tay trong chốc lát, ngài không sợ sao?''
''đại tướng Laure, anh tốt nhất vẫn nên lo cho bản thân anh thì hơn, có vẻ do thất bại hai lần đã khiến đầu óc anh trở nên choáng váng rồi, lại nói, anh có bằng chứng không?'' nói tới câu sau, Lăng Tiêu thật sâu nhìn Laure, thấy hắn vẫn còn im lặng thì cười nhạo một tiếng, không biết lấy từ đâu ra sức lực, Lăng Tiêu liền gỡ được tay ra khỏi bàn tay Laure rồi xoay người đi tới chiếc xe đang đỗ ở phía xa.
Mà lần này, Laure không có cản hắn lại.
Vừa mới ngồi vào trong xe, Lăng Tiêu đã ngất lịm, quả nhiên như hắn đoán, cái thân thể này không căng được bao lâu.
Đợi tới khi Lăng Tiêu tỉnh dậy thì cũng là sáng hôm sau, Lăng Tiêu mệt mỏi ngồi dậy, đầu óc mơ mơ hồ hồ, khi hắn cúi xuống thấy quần áo trên người mình đã được đổi bằng áo ngủ thì hơi nhíu mày.
Lăng Tiêu nhấc chân đứng dậy, vừa đi tới chạm vào ổ khóa thì cửa phòng đã được mở ra, là An Hàm, hắn ta thấy Lăng Tiêu thì hơi sững sờ một chút, cả người cứng đờ, sau đó Lăng Tiêu chỉ kịp thấy hắn ta đỏ mặt mà cúi đầu xuống, lắp bắp mà mở miệng: ''buổi, buổi sáng tốt lành đại tướng, ngài, ngài..''
"chuyện hôm qua xử lý như thế nào?'' Lăng Tiêu thấy hắn mãi vẫn không nói lên lời thì không nhịn được hỏi, hắn vốn định hỏi rằng hôm qua là ai tùy tiện động vào quần áo của hắn, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy phản ứng của mình hơi thái quá, vậy nên câu nói vừa tới cổ họng liền bị mắc nghẹn, bỗng nhớ tới vị hoàng tử Anh quốc kia hắn liền hỏi xem tình hình của cậu ta.
Nhắc tới việc kia, vẻ mặt của An Hàm bỗng nghiêm túc cả lên, hắn đứng thẳng lưng nghiêm trang mà báo cáo, chỉ là hắn cao hơn Lăng Tiêu tận nửa cái đầu, nên khi nói chuyện vẫn phải cúi xuống xem y: ''chuyện kia đã xử lý xong, cậu ta bị người của chúng ta nhốt ở trong căn phòng kín..''
Nghĩ nghĩ, An Hàm lại nói thêm:
''đại tướng yên tâm, khi cậu ta bị đưa vào thì vẫn còn đang hôn mê, tôi cũng đã nhắc nhở lính canh gác rất nhiều lần, cậu ta tuyệt đối sẽ không biết được rằng mình đã bị ai bắt đi''
Lăng Tiêu nghe vậy liền hài lòng gật đầu, mà An Hàm cũng hơi thắc mắc: ''đại tướng, rốt cuộc người này cùng chúng ta không có quan hệ gì, chúng ta vì sao lại phải giam hắn lại?
Phía bên quốc vương Anh quốc đang cho người lục soát khắp nơi, vả lại vị hoàng tử Anh quốc mất tích lại là ở địa bàn của chúng ta, đối với chúng ta đều không phải là việc tốt, cho dù có tìm được hay không đi nữa thì chỉ sợ rằng y sẽ giận chó đánh mèo, đường đường chính chính đem quân sang đánh chúng ta''
Nói xong, An Hàm cũng có chút nôn nóng, khi ấy hắn còn không biết người mà đại tướng nói mang đi là ai, nếu biết hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, đây chính là một nước cờ chết, hiện giờ thả người không được mà giữ người cũng không xong, ai mà không biết vị quốc vương này yêu quý đứa con trai độc nhất như thế nào? Chắc chắn ông ta sẽ truy cứu đến cùng, dù gì thì cũng phải có người đi ra chịu chết.
Mà Lăng Tiêu nghe thấy lời An Hàm nói thì cũng chẳng tỏ ra ý kiến gì, y chỉ cong môi mỉm cười, đợi tới khi người này gấp tới phát khóc thì mới mở miệng giải thích: ''nghĩ không sai, nhưng mà ai bảo rằng chúng ta sẽ là người chịu tội? Cậu có biết rằng quân Pháp và Anh gần đây đang tranh dành thuộc địa của các nước Đông Dương không?''
''ý ngài là..''
Lăng Tiêu mỉm cười: ''đúng vậy, để hai con hổ chém gϊếŧ lẫn nhau, chúng ta ngư ông đắc lợi''
Ngay từ đầu Lăng Tiêu đã có ý định khiến cho nước Pháp và Anh quốc tuyên chiến với nhau, nhưng mà lại thiếu mỗi mồi dẫn lửa, mà vừa lúc vị hoàng tử ngu ngốc kia lại tự tặng người tới cửa, vì cái gì Lăng Tiêu sẽ không dùng? Hắn đem Henry nhốt lên, sau đó vu oan giá hoại cho quân Pháp, hai bên Anh quốc và nước Pháp đã sớm xem nhau không vừa mắt, bên trong ngầm đấu không biết bao nhiêu năm, nay chắc chắn sẽ vì việc này mà bùng nổ.
Chờ tới quân Anh kéo nhau tới nước Pháp đánh, lúc đó, cũng chính là thời cơ thích hợp nhất để hắn phản công.
Mà lý do để quốc vương Anh quốc tin rằng con trai mình bị quân Pháp bắt là gì? Đương nhiên là để thực dân anh rút ra khỏi nước khác bên Đông Dương, để quân Pháp một mình chiếm lợi.
Tuy Lăng Tiêu biết cách này của mình sẽ liên lụy nhiều người vô tội, nhưng trong chiến tranh việc có người chết chính là không thể tránh khỏi, muốn làm gì thì cũng phải trả giá.
Hắn muốn giữ cho quốc gia hòa bình, chỉ biết liều mạng thôi thì chưa đủ, cái chính đó là hắn có năng lực và đầu óc đó hay không, vậy nên nếu cứ giữ một tấm lòng lương thiện, mong mọi người đừng đánh nhau, đừng gϊếŧ người thì tất cả cũng chỉ là si tâm vọng tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.