Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 270
Linh Miêu
08/02/2023
Khuôn mặt giống như hoa của Đường Tuế bỗng dưng lao tới, lực va chạm quá lớn lập tức khiến cho trái tim của Khương Vân Thần kích động.
"Ừ."
Khương Vân Thần đáp lại, chỉ cảm thấy lòng mình rối tung cả lên.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -20, tổng còn 5.
Đường Tuế vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Nàng nhanh chóng cọ tới trước mặt Khương Vân Thần, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại gần như dán sát vào mặt hắn.
“Tướng công, tướng công.”
Giọng điệu ngọt ngào mềm xỉu.
Trái tim Khương Vân Thần vừa kích động vừa vui sướng.
Hắn dang hai tay ra, ôm chặt Đường Tuế vào lồng ngực mình.
Đường Tuế bị hắn ôm vào lòng, cảm giác được hơi thở Khương Vân Thần phả vào lỗ tai mình, từng đợt nóng hổi, có hơi...
"Ta muốn đi nấu cơm.”
Khương Vân Thần không buông ra.
“Chàng mau buông ra."
Nhất thời, Khương Vân Thần ôm càng chặt hơn.
"Lũ trẻ sắp tỉnh rồi đấy."
Đường Tuế vừa dứt lời, Khương Vân Thần mới dần dần buông lỏng cơ thể của Đường Tuế ra.
Nói thật thì, lòng hắn vẫn còn có chút lưu luyến không nỡ.
Đường Tuế nhanh chóng đi ra ngoài, gió lạnh bên ngoài thổi tan hơi nóng trên mặt nàng.
Lúc này nàng mới vào phòng, gọi hai đứa nhỏ dậy.
Chờ lũ trẻ thức dậy, cả nhà cùng ăn cơm sáng, hai đứa bé chơi đùa trong sân, Đường Tuế vào phòng Khương Vân Thần, nhờ hắn viết giúp thực đơn.
Thật ra nàng cũng biết viết chữ, chỉ là cảm thấy viết chữ nhiều hơi mỏi tay.
Trước mắt có Khương Vân Thần, nhờ Khương Vân Thần làm hộ vẫn tốt hơn.
Dù sao, chuyện viết chữ đọc sách mới là thế mạnh của hắn mà.
Đường Tuế mài mực giúp hắn, chờ mọi thứ đã sẵn sàng, bắt đầu chậm rãi đọc.
"Đậu phụ tôm nõn... cách làm..."
Đường Tuế dùng chất giọng mềm mại để miêu tả, làm người ta thèm ăn.
Sau khi viết thực đơn ăn xong, Đường Tuế thấy hắn còn dùng bìa cứng, giúp nàng làm bìa sách.
Tay Đường Tuế nhẹ nhàng sờ tấm bìa, khen không dứt miệng.
Khương Vân Thần lại kéo tay nàng, để nàng ngồi lên đùi mình.
"Ta cảm thấy, ta ngày càng muốn ăn đồ ăn nàng làm."
Đường Tuế nghe thấy thế, nhịn không được cười hì hì.
Khương Vân Thần ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Đường Tuế che kín miệng, cười ha ha.
"Tối nay ta sẽ ngâm đậu, ngày mai ăn luôn."
"Mai chàng đi gặp tộc trưởng, mang một ít đi nữa."
Khương Vân Thần nghe thế, gật đầu, đưa tay sờ đầu Đường Tuế.
"Được."
Lòng hắn rất bình thản, cảm thấy có nương tử đúng là quá tốt.
Ngày hôm sau, Đường Tuế dậy từ sáng sớm để làm đậu hủ chiên cho bọn họ, sau khi cả nhà ăn sáng xong, Đường Tuế đưa lũ trẻ đi gói ghém một số thứ có thể sử dụng.
Khương Vân Thần cho một ít đậu hủ vào nồi, mang cho thôn trưởng và tộc trưởng.
Hai gia đình này đều thấy cực kỳ mới mẻ, chưa từng ăn qua thứ hiếm lạ như vậy.
Khương Vân Thần theo lời dạy của Đường Tuế, phối thêm ít rau xanh cho họ, hương vị ngon hơn nhiều.
Hai nhà đều hết sức vui vẻ, đặc biệt là sau này, đậu hủ của Túy Tiên Lâu nổi danh, bọn họ mới biết hóa ra mình đã được ăn đậu hủ từ sớm.
Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này.
Khương Vân Thần nói với tộc trưởng và trưởng thôn về việc bán nhà.
Hắn vừa chuẩn bị đi, thì thấy ông Khương dẫn cả nhà hùng hổ xông vào.
"Ngươi đúng là đồ ích kỷ, ngươi đi thì đi, bán nhà làm gì, ngươi không cần thì có thể cho cháu trai ngươi.”
"Ừ."
Khương Vân Thần đáp lại, chỉ cảm thấy lòng mình rối tung cả lên.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -20, tổng còn 5.
Đường Tuế vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Nàng nhanh chóng cọ tới trước mặt Khương Vân Thần, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại gần như dán sát vào mặt hắn.
“Tướng công, tướng công.”
Giọng điệu ngọt ngào mềm xỉu.
Trái tim Khương Vân Thần vừa kích động vừa vui sướng.
Hắn dang hai tay ra, ôm chặt Đường Tuế vào lồng ngực mình.
Đường Tuế bị hắn ôm vào lòng, cảm giác được hơi thở Khương Vân Thần phả vào lỗ tai mình, từng đợt nóng hổi, có hơi...
"Ta muốn đi nấu cơm.”
Khương Vân Thần không buông ra.
“Chàng mau buông ra."
Nhất thời, Khương Vân Thần ôm càng chặt hơn.
"Lũ trẻ sắp tỉnh rồi đấy."
Đường Tuế vừa dứt lời, Khương Vân Thần mới dần dần buông lỏng cơ thể của Đường Tuế ra.
Nói thật thì, lòng hắn vẫn còn có chút lưu luyến không nỡ.
Đường Tuế nhanh chóng đi ra ngoài, gió lạnh bên ngoài thổi tan hơi nóng trên mặt nàng.
Lúc này nàng mới vào phòng, gọi hai đứa nhỏ dậy.
Chờ lũ trẻ thức dậy, cả nhà cùng ăn cơm sáng, hai đứa bé chơi đùa trong sân, Đường Tuế vào phòng Khương Vân Thần, nhờ hắn viết giúp thực đơn.
Thật ra nàng cũng biết viết chữ, chỉ là cảm thấy viết chữ nhiều hơi mỏi tay.
Trước mắt có Khương Vân Thần, nhờ Khương Vân Thần làm hộ vẫn tốt hơn.
Dù sao, chuyện viết chữ đọc sách mới là thế mạnh của hắn mà.
Đường Tuế mài mực giúp hắn, chờ mọi thứ đã sẵn sàng, bắt đầu chậm rãi đọc.
"Đậu phụ tôm nõn... cách làm..."
Đường Tuế dùng chất giọng mềm mại để miêu tả, làm người ta thèm ăn.
Sau khi viết thực đơn ăn xong, Đường Tuế thấy hắn còn dùng bìa cứng, giúp nàng làm bìa sách.
Tay Đường Tuế nhẹ nhàng sờ tấm bìa, khen không dứt miệng.
Khương Vân Thần lại kéo tay nàng, để nàng ngồi lên đùi mình.
"Ta cảm thấy, ta ngày càng muốn ăn đồ ăn nàng làm."
Đường Tuế nghe thấy thế, nhịn không được cười hì hì.
Khương Vân Thần ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Đường Tuế che kín miệng, cười ha ha.
"Tối nay ta sẽ ngâm đậu, ngày mai ăn luôn."
"Mai chàng đi gặp tộc trưởng, mang một ít đi nữa."
Khương Vân Thần nghe thế, gật đầu, đưa tay sờ đầu Đường Tuế.
"Được."
Lòng hắn rất bình thản, cảm thấy có nương tử đúng là quá tốt.
Ngày hôm sau, Đường Tuế dậy từ sáng sớm để làm đậu hủ chiên cho bọn họ, sau khi cả nhà ăn sáng xong, Đường Tuế đưa lũ trẻ đi gói ghém một số thứ có thể sử dụng.
Khương Vân Thần cho một ít đậu hủ vào nồi, mang cho thôn trưởng và tộc trưởng.
Hai gia đình này đều thấy cực kỳ mới mẻ, chưa từng ăn qua thứ hiếm lạ như vậy.
Khương Vân Thần theo lời dạy của Đường Tuế, phối thêm ít rau xanh cho họ, hương vị ngon hơn nhiều.
Hai nhà đều hết sức vui vẻ, đặc biệt là sau này, đậu hủ của Túy Tiên Lâu nổi danh, bọn họ mới biết hóa ra mình đã được ăn đậu hủ từ sớm.
Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này.
Khương Vân Thần nói với tộc trưởng và trưởng thôn về việc bán nhà.
Hắn vừa chuẩn bị đi, thì thấy ông Khương dẫn cả nhà hùng hổ xông vào.
"Ngươi đúng là đồ ích kỷ, ngươi đi thì đi, bán nhà làm gì, ngươi không cần thì có thể cho cháu trai ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.