Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 217
Linh Miêu
08/02/2023
Hệ thống: Thuốc nguyền rủa trị giá 500, ký chủ, cô có chắc là cần không?
Tống Thiên Thiên: Tôi cần, nhanh lên, tôi muốn nguyền rủa Đường Tuế bị cây đại thụ bên cạnh đổ xuống đè chết! Đè chết!
Hệ thống: Đưa thuốc nguyền rủa lên, bắt đầu nguyền rủa.
Vừa nghe đến đây, Tống Thiên Thiên liền thỏa mãn trong lòng.
Chỉ cần giết chết khắc tinh Đường Tuế này, hệ thống sẽ sắp xếp người khác, đến lúc đó cô ta sẽ từ từ lấy lại tất cả những gì mình đã mất.
Ha, cũng không khó chịu cho lắm.
Tống Thiên Thiên khẽ ngẩng đầu, lén lút quan sát Đường Tuế.
Đường Tuế vẫn ăn uống vui vẻ như cũ, miệng bóng loáng lên vì dầu mỡ.
Khóe miệng cô ta cong lên ý chắc chắn là vậy.
Bất cứ ai dám cản đường cô ta đều không có kết quả tốt đẹp.
Ngay khi Tống Thiên Thiên đang vui sướng khi người gặp họa, những người khác đều không hề hay biết chuyện gì.
Cây đại thụ bên phải Đường Tuế đổ xuống.
Đường Tuế vẫn liên tục ăn như cũ.
Tay trái cô cầm một cái đùi gà gặm, bàn tay còn lại thì đưa lên cao.
Khi cây đại thụ đổ xuống, Đường Tuế dùng tay đỡ lấy.
Nụ cười trên mặt Tống Thiên Thiên dần dần biến mất, cô ta không thể tin được.
Đường Tuế này không phải người à?
Cây đại thụ to lớn như vậy, phải ít nhất bốn người đàn ông trưởng thành dang tay mới có thể ôm hết được.
Thế mà Đường Tuế có thể giơ tay ra chống đỡ? Cô không phải là người đúng không. ngôn tình ngược
Tống Thiên Thiên kinh ngạc, nội tâm gầm lên giận dữ.
"Hệ thống, mày làm sao thế? Nhanh lên! Tôi muốn đè chết Đường Tuế, nhanh đè chết cô ta đi."
Hệ thống cũng cực kỳ buồn bực, thế mà có thể thoát khỏi nguyền rủa của nó.
Cái này khác với dự tính của nó.
Vậy là nó lại tiếp tục tăng sức ép cho Đường Tuế.
Đường Tuế cúi đầu, ăn mấy thứ linh tinh, khuôn mặt nhỏ hồng hào lộ ra ý cười chế giễu.
Cô kiêu ngạo hừ một tiếng, chỉ là một hệ thống cấp thấp, còn dám hành động bừa bãi trước mặt cô? Cô không có cách nào thoát khỏi Luân Hồi Kính, là vì bị trói buộc khi bị ném vào 3000 thế giới, nếu cô chống lại Luân Hồi Kính, sẽ bị phản phệ.
Nhưng dù thế thì cũng không đến lượt bị một hệ thống rác rưởi này bắt nạt.
Đường Tuế dùng sức vung ra, cái cây muốn ép xuống bị cô quăng ra ngoài.
Rơi xuống bãi đất trống, biến thành một đống gỗ phế thải.
!!!
Trong phút chốc, tất cả mọi thứ xung quanh đều yên lặng đi.
Long Hạo dụi dụi mắt, mắt anh ta bị mờ hả ta?
"Tiểu Đường, sức lực này của em là bẩm sinh đúng không?"
Lưu Chấn Đông gượng cười, tay nắm đũa cũng bỗng nhiên siết chặt.
“Vâng.”
Đường Tuế gật đầu.
Rồi tiếp tục ăn.
Bên kia, mặt Tống Thiên Thiên xanh mét như tàu lá, ngón tay không ngừng run rẩy.
Cô ta cảm nhận được trong đầu mình tràn ngập âm thanh dòng điện.
Tiếng rẹt rẹt cảnh báo.
"A..."
Hai tay Tống Thiên Thiên ôm đầu, trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu ra đất.
Tống Thiên Thiên bỗng nhiên gặp sự cố, tạm thời dừng việc quay phim, livestream cũng phải dừng lại.
Chương trình hoãn lại, đêm đó Đường Tuế đi máy bay trở về.
Vừa mới đến sân bay thì nhận được cuộc gọi từ Tống Bân.
"Tuế Tuế à, bọn anh ở khu B, em cứ đi thẳng đến đây là được."
"Dạ, anh Tống."
Đường Tuế cúp máy, kéo vali hành li đi tới khu B.
Đến khu B, Đường Tuế nhìn thấy xe của Lục Cảnh Ngôn, vừa mới chuẩn bị qua đó, bỗng nhiên có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.
Tống Thiên Thiên: Tôi cần, nhanh lên, tôi muốn nguyền rủa Đường Tuế bị cây đại thụ bên cạnh đổ xuống đè chết! Đè chết!
Hệ thống: Đưa thuốc nguyền rủa lên, bắt đầu nguyền rủa.
Vừa nghe đến đây, Tống Thiên Thiên liền thỏa mãn trong lòng.
Chỉ cần giết chết khắc tinh Đường Tuế này, hệ thống sẽ sắp xếp người khác, đến lúc đó cô ta sẽ từ từ lấy lại tất cả những gì mình đã mất.
Ha, cũng không khó chịu cho lắm.
Tống Thiên Thiên khẽ ngẩng đầu, lén lút quan sát Đường Tuế.
Đường Tuế vẫn ăn uống vui vẻ như cũ, miệng bóng loáng lên vì dầu mỡ.
Khóe miệng cô ta cong lên ý chắc chắn là vậy.
Bất cứ ai dám cản đường cô ta đều không có kết quả tốt đẹp.
Ngay khi Tống Thiên Thiên đang vui sướng khi người gặp họa, những người khác đều không hề hay biết chuyện gì.
Cây đại thụ bên phải Đường Tuế đổ xuống.
Đường Tuế vẫn liên tục ăn như cũ.
Tay trái cô cầm một cái đùi gà gặm, bàn tay còn lại thì đưa lên cao.
Khi cây đại thụ đổ xuống, Đường Tuế dùng tay đỡ lấy.
Nụ cười trên mặt Tống Thiên Thiên dần dần biến mất, cô ta không thể tin được.
Đường Tuế này không phải người à?
Cây đại thụ to lớn như vậy, phải ít nhất bốn người đàn ông trưởng thành dang tay mới có thể ôm hết được.
Thế mà Đường Tuế có thể giơ tay ra chống đỡ? Cô không phải là người đúng không. ngôn tình ngược
Tống Thiên Thiên kinh ngạc, nội tâm gầm lên giận dữ.
"Hệ thống, mày làm sao thế? Nhanh lên! Tôi muốn đè chết Đường Tuế, nhanh đè chết cô ta đi."
Hệ thống cũng cực kỳ buồn bực, thế mà có thể thoát khỏi nguyền rủa của nó.
Cái này khác với dự tính của nó.
Vậy là nó lại tiếp tục tăng sức ép cho Đường Tuế.
Đường Tuế cúi đầu, ăn mấy thứ linh tinh, khuôn mặt nhỏ hồng hào lộ ra ý cười chế giễu.
Cô kiêu ngạo hừ một tiếng, chỉ là một hệ thống cấp thấp, còn dám hành động bừa bãi trước mặt cô? Cô không có cách nào thoát khỏi Luân Hồi Kính, là vì bị trói buộc khi bị ném vào 3000 thế giới, nếu cô chống lại Luân Hồi Kính, sẽ bị phản phệ.
Nhưng dù thế thì cũng không đến lượt bị một hệ thống rác rưởi này bắt nạt.
Đường Tuế dùng sức vung ra, cái cây muốn ép xuống bị cô quăng ra ngoài.
Rơi xuống bãi đất trống, biến thành một đống gỗ phế thải.
!!!
Trong phút chốc, tất cả mọi thứ xung quanh đều yên lặng đi.
Long Hạo dụi dụi mắt, mắt anh ta bị mờ hả ta?
"Tiểu Đường, sức lực này của em là bẩm sinh đúng không?"
Lưu Chấn Đông gượng cười, tay nắm đũa cũng bỗng nhiên siết chặt.
“Vâng.”
Đường Tuế gật đầu.
Rồi tiếp tục ăn.
Bên kia, mặt Tống Thiên Thiên xanh mét như tàu lá, ngón tay không ngừng run rẩy.
Cô ta cảm nhận được trong đầu mình tràn ngập âm thanh dòng điện.
Tiếng rẹt rẹt cảnh báo.
"A..."
Hai tay Tống Thiên Thiên ôm đầu, trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu ra đất.
Tống Thiên Thiên bỗng nhiên gặp sự cố, tạm thời dừng việc quay phim, livestream cũng phải dừng lại.
Chương trình hoãn lại, đêm đó Đường Tuế đi máy bay trở về.
Vừa mới đến sân bay thì nhận được cuộc gọi từ Tống Bân.
"Tuế Tuế à, bọn anh ở khu B, em cứ đi thẳng đến đây là được."
"Dạ, anh Tống."
Đường Tuế cúp máy, kéo vali hành li đi tới khu B.
Đến khu B, Đường Tuế nhìn thấy xe của Lục Cảnh Ngôn, vừa mới chuẩn bị qua đó, bỗng nhiên có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.