Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 260
Linh Miêu
08/02/2023
Hai đứa bé trắng trắng mềm mềm đều đưa khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần.
"Nương."
Đường Tuế thấy hai đứa bé như vậy thì cảm thấy tan chảy.
Nàng ôm lấy thân thể mềm mại của hai đứa, thơm một cái.
Đáng yêu quá.
"Để nương mặc quần áo cho hai đứa trước, đợi cô nhỏ đến, chúng ta sẽ cùng nhau lên trấn."
Đường Tuế nói xong, cũng khoác quần áo thêm cho mình.
"Sao ạ?"
Đại Bảo và Tiểu Bảo đồng thanh hỏi, ánh mắt trợn tròn giống như chuông đồng.
"Nương, nương thật sự muốn dẫn bọn con lên thị trấn sao?"
Đại Bảo liên tục hỏi lại.
Tiểu Bảo cũng mím môi nhìn Đường Tuế.
"Đúng vậy."
Đường Tuế thấy vẻ mặt của hai đứa bé thì nhịn không được nở nụ cười.
Nàng giơ tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa, giúp chúng mặc quần áo vào.
"Hai đứa chơi trong sân nhé, nương đi nấu cơm."
Nói xong, nàng nắm tay Đại Bảo Tiểu Bảo dẫn chúng ra ngoài.
Đại Bảo và Tiểu Bảo cùng chơi ở ngoài sân, Đường Tuế thấy đã có khói bốc lên từ ống khói trong phòng bếp.
"Chàng nấu cơm á?"
Đường Tuế giật mình, còn lấy bàn tay nhỏ che miệng lại.
Lúc mà Luân Hồi Kính truyền cho cô nội dung cốt truyện, cũng có truyền tải một số chuyện khác.
Đàn ông ở nơi này có quyền lợi rất lớn, người đọc sách căn bản đều là nam, quân tử tránh xa nhà bếp.
Cho nên nàng cho rằng Khương Vân Thần sẽ không xuống bếp nấu cơm. Lúc trước nàng bảo hắn giặt quần áo gì đó, còn hơi nhát gan cho rằng hắn sẽ từ chối.
Nhưng không ngờ, mới sáng sớm mà hắn đã dậy sớm nấu cơm.
"Không ngon bằng đồ ăn nàng nấu."
Khương Vân Thần rũ mắt, ngón tay hơi nắm chặt lại.
"Không đâu, ta ngửi thấy rất thơm mà."
Đường Tuế hít mũi, đáy mắt cong cong giống như vầng trăng trên trời.
Đường Tuế đi đến cạnh bàn.
Má hơi phồng ra.
Ngọn lửa bên trong nhà bếp lập lòe.
Khuôn mặt của Khương Vân Thần cực kỳ đẹp luôn, Đường Tuế nhìn mà ngây ngẩn.
Ánh mắt Khương Vân Thần vẫn luôn nhìn thẳng về trước, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra tầm mắt của Đường Tuế vẫn luôn dừng trên người mình.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -10, tổng còn 50.
Hả?
Đường Tuế sợ ngây người, không ngờ rằng vậy cũng được luôn.
Quả thật không thể tin được.
Vì thế nàng lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm Khương Vân Thần.
Cuối cùng mặt cũng sắp dán vào mặt Khương Vân Thần.
Vành tai Khương Vân Thần cũng đỏ bừng.
Hắn cắn răng: "Đường Tuế, nàng làm gì thế?"
Đường Tuế giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu, nhưng lại phát hiện Luân Hồi Kính không có thông báo gì cả.
Rất hiển nhiên, giá trị hắc hóa không giảm chút nào.
Nàng mím môi, lui về sau một chút: "Ta chỉ muốn đến gần chàng chút thôi."
Nói xong, nàng càng đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của mình về phía trước, dán sát lên mặt Khương Vân Thần.
"Ầm ầm..."
Khương Vân Thần cảm thấy hình như có gì đó không đúng, dường như có thứ gì đó trong lòng hắn vừa sụp đổ.
Lúc hắn còn chưa kịp nói gì, Đường Tuế lại rời đi, vừa cười vừa đi ra ngoài, nói là trông bọn nhỏ.
Rõ ràng là mùa đông, nhưng Khương Vân Thần lại cảm thấy nóng vô cùng.
Hắn cúi đầu xuống, vệt đỏ từ vành tay dần dần lan ra.
Hắn nhìn bếp lò trước mặt, mím môi.
Nhất định là do bếp lò trước mặt quá nóng.
Nhất định là vậy.
Đợi đến khi hắn nấu cơm xong, xới cho mỗi người một bát rồi mới gọi bọn nhỏ vào ăn cơm.
"Nương."
Đường Tuế thấy hai đứa bé như vậy thì cảm thấy tan chảy.
Nàng ôm lấy thân thể mềm mại của hai đứa, thơm một cái.
Đáng yêu quá.
"Để nương mặc quần áo cho hai đứa trước, đợi cô nhỏ đến, chúng ta sẽ cùng nhau lên trấn."
Đường Tuế nói xong, cũng khoác quần áo thêm cho mình.
"Sao ạ?"
Đại Bảo và Tiểu Bảo đồng thanh hỏi, ánh mắt trợn tròn giống như chuông đồng.
"Nương, nương thật sự muốn dẫn bọn con lên thị trấn sao?"
Đại Bảo liên tục hỏi lại.
Tiểu Bảo cũng mím môi nhìn Đường Tuế.
"Đúng vậy."
Đường Tuế thấy vẻ mặt của hai đứa bé thì nhịn không được nở nụ cười.
Nàng giơ tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa, giúp chúng mặc quần áo vào.
"Hai đứa chơi trong sân nhé, nương đi nấu cơm."
Nói xong, nàng nắm tay Đại Bảo Tiểu Bảo dẫn chúng ra ngoài.
Đại Bảo và Tiểu Bảo cùng chơi ở ngoài sân, Đường Tuế thấy đã có khói bốc lên từ ống khói trong phòng bếp.
"Chàng nấu cơm á?"
Đường Tuế giật mình, còn lấy bàn tay nhỏ che miệng lại.
Lúc mà Luân Hồi Kính truyền cho cô nội dung cốt truyện, cũng có truyền tải một số chuyện khác.
Đàn ông ở nơi này có quyền lợi rất lớn, người đọc sách căn bản đều là nam, quân tử tránh xa nhà bếp.
Cho nên nàng cho rằng Khương Vân Thần sẽ không xuống bếp nấu cơm. Lúc trước nàng bảo hắn giặt quần áo gì đó, còn hơi nhát gan cho rằng hắn sẽ từ chối.
Nhưng không ngờ, mới sáng sớm mà hắn đã dậy sớm nấu cơm.
"Không ngon bằng đồ ăn nàng nấu."
Khương Vân Thần rũ mắt, ngón tay hơi nắm chặt lại.
"Không đâu, ta ngửi thấy rất thơm mà."
Đường Tuế hít mũi, đáy mắt cong cong giống như vầng trăng trên trời.
Đường Tuế đi đến cạnh bàn.
Má hơi phồng ra.
Ngọn lửa bên trong nhà bếp lập lòe.
Khuôn mặt của Khương Vân Thần cực kỳ đẹp luôn, Đường Tuế nhìn mà ngây ngẩn.
Ánh mắt Khương Vân Thần vẫn luôn nhìn thẳng về trước, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra tầm mắt của Đường Tuế vẫn luôn dừng trên người mình.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -10, tổng còn 50.
Hả?
Đường Tuế sợ ngây người, không ngờ rằng vậy cũng được luôn.
Quả thật không thể tin được.
Vì thế nàng lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm Khương Vân Thần.
Cuối cùng mặt cũng sắp dán vào mặt Khương Vân Thần.
Vành tai Khương Vân Thần cũng đỏ bừng.
Hắn cắn răng: "Đường Tuế, nàng làm gì thế?"
Đường Tuế giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu, nhưng lại phát hiện Luân Hồi Kính không có thông báo gì cả.
Rất hiển nhiên, giá trị hắc hóa không giảm chút nào.
Nàng mím môi, lui về sau một chút: "Ta chỉ muốn đến gần chàng chút thôi."
Nói xong, nàng càng đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của mình về phía trước, dán sát lên mặt Khương Vân Thần.
"Ầm ầm..."
Khương Vân Thần cảm thấy hình như có gì đó không đúng, dường như có thứ gì đó trong lòng hắn vừa sụp đổ.
Lúc hắn còn chưa kịp nói gì, Đường Tuế lại rời đi, vừa cười vừa đi ra ngoài, nói là trông bọn nhỏ.
Rõ ràng là mùa đông, nhưng Khương Vân Thần lại cảm thấy nóng vô cùng.
Hắn cúi đầu xuống, vệt đỏ từ vành tay dần dần lan ra.
Hắn nhìn bếp lò trước mặt, mím môi.
Nhất định là do bếp lò trước mặt quá nóng.
Nhất định là vậy.
Đợi đến khi hắn nấu cơm xong, xới cho mỗi người một bát rồi mới gọi bọn nhỏ vào ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.