Xuyên Nhanh: Hóa Giải Chấp Niệm Của Người
Chương 9: Tin vào khoa học (6-2)
Kỳ Phán
21/01/2024
Đây là cách để rèn luyện sự kiên nhẫn và tính quan sát của một người, hoặc bị đánh bại hoàn toàn bởi thực tế, hoặc làm chủ chính mình.
Trước kỳ thi cuối kỳ, ánh sáng vàng trên người Khương Hủ thành công thu nhỏ lại một nửa.
Việc tìm kiếm ma giáo viên vẫn chưa có kết quả, nhưng ma nữ nói rằng cô ta đã tìm được người và đang thuyết phục người đó đến, có lẽ cô có thể học bù trong kỳ nghỉ hè.
Điều này không ảnh hưởng đến cô làm bài thi cuối kỳ này, Hứa Thịnh là một học bá, mặc dù anh ta không giỏi bằng những trường trung học trọng điểm trong huyện, nhưng anh ta đủ giỏi để dạy cho Khương Hủ - một đứa mất gốc.
Hơn nữa, Khương Hủ phát hiện bộ não của cơ thể này rất thông minh và dễ sử dụng.
Nguyên chủ là người có chỉ số IQ cao nhất trong những người cô từng làm nhiệm vụ, rất nhiều nguyên chủ cả đời cũng không chạm tới giới hạn tiềm năng của họ, nhưng cô có thể khai phá tiềm năng của nguyên chủ thông qua việc nỗ lực không ngừng.
Lần này, với sự dạy kèm của Hứa Thịnh và nỗ lực của bản thân, Khương Hủ không cảm thấy khó khăn mấy khi cầm sách giáo khoa lên lần nữa, đợi đến khi tiêu hóa kiến thức cơ bản rồi mới học kiến thức mới, cô cũng không có cảm giác trì trệ.
Học một lần đã hiểu.
Thật đáng tiếc cho nguyên chủ.
Kỳ thi cuối kỳ, cả lớp được chia thành nhiều phòng thi khác nhau, đáng tiếc Khương Hủ và bạn cùng bàn chân dài của cô được sắp xếp ở cùng một lớp.
Trương Hàm vui sướng khi có người gặp họa mà nói: "Đáp án của cậu bạn cùng bàn hoàn toàn khác với cậu, rất nhiều câu trả lời của cậu ta đều là C."
Trên phiếu trả lời của Khương Hủ rất ít đáp án C.
Khương Hủ:.
Nhất thời cô không biết đối tượng hả hê của Trương Hàm là ai, dù sao não của người này cũng bị hỏng rồi, chỉ số IQ cũng không tốt lắm.
Kết thúc ngày thứ hai, mọi người trở lại lớp học để di chuyển bàn học và trở về vị trí ban đầu, lắng nghe bài tập về nhà mùa hè do giáo viên của từng môn học giao.
Vóc dáng Khương Hủ nhỏ bé yếu ớt, bàn học cấp ba đầy sách, chắc chắn không hề nhẹ.
Khương Hủ đang cúi đầu đẩy bàn làm việc về phía trước một chút, đột nhiên sức lực trong tay cô biến mất, khi cô ngẩng đầu nhìn lên, bạn cùng bàn của cô vẫn giữ vẻ mặt khó ở, nhưng tay vẫn nhấc bàn học của cô lên bê tới để ngay ngắn bên cạnh cạnh bàn học của cậu.
Khương Hủ xoay người nhặt ghế lên, bước nhanh tới, thấp giọng cảm ơn: "Cảm ơn cậu."
Bạn cùng bàn chân dài khịt mũi một cái.
Khương Hủ không quan tâm, cảm thấy cậu bạn cùng bàn này thật sự không cáu kỉnh như vẻ bề ngoài.
Như một lời cảm ơn, cô nhắc nhở cậu: "Tốt nhất cậu nên lấy phí nuôi dưỡng tháng sau của bố cậu trước khi công bố điểm."
Gia định bạn cùng bàn đã ly hôn, cậu được mẹ nuôi dưỡng, bố cậu vẫn gửi tiền trợ cấp dưỡng nuôi con.
Tại cuộc họp phụ huynh năm ngoái, dì Phương và mẹ cậu đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ, cả hai đều là gia đình "cha mẹ đơn thân" nên đã chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm trong việc giáo dục con cái với nhau - mặc dù cả hai đều chẳng biết nhiều về trẻ con, cũng không có kinh nghiệm 'nuôi dạy', nhưng sự bất lực này càng khiến họ cảm thấy tiếc cho nhau nhiều hơn.
Khi bạn cùng bàn đột nhiên nghe thấy tiền cấp nuôi dưỡng con, cậu lập tức trừng mắt nhìn cô: "Sao cô biết?"
Khương Hủ đâm lao phải theo lao: "Tôi cũng giống như cậu thôi."
Bạn cùng bàn nhớ lại những gì mẹ cậu đã nói, cô gái u ám này cũng xuất thân từ gia đình đơn thân, cậu thu lại chút gai nhọn trên người, nhưng khuôn mặt vẫn khó ở, không thèm để ý tới cô nữa.
Nhưng một tuần sau, Trần Khải Đông nghe nói người cậu gọi là bố lấy lí do thành tích của cậu kém, bảo mẹ cậu không biết cách dạy con để cắt giảm phí nuôi dưỡng, đột nhiên cậu thấy hối hận.
Nhỏ u ám kia nói đúng.
Nhưng lúc này đã là ngày nghỉ, cậu muốn biết bạn cùng bàn tính chuyện này như thế nào, cậu không tìm được ai để hỏi.
Khương Hủ không biết chuyện này, sở dĩ cô có thể đoán được chuyện phí nuôi dưỡng là vì Trương Hàm, một con ma thích nhảy nhót lơ lửng xung quanh. Anh ta thấy bố và mẹ kế của Trần Khải Đông đến tặng Trần Khải Đông một cuốn sách tư vấn làm quà sinh nhật, hai người nói chuyện ở cổng trường, mẹ kế nói thành tích Trần Khải không tốt, sau khi nhận được món quà này hy vọng cậu sẽ biết điều mà học hành tử tế hơn. Cha cậu nghe thế đã nổi giận, nói rằng nếu lần này cậu không đạt điểm cao thì phí trợ cấp nuôi dưỡng sẽ giảm đi một nửa, để cho người phụ nữ quan tâm kiếm tiền mà bỏ bê con cái, nếu đã kiếm tiền giỏi như thế thì sau này ông ta không cần phải trả phí nuôi dưỡng nữa.
Người mẹ kế ở bên cạnh không ngừng đổ thêm dầu vào lửa, cuối cùng cũng đạt được cái mác "vì lợi ích của đứa trẻ".
Đối với những người không hoàn thành được trách nhiệm của mình, bất kỳ lý do nào cũng có thể dùng làm vũ khí, Khương Hủ cảm thấy cậu bạn cùng bàn thực ra cũng không tệ, hơn nữa cậu còn là trẻ vị thành niên, không muốn cậu trở thành cái cớ cho sự ích kỷ của người đàn ông kia bất kỳ lý do nào cũng được, nhưng chỉ riêng lý do này sẽ khiến Trần Khải Đông tổn thương.
Trên thực tế, Trần Khải Đông quả thật rất tổn thương, cậu hoàn toàn bị cha ruột vứt bỏ, ngay cả mẹ ruột cũng bị mắng chửi, coi thường, cậu tức giận như sư tử nổi giận, tràn đầy phẫn nộ mà không thể trút bỏ được.
Lúc này, Khương Hủ cuối cùng cũng gặp được vị ma "giáo viên kì cựu" bị ma nữ lừa đến mấy ngày qua.
Ông là một ông già giản dị, linh hồn nhiều người sẽ trở về thời kỳ cuộc sống thỏa mãn nhất sau khi chết, có khi là thời trẻ, có khi là tuổi trung niên thành đạt, cũng có khi là trẻ con vô tư, hiếm khi có vẻ ngoài già nua như vậy.
Khương Hủ trở nên trịnh trọng.
Chỉ cần nhìn vào điều này có thể thấy vị này không quan tâm đến sự lão hóa của mình, một người như vậy, thường cảm thấy thời gian tích lũy trên người khiến cuộc sống họ trở nên phong phú hơn, hoặc làm cho mình thông thái hơn, sẽ không buồn vì thời gian đã trôi qua, nhưng rất hài lòng vì đã kinh nghiệm hàng chục năm, kiến thức và kinh nghiệm của ông đạt đến đỉnh cao, từ quần áo của ông có thể thấy rằng ông không quan tâm đến ngoại hình của mình, già nua hay đơn giản không đáng để ông chú ý đến.
Cuối cùng, khi ông xuất hiện trước mặt Khương Hủ, cô không có vẻ thích thú hay cảm xúc như nhìn thấy thịt Đường Tăng, thay vào đó là ánh mắt lại tràn đầy tò mò và dò hỏi: "Cô gái nhỏ, cô thật sự có thể nhìn thấy chúng tôi sao?"
Ông dường như quan tâm nhiều hơn đến lý do tại sao người và ma có thể giao tiếp với nhau, đôi mắt ông sáng lên đầy vẻ tò mò.
Trước kỳ thi cuối kỳ, ánh sáng vàng trên người Khương Hủ thành công thu nhỏ lại một nửa.
Việc tìm kiếm ma giáo viên vẫn chưa có kết quả, nhưng ma nữ nói rằng cô ta đã tìm được người và đang thuyết phục người đó đến, có lẽ cô có thể học bù trong kỳ nghỉ hè.
Điều này không ảnh hưởng đến cô làm bài thi cuối kỳ này, Hứa Thịnh là một học bá, mặc dù anh ta không giỏi bằng những trường trung học trọng điểm trong huyện, nhưng anh ta đủ giỏi để dạy cho Khương Hủ - một đứa mất gốc.
Hơn nữa, Khương Hủ phát hiện bộ não của cơ thể này rất thông minh và dễ sử dụng.
Nguyên chủ là người có chỉ số IQ cao nhất trong những người cô từng làm nhiệm vụ, rất nhiều nguyên chủ cả đời cũng không chạm tới giới hạn tiềm năng của họ, nhưng cô có thể khai phá tiềm năng của nguyên chủ thông qua việc nỗ lực không ngừng.
Lần này, với sự dạy kèm của Hứa Thịnh và nỗ lực của bản thân, Khương Hủ không cảm thấy khó khăn mấy khi cầm sách giáo khoa lên lần nữa, đợi đến khi tiêu hóa kiến thức cơ bản rồi mới học kiến thức mới, cô cũng không có cảm giác trì trệ.
Học một lần đã hiểu.
Thật đáng tiếc cho nguyên chủ.
Kỳ thi cuối kỳ, cả lớp được chia thành nhiều phòng thi khác nhau, đáng tiếc Khương Hủ và bạn cùng bàn chân dài của cô được sắp xếp ở cùng một lớp.
Trương Hàm vui sướng khi có người gặp họa mà nói: "Đáp án của cậu bạn cùng bàn hoàn toàn khác với cậu, rất nhiều câu trả lời của cậu ta đều là C."
Trên phiếu trả lời của Khương Hủ rất ít đáp án C.
Khương Hủ:.
Nhất thời cô không biết đối tượng hả hê của Trương Hàm là ai, dù sao não của người này cũng bị hỏng rồi, chỉ số IQ cũng không tốt lắm.
Kết thúc ngày thứ hai, mọi người trở lại lớp học để di chuyển bàn học và trở về vị trí ban đầu, lắng nghe bài tập về nhà mùa hè do giáo viên của từng môn học giao.
Vóc dáng Khương Hủ nhỏ bé yếu ớt, bàn học cấp ba đầy sách, chắc chắn không hề nhẹ.
Khương Hủ đang cúi đầu đẩy bàn làm việc về phía trước một chút, đột nhiên sức lực trong tay cô biến mất, khi cô ngẩng đầu nhìn lên, bạn cùng bàn của cô vẫn giữ vẻ mặt khó ở, nhưng tay vẫn nhấc bàn học của cô lên bê tới để ngay ngắn bên cạnh cạnh bàn học của cậu.
Khương Hủ xoay người nhặt ghế lên, bước nhanh tới, thấp giọng cảm ơn: "Cảm ơn cậu."
Bạn cùng bàn chân dài khịt mũi một cái.
Khương Hủ không quan tâm, cảm thấy cậu bạn cùng bàn này thật sự không cáu kỉnh như vẻ bề ngoài.
Như một lời cảm ơn, cô nhắc nhở cậu: "Tốt nhất cậu nên lấy phí nuôi dưỡng tháng sau của bố cậu trước khi công bố điểm."
Gia định bạn cùng bàn đã ly hôn, cậu được mẹ nuôi dưỡng, bố cậu vẫn gửi tiền trợ cấp dưỡng nuôi con.
Tại cuộc họp phụ huynh năm ngoái, dì Phương và mẹ cậu đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ, cả hai đều là gia đình "cha mẹ đơn thân" nên đã chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm trong việc giáo dục con cái với nhau - mặc dù cả hai đều chẳng biết nhiều về trẻ con, cũng không có kinh nghiệm 'nuôi dạy', nhưng sự bất lực này càng khiến họ cảm thấy tiếc cho nhau nhiều hơn.
Khi bạn cùng bàn đột nhiên nghe thấy tiền cấp nuôi dưỡng con, cậu lập tức trừng mắt nhìn cô: "Sao cô biết?"
Khương Hủ đâm lao phải theo lao: "Tôi cũng giống như cậu thôi."
Bạn cùng bàn nhớ lại những gì mẹ cậu đã nói, cô gái u ám này cũng xuất thân từ gia đình đơn thân, cậu thu lại chút gai nhọn trên người, nhưng khuôn mặt vẫn khó ở, không thèm để ý tới cô nữa.
Nhưng một tuần sau, Trần Khải Đông nghe nói người cậu gọi là bố lấy lí do thành tích của cậu kém, bảo mẹ cậu không biết cách dạy con để cắt giảm phí nuôi dưỡng, đột nhiên cậu thấy hối hận.
Nhỏ u ám kia nói đúng.
Nhưng lúc này đã là ngày nghỉ, cậu muốn biết bạn cùng bàn tính chuyện này như thế nào, cậu không tìm được ai để hỏi.
Khương Hủ không biết chuyện này, sở dĩ cô có thể đoán được chuyện phí nuôi dưỡng là vì Trương Hàm, một con ma thích nhảy nhót lơ lửng xung quanh. Anh ta thấy bố và mẹ kế của Trần Khải Đông đến tặng Trần Khải Đông một cuốn sách tư vấn làm quà sinh nhật, hai người nói chuyện ở cổng trường, mẹ kế nói thành tích Trần Khải không tốt, sau khi nhận được món quà này hy vọng cậu sẽ biết điều mà học hành tử tế hơn. Cha cậu nghe thế đã nổi giận, nói rằng nếu lần này cậu không đạt điểm cao thì phí trợ cấp nuôi dưỡng sẽ giảm đi một nửa, để cho người phụ nữ quan tâm kiếm tiền mà bỏ bê con cái, nếu đã kiếm tiền giỏi như thế thì sau này ông ta không cần phải trả phí nuôi dưỡng nữa.
Người mẹ kế ở bên cạnh không ngừng đổ thêm dầu vào lửa, cuối cùng cũng đạt được cái mác "vì lợi ích của đứa trẻ".
Đối với những người không hoàn thành được trách nhiệm của mình, bất kỳ lý do nào cũng có thể dùng làm vũ khí, Khương Hủ cảm thấy cậu bạn cùng bàn thực ra cũng không tệ, hơn nữa cậu còn là trẻ vị thành niên, không muốn cậu trở thành cái cớ cho sự ích kỷ của người đàn ông kia bất kỳ lý do nào cũng được, nhưng chỉ riêng lý do này sẽ khiến Trần Khải Đông tổn thương.
Trên thực tế, Trần Khải Đông quả thật rất tổn thương, cậu hoàn toàn bị cha ruột vứt bỏ, ngay cả mẹ ruột cũng bị mắng chửi, coi thường, cậu tức giận như sư tử nổi giận, tràn đầy phẫn nộ mà không thể trút bỏ được.
Lúc này, Khương Hủ cuối cùng cũng gặp được vị ma "giáo viên kì cựu" bị ma nữ lừa đến mấy ngày qua.
Ông là một ông già giản dị, linh hồn nhiều người sẽ trở về thời kỳ cuộc sống thỏa mãn nhất sau khi chết, có khi là thời trẻ, có khi là tuổi trung niên thành đạt, cũng có khi là trẻ con vô tư, hiếm khi có vẻ ngoài già nua như vậy.
Khương Hủ trở nên trịnh trọng.
Chỉ cần nhìn vào điều này có thể thấy vị này không quan tâm đến sự lão hóa của mình, một người như vậy, thường cảm thấy thời gian tích lũy trên người khiến cuộc sống họ trở nên phong phú hơn, hoặc làm cho mình thông thái hơn, sẽ không buồn vì thời gian đã trôi qua, nhưng rất hài lòng vì đã kinh nghiệm hàng chục năm, kiến thức và kinh nghiệm của ông đạt đến đỉnh cao, từ quần áo của ông có thể thấy rằng ông không quan tâm đến ngoại hình của mình, già nua hay đơn giản không đáng để ông chú ý đến.
Cuối cùng, khi ông xuất hiện trước mặt Khương Hủ, cô không có vẻ thích thú hay cảm xúc như nhìn thấy thịt Đường Tăng, thay vào đó là ánh mắt lại tràn đầy tò mò và dò hỏi: "Cô gái nhỏ, cô thật sự có thể nhìn thấy chúng tôi sao?"
Ông dường như quan tâm nhiều hơn đến lý do tại sao người và ma có thể giao tiếp với nhau, đôi mắt ông sáng lên đầy vẻ tò mò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.