Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!
Chương 80: Mạt Thế Buông Xuống (16)
Lạc Hoa Khai
31/05/2021
Dừng lại một chút, hắn ta mới quay sang nói với Cố Trì: “ viện trưởng, có gì từ từ nói, người bình thường anh bắn thì trưởng quan còn có thể nhẫn
nhịn được, nhưng những người kia nếu xảy ra chuyện gì thì trưởng quan sẽ không để yên cho anh đâu”
Câu này nếu muốn hiểu đơn giản thì chính là nói Cố Trì đánh chó phải xem mặt chủ, không thể muốn làm gì thì làm, bọn họ mà có việc gì thì anh cũng đừng mong sống yên ổn.
Nhưng sắc mặt Cố Trì từ đầu tới cuối một chút cũng không đổi, cũng không có ý định thu súng về, hắn ta chỉ nhàn nhạt nói một câu khiến mọi người bên cạnh tức chết: “tôi chướng mắt cô ta, có ý kiến?”
Hàn Mạc Thần và Hàn Thiên Băng đồng thời đen mặt, đặc biệt là Hàn Thiên Băng, từ trước tới giờ cô ta vẫn luôn tự tin về dung mạo của mình, vậy mà lúc này lại có kẻ ngang nhiem dám nói chướng mắt cô ta, gân xanh trên trán nhảy nhảy, tức khắc Hàn Thiên Băng liền lên tiếng, giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo: “anh cũng đi chết đi”
Nói rồi cô ta phóng dị năng trong tay về phía Cố Trì.
Dị năng giả ở viện nghiên cứu gấp đến không được, cũng không có cách nào để kiểm soát tình hình hiện tại, cứ tưởng rằng lúc này sẽ thấy một cảnh đầu rơi máu chảy, ai ngờ tất cả bọn họ đều bị tiếng động phía sau thu hút.
Một nhóm tang thi màu đen đang dùng tốc độ cực nhanh lao tới, tức khắc mọi người đều dùng tư thế phòng bị mà nhìn đám tang thi kia.
Lúc này Hàn Thiên Băng liếc mắt nhìn đội nghiên cứu bên cạnh rồi lạnh nhạt mở miệng; “tập chung đối phó tang thi đã”
Đợi đến khi đối phó xong đám tang thi này cô sẽ tính sổ với bọn họ sau.
Tính cách Hàn Thiên Băng chính là như vậy, cô cực kỳ thù giai, người ta đối xử không tốt với cô ta một lần, cô ta trả lại gấp mười lần, người ta ngáng đường cô, cô không do dự gì mà giết chết.
Kiếp trước đấu tranh ở tổ chức tàn khốc, Hàn Thiên Băng từ lâu đã trở nên máu lạnh vô tình, cô cũng rất biết cách nắm bắt thời cơ, lấy tiến làm lui, trong lúc có thể sử dụng người khác thì sẽ tạm gác lại ân oán mà chuyên tâm sử dụng, cho tới khi lợi dụng xong rồi thì cô mới lại ra tay.
Hàn Thiên Băng cũng không cảm thấy có lỗi khi lợi dụng bọn họ cả, bởi trong mắt cô, bọn họ vốn đã đáng chết, chỉ qua là trước khi chết có thể làm ra được vài thứ hữu ích mà thôi, bọn họ đáng ra còn phải biết ơn cô bởi vì trước khi chết còn có thể được cô sử dụng để làm những việc có ích cho xã hội.
Có lẽ cô ta cũng đã quên, Dương Ca trong nguyên tác đã vì cô mà dùng chính thân mình chặn lấy tang thi, để rồi đến cuối cùng nhận lại được là sự thờ ơ từ phía cô ta như vậy.
Tuy lần đầu tiên thấy có người liều chết để bảo vệ mình, Hàn Thiên Băng cũng không khỏi sinh ra chút cảm động, nhưng mà sau khi Lăng Tiêu tới, chỉ cần hắn xâm phạm đến một chút lợi ích nhỏ của cô ta thì hoàn toàn bị cô ta coi như là kẻ thù, những thứ áy náy hay cảm xúc trước kia đều tan biến hết.
Hàn Thiên Băng chính là loại người tiêu chuẩn kép như vậy, nói trắng ra thì chính là loại người ăn cháo đá bát, lại còn tự cho rằng bản thân mình vĩ đại, ích kỷ hèn mọn ẩn sâu trong cái cụm từ hoa mỹ gọi là máu lạnh vô tình kia.
Bất quá Lăng Tiêu cũng chẳng thèm nhìn dáng vẻ cao ngạo như mình là nhất, mình là bố thiên hạ của nam nữ chủ, ánh mắt hắn từ đầu tới cuối đều nhìn về đám tang thi đang tới gần.
Chúng nó giống như có ý thức, không có hành động lung tung như những con tang thi lúc trước hắn gặp, không, phải nói là phía sau nó còn có một con tang thi cao cấp hơn đang thao túng.
Hiển nhiên, lúc tang thi đến gần, dưới ánh mắt phòng bị của mấy chục người bên này thì đam tang thi đã tách sang hai bên, cung kính mà để cho ‘người’ phía sau bước ra.
Cùng lúc này, hệ thống trong đầu Hàn Thiên Băng lại vang lên: [kích hoạt cốt truyện thứ hai, thỉnh ký chủ nhanh chóng thu thập độ hảo cảm của Kỷ Diệp sau đó nhanh chóng rời khỏi căn cứ, lập ra kỷ nguyên mới, để tang thi và con người có thể sống hòa hợp với nhau]
Cũng bởi vì cái biến số như Lăng Tiêu đã làm cốt truyện lệch ra khỏi quỹ đạo, trong nguyên tác, nữ chính thế giới này đã chết, mầm đậu chế tạo gen bọn họ cũng thu được, sau đó thành công có chỗ đứng trong viện nghiên cứu và địa vị của căn cứ, thu thập không biết bao nhiêu là công đức và tín ngưỡng chi lực.
Hệ thống của Hàn Thiên Băng rất nhạy bén, thấy mọi chuyện đã lệch với số liệu ban đầu thì ngay lập tức đi tìm một con đường khác, thu thập tín ngưỡng chi lực và công đức có rất nhiều loại, tỷ như làm con người và xác sống sống hoà hợp với nhau, hoặc tỷ như là biến tất cả mọi người thành xác sống chẳng hạn.
Dù gì mục đích duy nhất cũng chính là để bọn họ sống sót, chỉ cần nhân loại được sống, không cần biết bọn họ biến thành cái dạng gì, chỉ cần để cho bọn họ được sống là bọn hắn đã thành công cứu vớt rồi.
Câu này nếu muốn hiểu đơn giản thì chính là nói Cố Trì đánh chó phải xem mặt chủ, không thể muốn làm gì thì làm, bọn họ mà có việc gì thì anh cũng đừng mong sống yên ổn.
Nhưng sắc mặt Cố Trì từ đầu tới cuối một chút cũng không đổi, cũng không có ý định thu súng về, hắn ta chỉ nhàn nhạt nói một câu khiến mọi người bên cạnh tức chết: “tôi chướng mắt cô ta, có ý kiến?”
Hàn Mạc Thần và Hàn Thiên Băng đồng thời đen mặt, đặc biệt là Hàn Thiên Băng, từ trước tới giờ cô ta vẫn luôn tự tin về dung mạo của mình, vậy mà lúc này lại có kẻ ngang nhiem dám nói chướng mắt cô ta, gân xanh trên trán nhảy nhảy, tức khắc Hàn Thiên Băng liền lên tiếng, giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo: “anh cũng đi chết đi”
Nói rồi cô ta phóng dị năng trong tay về phía Cố Trì.
Dị năng giả ở viện nghiên cứu gấp đến không được, cũng không có cách nào để kiểm soát tình hình hiện tại, cứ tưởng rằng lúc này sẽ thấy một cảnh đầu rơi máu chảy, ai ngờ tất cả bọn họ đều bị tiếng động phía sau thu hút.
Một nhóm tang thi màu đen đang dùng tốc độ cực nhanh lao tới, tức khắc mọi người đều dùng tư thế phòng bị mà nhìn đám tang thi kia.
Lúc này Hàn Thiên Băng liếc mắt nhìn đội nghiên cứu bên cạnh rồi lạnh nhạt mở miệng; “tập chung đối phó tang thi đã”
Đợi đến khi đối phó xong đám tang thi này cô sẽ tính sổ với bọn họ sau.
Tính cách Hàn Thiên Băng chính là như vậy, cô cực kỳ thù giai, người ta đối xử không tốt với cô ta một lần, cô ta trả lại gấp mười lần, người ta ngáng đường cô, cô không do dự gì mà giết chết.
Kiếp trước đấu tranh ở tổ chức tàn khốc, Hàn Thiên Băng từ lâu đã trở nên máu lạnh vô tình, cô cũng rất biết cách nắm bắt thời cơ, lấy tiến làm lui, trong lúc có thể sử dụng người khác thì sẽ tạm gác lại ân oán mà chuyên tâm sử dụng, cho tới khi lợi dụng xong rồi thì cô mới lại ra tay.
Hàn Thiên Băng cũng không cảm thấy có lỗi khi lợi dụng bọn họ cả, bởi trong mắt cô, bọn họ vốn đã đáng chết, chỉ qua là trước khi chết có thể làm ra được vài thứ hữu ích mà thôi, bọn họ đáng ra còn phải biết ơn cô bởi vì trước khi chết còn có thể được cô sử dụng để làm những việc có ích cho xã hội.
Có lẽ cô ta cũng đã quên, Dương Ca trong nguyên tác đã vì cô mà dùng chính thân mình chặn lấy tang thi, để rồi đến cuối cùng nhận lại được là sự thờ ơ từ phía cô ta như vậy.
Tuy lần đầu tiên thấy có người liều chết để bảo vệ mình, Hàn Thiên Băng cũng không khỏi sinh ra chút cảm động, nhưng mà sau khi Lăng Tiêu tới, chỉ cần hắn xâm phạm đến một chút lợi ích nhỏ của cô ta thì hoàn toàn bị cô ta coi như là kẻ thù, những thứ áy náy hay cảm xúc trước kia đều tan biến hết.
Hàn Thiên Băng chính là loại người tiêu chuẩn kép như vậy, nói trắng ra thì chính là loại người ăn cháo đá bát, lại còn tự cho rằng bản thân mình vĩ đại, ích kỷ hèn mọn ẩn sâu trong cái cụm từ hoa mỹ gọi là máu lạnh vô tình kia.
Bất quá Lăng Tiêu cũng chẳng thèm nhìn dáng vẻ cao ngạo như mình là nhất, mình là bố thiên hạ của nam nữ chủ, ánh mắt hắn từ đầu tới cuối đều nhìn về đám tang thi đang tới gần.
Chúng nó giống như có ý thức, không có hành động lung tung như những con tang thi lúc trước hắn gặp, không, phải nói là phía sau nó còn có một con tang thi cao cấp hơn đang thao túng.
Hiển nhiên, lúc tang thi đến gần, dưới ánh mắt phòng bị của mấy chục người bên này thì đam tang thi đã tách sang hai bên, cung kính mà để cho ‘người’ phía sau bước ra.
Cùng lúc này, hệ thống trong đầu Hàn Thiên Băng lại vang lên: [kích hoạt cốt truyện thứ hai, thỉnh ký chủ nhanh chóng thu thập độ hảo cảm của Kỷ Diệp sau đó nhanh chóng rời khỏi căn cứ, lập ra kỷ nguyên mới, để tang thi và con người có thể sống hòa hợp với nhau]
Cũng bởi vì cái biến số như Lăng Tiêu đã làm cốt truyện lệch ra khỏi quỹ đạo, trong nguyên tác, nữ chính thế giới này đã chết, mầm đậu chế tạo gen bọn họ cũng thu được, sau đó thành công có chỗ đứng trong viện nghiên cứu và địa vị của căn cứ, thu thập không biết bao nhiêu là công đức và tín ngưỡng chi lực.
Hệ thống của Hàn Thiên Băng rất nhạy bén, thấy mọi chuyện đã lệch với số liệu ban đầu thì ngay lập tức đi tìm một con đường khác, thu thập tín ngưỡng chi lực và công đức có rất nhiều loại, tỷ như làm con người và xác sống sống hoà hợp với nhau, hoặc tỷ như là biến tất cả mọi người thành xác sống chẳng hạn.
Dù gì mục đích duy nhất cũng chính là để bọn họ sống sót, chỉ cần nhân loại được sống, không cần biết bọn họ biến thành cái dạng gì, chỉ cần để cho bọn họ được sống là bọn hắn đã thành công cứu vớt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.