Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!
Chương 77: Mạt Thế Buông Xuống (13)
Lạc Hoa Khai
31/05/2021
Đây rốt cuộc là cái căn bệnh quái quỷ gì nha???
Nếu không phải là Cố Trì có năng lực, e rằng hắn đã bị người ta đánh chết không biết bao nhiêu lần.
Cố Trì thấy Lăng Tiêu vẫn không động đậy, hắn liền nhíu mày một cái, sau đó không kiên nhẫn mà bóp còi.
Viên đạn lao tới với tốc độ cực nhanh, nhưng lần này nó không có bay về phía Lăng Tiêu mà lại bay về chiếc màn hình ngay bên cạnh hắn.
Va chạm cực mạnh gây ra tiếng nổ lớn, thuỷ tinh bắn tung toé ra khắp sàn nhà.
Cũng may căn nhà này tất cả đều được cách âm với bên ngoài, không là đã gây nên chú ý tới bao nhiêu người khác.
“Cậu còn không ra?” Cố Trì nhíu mày, dường như hắn cảm thấy hơi khó chịu vì sự xuất hiện của Lăng Tiêu, dừng lại một chút hắn mới nói tiếp: “cậu đừng nghĩ rằng tôi không làm gì được cậu, hãy nhớ, đây là ở bên trong căn cứ..”
Nhìn thấy Cố Trì muốn đi gọi người, Lăng Tiêu vội vàng tới ngăn hắn lại: “đợi đã!”
Đoàng!
Một tiếng nổ lớn lại vang lên, kèm theo sau đó là một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “cậu thử bước tới gần tôi thêm một bước nữa xem”
Vừa nói, Cố Trì vừa cầm súng chỉ vào trán Lăng Tiêu, họng súng đen ngòm giống như có thể giết chết hắn bất cứ lúc nào.
Bước chân Lăng Tiêu khự lại, cũng không tới gần hắn nữa.
Là hắn gặp phải kẻ điên, không nên chấp nhất, không nên chấp nhất..
Cố Trì thấy Lăng Tiêu ngoan ngoãn thì mới thu súng lại, hắn lạnh nhạt ngồi xuống bên ghế, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn nam nhân trước mắt: “có việc gì? Nói đi”
Lăng Tiêu mặc kệ hắn, y không biết từ đâu lấy ra một chiếc bao bằng vải thô, bên trong còn có vô số hạt mầm đậu đỏ, liếc mắt nhìn người kia một cái, Lăng Tiêu mới mở miệng: “là nguồn gốc mã gen gây nên biến dị của thực vật, anh không muốn?”
Cố Trì hơi nhướng mày, hắn có chút hoài nghi nhìn về phía Lăng Tiêu: “cái túi bẩn thỉu này?”
Lăng Tiêu gật đầu, cằm cũng hơi nâng cao lên một chút, hắn tỏ ra thần bí: “như anh đã biết, thứ này có chứa mã gen của thực vật biến dị thời kỳ đầu, nếu như có chúng thì có thể chế tạo ra thuốc ngăn ngừa sinh trưởng của thực vật biến dị”
“Đồng thời cũng có thể nhân giống mã gen mà chế tạo ra chúng, mạt thế bắt đầu, thực vật biến dị và tang thi đều có chung một đặc điểm không phải sao? Thật ra chúng đều là do một loại vi rút tạo thành, sau đó không ngừng nhân giống mà gây nên tình trạng như hiện giờ, nguồn nước ô nhiễm, mưa axit, xác sống, thực vật biến dị, anh không muốn thử một chút?”
Mặc dù không biết thứ này bây giờ còn có tác dụng nữa hay không, nhưng mà mặt Lăng Tiêu vẫn không đổi sắc nói bừa.
Ngoài dự đoán Cố Trì nghe thấy những lời này thì chỉ ồ lên một tiếng, hắn cũng không tỏ ra thái độ ngạc nhiên hay là nghi ngờ việc Lăng Tiêu nói, Cố Trì chỉ chỉ vào cái thứ trên tay Lăng Tiêu rồi dùng vẻ mặt hoài nghi nhân sinh mà nhìn y: “bẩn như vậy?”
“....”
Hình như từ đầu tới cuối sự sự chú ý của hắn không phải là về có nghiên cứu ra được thuốc chế tạo hay không, mà là nó có sạch sẽ hay không.
Ngọa tào! Con hàng này không làm theo lẽ thường.
Lăng Tiêu nhìn hắn cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “anh không kích động?”
Nếu đổi lại là những kẻ khác, khi nghe thấy thứ này thì không phải là họ sẽ kích động như điên sao?
Sao tên này lại không an bài theo kịch bản?
Lương tâm, trách nhiệm làm đội trưởng viện nghiên cứu tìm ra thuốc giải cứu sống nhân loại đâu rồi?!!
Cố Trì nhíu mày, sau đó dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng mad nhìn Lăng Tiêu: “tôi có việc gì phải kích động? Mấy người sống hay chết thì có liên quan gì đến tôi?”
“...”
Lăng Tiêu cười một cái, sau đó hắn đặt túi mầm đậu xuống đất rồi bỏ đi không chút tăm hơi.
Lăng Tiêu cũng cảm thấy mình đã sai lầm khi đi tìm kẻ điên này, con hàng này vốn dĩ không quan tâm mẹ gì tới việc có thể giúp nhân loại sống sót qua mạt thế hay không, hắn ta hoàn toàn là làm việc tuỳ tâm tuỳ ý mình.
Với tính cách này, Lăng Tiêu cũng không thể nào hiểu nổi vì sao hắn ta còn có thể sống sót đến cuối mạt thế, không những vậy mà còn thành công giúp nam nữ chủ nghiên cứu ra thuốc y học giúp tang thi có thể có ý thức riêng, không còn ăn thịt nhân loại nữa, từ ấy người bình thường còn có thể sống chung hoà bình với tang thi, phân chia thành lãnh thổ riêng, không ai va chạm với ai.
Về sau tên điên Cố Trì này phát hiện ra lương tâm chẳng lẽ là do được vòng hào quang của nữ chính cảm hóa??
Nhưng mà dù gì thì cũng chỉ là kịch bản của sau này, khi Lăng Tiêu tới đây thì mọi chuyện đều được thay đổi hết, cốt truyện từ sớm đã bị lệch khỏi quỹ đạo.
Nếu không phải là Cố Trì có năng lực, e rằng hắn đã bị người ta đánh chết không biết bao nhiêu lần.
Cố Trì thấy Lăng Tiêu vẫn không động đậy, hắn liền nhíu mày một cái, sau đó không kiên nhẫn mà bóp còi.
Viên đạn lao tới với tốc độ cực nhanh, nhưng lần này nó không có bay về phía Lăng Tiêu mà lại bay về chiếc màn hình ngay bên cạnh hắn.
Va chạm cực mạnh gây ra tiếng nổ lớn, thuỷ tinh bắn tung toé ra khắp sàn nhà.
Cũng may căn nhà này tất cả đều được cách âm với bên ngoài, không là đã gây nên chú ý tới bao nhiêu người khác.
“Cậu còn không ra?” Cố Trì nhíu mày, dường như hắn cảm thấy hơi khó chịu vì sự xuất hiện của Lăng Tiêu, dừng lại một chút hắn mới nói tiếp: “cậu đừng nghĩ rằng tôi không làm gì được cậu, hãy nhớ, đây là ở bên trong căn cứ..”
Nhìn thấy Cố Trì muốn đi gọi người, Lăng Tiêu vội vàng tới ngăn hắn lại: “đợi đã!”
Đoàng!
Một tiếng nổ lớn lại vang lên, kèm theo sau đó là một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “cậu thử bước tới gần tôi thêm một bước nữa xem”
Vừa nói, Cố Trì vừa cầm súng chỉ vào trán Lăng Tiêu, họng súng đen ngòm giống như có thể giết chết hắn bất cứ lúc nào.
Bước chân Lăng Tiêu khự lại, cũng không tới gần hắn nữa.
Là hắn gặp phải kẻ điên, không nên chấp nhất, không nên chấp nhất..
Cố Trì thấy Lăng Tiêu ngoan ngoãn thì mới thu súng lại, hắn lạnh nhạt ngồi xuống bên ghế, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn nam nhân trước mắt: “có việc gì? Nói đi”
Lăng Tiêu mặc kệ hắn, y không biết từ đâu lấy ra một chiếc bao bằng vải thô, bên trong còn có vô số hạt mầm đậu đỏ, liếc mắt nhìn người kia một cái, Lăng Tiêu mới mở miệng: “là nguồn gốc mã gen gây nên biến dị của thực vật, anh không muốn?”
Cố Trì hơi nhướng mày, hắn có chút hoài nghi nhìn về phía Lăng Tiêu: “cái túi bẩn thỉu này?”
Lăng Tiêu gật đầu, cằm cũng hơi nâng cao lên một chút, hắn tỏ ra thần bí: “như anh đã biết, thứ này có chứa mã gen của thực vật biến dị thời kỳ đầu, nếu như có chúng thì có thể chế tạo ra thuốc ngăn ngừa sinh trưởng của thực vật biến dị”
“Đồng thời cũng có thể nhân giống mã gen mà chế tạo ra chúng, mạt thế bắt đầu, thực vật biến dị và tang thi đều có chung một đặc điểm không phải sao? Thật ra chúng đều là do một loại vi rút tạo thành, sau đó không ngừng nhân giống mà gây nên tình trạng như hiện giờ, nguồn nước ô nhiễm, mưa axit, xác sống, thực vật biến dị, anh không muốn thử một chút?”
Mặc dù không biết thứ này bây giờ còn có tác dụng nữa hay không, nhưng mà mặt Lăng Tiêu vẫn không đổi sắc nói bừa.
Ngoài dự đoán Cố Trì nghe thấy những lời này thì chỉ ồ lên một tiếng, hắn cũng không tỏ ra thái độ ngạc nhiên hay là nghi ngờ việc Lăng Tiêu nói, Cố Trì chỉ chỉ vào cái thứ trên tay Lăng Tiêu rồi dùng vẻ mặt hoài nghi nhân sinh mà nhìn y: “bẩn như vậy?”
“....”
Hình như từ đầu tới cuối sự sự chú ý của hắn không phải là về có nghiên cứu ra được thuốc chế tạo hay không, mà là nó có sạch sẽ hay không.
Ngọa tào! Con hàng này không làm theo lẽ thường.
Lăng Tiêu nhìn hắn cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “anh không kích động?”
Nếu đổi lại là những kẻ khác, khi nghe thấy thứ này thì không phải là họ sẽ kích động như điên sao?
Sao tên này lại không an bài theo kịch bản?
Lương tâm, trách nhiệm làm đội trưởng viện nghiên cứu tìm ra thuốc giải cứu sống nhân loại đâu rồi?!!
Cố Trì nhíu mày, sau đó dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng mad nhìn Lăng Tiêu: “tôi có việc gì phải kích động? Mấy người sống hay chết thì có liên quan gì đến tôi?”
“...”
Lăng Tiêu cười một cái, sau đó hắn đặt túi mầm đậu xuống đất rồi bỏ đi không chút tăm hơi.
Lăng Tiêu cũng cảm thấy mình đã sai lầm khi đi tìm kẻ điên này, con hàng này vốn dĩ không quan tâm mẹ gì tới việc có thể giúp nhân loại sống sót qua mạt thế hay không, hắn ta hoàn toàn là làm việc tuỳ tâm tuỳ ý mình.
Với tính cách này, Lăng Tiêu cũng không thể nào hiểu nổi vì sao hắn ta còn có thể sống sót đến cuối mạt thế, không những vậy mà còn thành công giúp nam nữ chủ nghiên cứu ra thuốc y học giúp tang thi có thể có ý thức riêng, không còn ăn thịt nhân loại nữa, từ ấy người bình thường còn có thể sống chung hoà bình với tang thi, phân chia thành lãnh thổ riêng, không ai va chạm với ai.
Về sau tên điên Cố Trì này phát hiện ra lương tâm chẳng lẽ là do được vòng hào quang của nữ chính cảm hóa??
Nhưng mà dù gì thì cũng chỉ là kịch bản của sau này, khi Lăng Tiêu tới đây thì mọi chuyện đều được thay đổi hết, cốt truyện từ sớm đã bị lệch khỏi quỹ đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.