Xuyên Nhanh: Hối Hận Cũng Vô Dụng!
Chương 10:
Thị Chỉ Bạch Hùng
14/12/2022
Thật là một đám quái nhân.
Ánh trăng nghiêng nghiêng, lá cây xào xạc.
Quỳnh Hoa buông xuống tập thơ trong tay, đoạn nói: “Thu Đồng, chuẩn bị nghỉ ngơi thôi.”
Trương mama đứng bên cạnh nghe nàng nói thì vội vàng khuyên nhủ: “Vương phi, điện hạ đêm nay muốn qua đây, nếu bây giờ ngài đã nghỉ ngơi, sợ là…”
Quỳnh Hoa không để ý đến lời bà ta, chỉ cẩn thận đặt lại chiếc mặt nạ về lại trên bàn trang điểm.
“Ta mệt rồi. Trương mama tuổi lớn, cũng sớm một chút lui xuống nghỉ ngơi đi. Nơi này có mấy người Thu Đồng là được rồi.”
*
Chờ Triệu Bân từ thư phòng đi ra thì cũng gần đến giờ Tý rồi. Trong lòng hắn biết đêm nay mình phải cùng công chúa động phòng nên đã cố ý kéo dài tới tận lúc này.
Lúc tối, nhờ Hạ Hà nhắc tới, hắn mới biết nơi ngày mai mình phải đi cùng công chúa chính là chùa Minh Đài. Nhớ một năm kia, hắn cũng từng cùng biểu muội viết tên hai người họ lên mảnh lụa đỏ treo ở trên cây ngô đồng đấy.
Thiếu niên đứng dựa trên thân cây, cười nhìn đoá phù dung thẹn thùng dưới mưa xuân.
Ý cười gợi lên bên khóe miệng Triệu Bân thật nhanh đã bị đè xuống, đáy mắt lại là một mảnh âm u.
Mỗi người đều nói cây ngô đồng ở chùa Minh Đài kia sẽ phù hộ người có tình được bạch đầu giai lão, nhưng hắn lại phản bội tình cảm của hắn và biểu muội để nghênh thú người khác làm vợ.
Triệu Bân không khỏi có chút hối hận, vì sao sáng nay mình lại lơ đãng không để ý đến chủ đề tán gẫu của mẫu phi và Quỳnh Hoa. Càng hối hận vì sao mình lại ma xui quỷ khiến mà dễ dàng đồng ý với nàng ta như vậy.
Ngày mai lại tùy ý tìm cái lý do đẩy đi vậy.
Vì mối hôn sự này, hắn đã rất có lỗi với biểu muội rồi. Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn muốn giữ được những ký ức tốt đẹp thời niên thiếu ấy.
Triệu Bân đi vào Văn Lan Viện, mới phát hiện đèn của chính phòng đã sớm tắt. Hắn không khỏi cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Thế gian đương nhiên chẳng hề để ý đến vấn đề trinh tiết của đàn ông như với phụ nữ, Triệu Bân cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều bởi vì trong lòng có biểu muội nên hắn mới đâm ra chán ghét công chúa mà thôi.
Rèm châu trong phòng khẽ lay động, màn lụa buông xuống, hương an thần tản mát từ trong chiếc lư bằng đồng mạ vàng được chạm trổ hình sư tử dẫm tú cầu.
Triệu Bân nhẹ nhàng nhấc màn giường lên. Đôi mắt hắn rũ xuống, lẳng lặng mà nhìn về phía mỹ nhân quốc sắc sinh hương, ngọc thể hoành hành trước mắt. Trên người mỹ nhân mặc trung y màu trắng, da thịt ngọc cốt thiên thành, thế nhưng còn trắng nõn hơn vài phần so quần áo trên người nàng. Cổ áo khẽ buông lỏng, lộ ra một góc áo lót màu đỏ, còn có cả hai mảnh xương quai xanh tinh tế kia nữa.
(ngọc thể hoành trần: thành ngữ, dùng để chỉ những người phụ nữ xinh đẹp với thân thể nuột nà, bày ra dáng nằm ngang hoặc ngồi thẳng)
Công chúa bị hơi thở xa lạ của Triệu Bân tới gần làm cho bừng tỉnh, nàng cất tiếng mềm mại nũng nịu: “Tử Ngôn, là ngươi sao? Ta còn cho rằng ngươi không về được nữa.”
Tử Ngôn, biểu muội cũng đã từng nũng nịu như vậy mà gọi hắn là Tử Ngôn ca ca.
Có lẽ là huân hương trong phòng đã nhiễu loạn thần trí hắn; có lẽ là hai chữ song hỉ vẫn dán trên song cửa sổ chưa lột xuống khiến cho hắn sinh ảo giác; có lẽ là bởi vì ánh sáng tối tăm, cặp mắt đào hoa kia của công chúa lộ ra vài phần ngây thơ, nhìn lại càng giống biểu muội; lại có lẽ là tiếng gọi “Tử Ngôn” mị người kia của nàng; hắn thế nhưng lại sinh ra ảo giác là mình đang cùng biểu muội động phòng hoa chúc.
Trong đầu Triệu Bân như thể đang có pháo hoa bùng lên. Đuôi mắt vựng ra từng đợt từng đợt ham muốn, đáy mắt tối sầm đi, hắn đưa tay ôm chặt lấy công chúa. Vòng eo tinh tế nằm gọn trong tay, Triệu Bân cảm thụ được thân hình kia như thể mềm mại không xương, không nhịn được mà quyến luyến hôn lên thuỳ tai mượt mà tinh tế của nàng. Cũng bởi vậy mà hắn đã bỏ lỡ ánh mắt vừa khôi phục sự tỉnh táo công chúa đang ánh lên vài phần châm chọc.
Hắn vùi đầu vào bên cổ mỹ nhân, hít sâu mùi hương ngạo tuyết hồng mai thơm ngào ngạt phát ra từ trên người nàng, yết hầu hắn không khỏi có chút khô khốc, hạ thể cũng sinh ra biến hóa. Hắn nhéo nhéo đôi tay mềm mại đang đặt trong lòng ngực mình, kéo nó hướng về phía đai ngọc bên hông. Triệu Bân nhẹ giọng lên tiếng: “Vi Vi, giúp phu quân cởi bỏ đai ngọc được không?”
Ánh trăng nghiêng nghiêng, lá cây xào xạc.
Quỳnh Hoa buông xuống tập thơ trong tay, đoạn nói: “Thu Đồng, chuẩn bị nghỉ ngơi thôi.”
Trương mama đứng bên cạnh nghe nàng nói thì vội vàng khuyên nhủ: “Vương phi, điện hạ đêm nay muốn qua đây, nếu bây giờ ngài đã nghỉ ngơi, sợ là…”
Quỳnh Hoa không để ý đến lời bà ta, chỉ cẩn thận đặt lại chiếc mặt nạ về lại trên bàn trang điểm.
“Ta mệt rồi. Trương mama tuổi lớn, cũng sớm một chút lui xuống nghỉ ngơi đi. Nơi này có mấy người Thu Đồng là được rồi.”
*
Chờ Triệu Bân từ thư phòng đi ra thì cũng gần đến giờ Tý rồi. Trong lòng hắn biết đêm nay mình phải cùng công chúa động phòng nên đã cố ý kéo dài tới tận lúc này.
Lúc tối, nhờ Hạ Hà nhắc tới, hắn mới biết nơi ngày mai mình phải đi cùng công chúa chính là chùa Minh Đài. Nhớ một năm kia, hắn cũng từng cùng biểu muội viết tên hai người họ lên mảnh lụa đỏ treo ở trên cây ngô đồng đấy.
Thiếu niên đứng dựa trên thân cây, cười nhìn đoá phù dung thẹn thùng dưới mưa xuân.
Ý cười gợi lên bên khóe miệng Triệu Bân thật nhanh đã bị đè xuống, đáy mắt lại là một mảnh âm u.
Mỗi người đều nói cây ngô đồng ở chùa Minh Đài kia sẽ phù hộ người có tình được bạch đầu giai lão, nhưng hắn lại phản bội tình cảm của hắn và biểu muội để nghênh thú người khác làm vợ.
Triệu Bân không khỏi có chút hối hận, vì sao sáng nay mình lại lơ đãng không để ý đến chủ đề tán gẫu của mẫu phi và Quỳnh Hoa. Càng hối hận vì sao mình lại ma xui quỷ khiến mà dễ dàng đồng ý với nàng ta như vậy.
Ngày mai lại tùy ý tìm cái lý do đẩy đi vậy.
Vì mối hôn sự này, hắn đã rất có lỗi với biểu muội rồi. Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn muốn giữ được những ký ức tốt đẹp thời niên thiếu ấy.
Triệu Bân đi vào Văn Lan Viện, mới phát hiện đèn của chính phòng đã sớm tắt. Hắn không khỏi cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Thế gian đương nhiên chẳng hề để ý đến vấn đề trinh tiết của đàn ông như với phụ nữ, Triệu Bân cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều bởi vì trong lòng có biểu muội nên hắn mới đâm ra chán ghét công chúa mà thôi.
Rèm châu trong phòng khẽ lay động, màn lụa buông xuống, hương an thần tản mát từ trong chiếc lư bằng đồng mạ vàng được chạm trổ hình sư tử dẫm tú cầu.
Triệu Bân nhẹ nhàng nhấc màn giường lên. Đôi mắt hắn rũ xuống, lẳng lặng mà nhìn về phía mỹ nhân quốc sắc sinh hương, ngọc thể hoành hành trước mắt. Trên người mỹ nhân mặc trung y màu trắng, da thịt ngọc cốt thiên thành, thế nhưng còn trắng nõn hơn vài phần so quần áo trên người nàng. Cổ áo khẽ buông lỏng, lộ ra một góc áo lót màu đỏ, còn có cả hai mảnh xương quai xanh tinh tế kia nữa.
(ngọc thể hoành trần: thành ngữ, dùng để chỉ những người phụ nữ xinh đẹp với thân thể nuột nà, bày ra dáng nằm ngang hoặc ngồi thẳng)
Công chúa bị hơi thở xa lạ của Triệu Bân tới gần làm cho bừng tỉnh, nàng cất tiếng mềm mại nũng nịu: “Tử Ngôn, là ngươi sao? Ta còn cho rằng ngươi không về được nữa.”
Tử Ngôn, biểu muội cũng đã từng nũng nịu như vậy mà gọi hắn là Tử Ngôn ca ca.
Có lẽ là huân hương trong phòng đã nhiễu loạn thần trí hắn; có lẽ là hai chữ song hỉ vẫn dán trên song cửa sổ chưa lột xuống khiến cho hắn sinh ảo giác; có lẽ là bởi vì ánh sáng tối tăm, cặp mắt đào hoa kia của công chúa lộ ra vài phần ngây thơ, nhìn lại càng giống biểu muội; lại có lẽ là tiếng gọi “Tử Ngôn” mị người kia của nàng; hắn thế nhưng lại sinh ra ảo giác là mình đang cùng biểu muội động phòng hoa chúc.
Trong đầu Triệu Bân như thể đang có pháo hoa bùng lên. Đuôi mắt vựng ra từng đợt từng đợt ham muốn, đáy mắt tối sầm đi, hắn đưa tay ôm chặt lấy công chúa. Vòng eo tinh tế nằm gọn trong tay, Triệu Bân cảm thụ được thân hình kia như thể mềm mại không xương, không nhịn được mà quyến luyến hôn lên thuỳ tai mượt mà tinh tế của nàng. Cũng bởi vậy mà hắn đã bỏ lỡ ánh mắt vừa khôi phục sự tỉnh táo công chúa đang ánh lên vài phần châm chọc.
Hắn vùi đầu vào bên cổ mỹ nhân, hít sâu mùi hương ngạo tuyết hồng mai thơm ngào ngạt phát ra từ trên người nàng, yết hầu hắn không khỏi có chút khô khốc, hạ thể cũng sinh ra biến hóa. Hắn nhéo nhéo đôi tay mềm mại đang đặt trong lòng ngực mình, kéo nó hướng về phía đai ngọc bên hông. Triệu Bân nhẹ giọng lên tiếng: “Vi Vi, giúp phu quân cởi bỏ đai ngọc được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.