Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 279
Linh Miêu
08/02/2023
Được ạ."
Khương Vân Thần nghe vậy thì vô cùng vui mừng, vừa định nhắc nhở hai đứa nó đừng nói trước mặt Đường Tuế.
Thì đã nghe thấy tiếng bước chân Đường Tuế đang đến gần.
Chỉ thấy Đại Bảo lập tức vọt đến trước mặt Đường Tuế.
"Nương, buổi tối cha thường hay sợ, nói phải ngủ cùng nương."
Tiểu Bảo cũng vội vàng đi qua ôm lấy đùi Đường Tuế.
"Nương, con không nỡ, nhưng mà... Không có cách nào khác, chỉ có thể để cha ngủ cùng nương."
Đường Tuế nghe thấy hai đứa con nói vậy, trên mặt không giấu được sự kinh ngạc.
Nàng ngẩng đầu, cười khanh khách hỏi Khương Vân Thần.
"Tướng công, chàng sợ hả?"
Khương Vân Thần đột nhiên bị hỏi đến, nhưng vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như không.
"Sợ."
Khương Vân Thần trịnh trọng trả lời.
Đường Tuế nghe vậy không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Vậy các ngươi muốn thế nào?"
Đường Tuế ngồi xổm xuống, đỡ hai đứa con hỏi.
Đại Bảo và Tiểu Bảo liếc nhau, cuối cùng gật đầu.
"Nương, hai đứa bọn con ngủ cùng nhau, nương kể chuyện ru bọn con ngủ là được, hì hì."
Đại Bảo cười khanh khách nói.
Huống chi, cậu cũng thường nghe Hổ Tử ở cách vách nói chuyện, chỉ cần cha mẹ ngủ cùng nhau, rất nhanh có thể sinh đệ đệ cho cậu.
"Vậy nương dẫn hai con đi rửa mặt trước, sau đó đưa các con về phòng nghỉ ngơi."
Đường Tuế nắm bàn tay nhỏ bé của hai đứa, dẫn chúng ra ngoài.
Khương Vân Thần đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, có chút giật mình.
Vậy là, nàng đồng ý ngủ cùng hắn rồi sao?
Nghĩ vậy, trong lòng Khương Vân Thần bắt đầu kích động lên.
Thoáng chốc, Khương Vân Thần vội vàng về phòng, dọn dẹp một chút, rồi bắt đầu đợi Đường Tuế đi đến.
Chờ trái chờ phải, vẫn không chờ được Đường Tuế.
Khương Vân Thần đi đi lại lại trong phòng, đi đến trước cửa rồi nhìn ra ngoài.
Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng, về sau sẽ bảo bọn nhỏ ngủ ở phòng gần phòng hắn một chút, nếu vậy thì hắn cũng có thể dễ dàng biết được, bọn nhỏ rốt cuộc đã ngủ hay chưa.
"Tướng công, chàng đứng ở đây chờ ta đấy à?"
Đường Tuế ngửa đầu, cười khanh khách nhìn Khương Vân Thần.
"Đúng vậy."
Khương Vân Thần khẽ vuốt cằm, thuận thế nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế, kéo nàng vào phòng, còn thuận thay đóng cửa lại.
Đường Tuế liếc mắt nhìn qua cái bàn tròn nhỏ trong phòng, trên đó còn đặt hai đĩa đồ nhắm và một bầu rượu.
"Sao chàng lại chuẩn bị mấy thứ này?"
Đường Tuế trợn tròn mắt, cảm thấy rất thú vị.
"Ta muốn uống rượu giao bôi với nàng."
Nói xong, Khương Vân Thần nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế đi tới trước bàn. Thử ????hách ????ìm ????ra????g gốc, géc gô ﹍ ????rum????ruуe ????.v???? ﹍
Bàn tay hắn cầm lấy bầu rượu, rót một chén rồi đưa đến trước mặt Đường Tuế.
"Nương tử, cầm lấy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế hơi phiếm hồng, bàn tay nàng tiếp nhận chén rượu giữa không trung, ánh mắt trong suốt nhìn Khương Vân Thần.
"Nương tử, chúng ta đi ngủ đi."
Ánh mắt Khương Vân Thần nhìn nàng dần trở nên nóng bỏng.
Dưới tầm mắt của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế cũng càng lúc càng nóng bừng.
"Được."
Âm thanh của nàng nhỏ như muỗi kêu, mềm mại ngọt ngào, Khương Vân Thần nghe thấy, cảm thấy cả nửa người đều tê dại.
Khương Vân Thần đẩy nàng ngã xuống giường, rèm thêu uyên ương nghịch nước cũng được buông xuống.
Khương Vân Thần nghe vậy thì vô cùng vui mừng, vừa định nhắc nhở hai đứa nó đừng nói trước mặt Đường Tuế.
Thì đã nghe thấy tiếng bước chân Đường Tuế đang đến gần.
Chỉ thấy Đại Bảo lập tức vọt đến trước mặt Đường Tuế.
"Nương, buổi tối cha thường hay sợ, nói phải ngủ cùng nương."
Tiểu Bảo cũng vội vàng đi qua ôm lấy đùi Đường Tuế.
"Nương, con không nỡ, nhưng mà... Không có cách nào khác, chỉ có thể để cha ngủ cùng nương."
Đường Tuế nghe thấy hai đứa con nói vậy, trên mặt không giấu được sự kinh ngạc.
Nàng ngẩng đầu, cười khanh khách hỏi Khương Vân Thần.
"Tướng công, chàng sợ hả?"
Khương Vân Thần đột nhiên bị hỏi đến, nhưng vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như không.
"Sợ."
Khương Vân Thần trịnh trọng trả lời.
Đường Tuế nghe vậy không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Vậy các ngươi muốn thế nào?"
Đường Tuế ngồi xổm xuống, đỡ hai đứa con hỏi.
Đại Bảo và Tiểu Bảo liếc nhau, cuối cùng gật đầu.
"Nương, hai đứa bọn con ngủ cùng nhau, nương kể chuyện ru bọn con ngủ là được, hì hì."
Đại Bảo cười khanh khách nói.
Huống chi, cậu cũng thường nghe Hổ Tử ở cách vách nói chuyện, chỉ cần cha mẹ ngủ cùng nhau, rất nhanh có thể sinh đệ đệ cho cậu.
"Vậy nương dẫn hai con đi rửa mặt trước, sau đó đưa các con về phòng nghỉ ngơi."
Đường Tuế nắm bàn tay nhỏ bé của hai đứa, dẫn chúng ra ngoài.
Khương Vân Thần đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, có chút giật mình.
Vậy là, nàng đồng ý ngủ cùng hắn rồi sao?
Nghĩ vậy, trong lòng Khương Vân Thần bắt đầu kích động lên.
Thoáng chốc, Khương Vân Thần vội vàng về phòng, dọn dẹp một chút, rồi bắt đầu đợi Đường Tuế đi đến.
Chờ trái chờ phải, vẫn không chờ được Đường Tuế.
Khương Vân Thần đi đi lại lại trong phòng, đi đến trước cửa rồi nhìn ra ngoài.
Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng, về sau sẽ bảo bọn nhỏ ngủ ở phòng gần phòng hắn một chút, nếu vậy thì hắn cũng có thể dễ dàng biết được, bọn nhỏ rốt cuộc đã ngủ hay chưa.
"Tướng công, chàng đứng ở đây chờ ta đấy à?"
Đường Tuế ngửa đầu, cười khanh khách nhìn Khương Vân Thần.
"Đúng vậy."
Khương Vân Thần khẽ vuốt cằm, thuận thế nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế, kéo nàng vào phòng, còn thuận thay đóng cửa lại.
Đường Tuế liếc mắt nhìn qua cái bàn tròn nhỏ trong phòng, trên đó còn đặt hai đĩa đồ nhắm và một bầu rượu.
"Sao chàng lại chuẩn bị mấy thứ này?"
Đường Tuế trợn tròn mắt, cảm thấy rất thú vị.
"Ta muốn uống rượu giao bôi với nàng."
Nói xong, Khương Vân Thần nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế đi tới trước bàn. Thử ????hách ????ìm ????ra????g gốc, géc gô ﹍ ????rum????ruуe ????.v???? ﹍
Bàn tay hắn cầm lấy bầu rượu, rót một chén rồi đưa đến trước mặt Đường Tuế.
"Nương tử, cầm lấy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế hơi phiếm hồng, bàn tay nàng tiếp nhận chén rượu giữa không trung, ánh mắt trong suốt nhìn Khương Vân Thần.
"Nương tử, chúng ta đi ngủ đi."
Ánh mắt Khương Vân Thần nhìn nàng dần trở nên nóng bỏng.
Dưới tầm mắt của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế cũng càng lúc càng nóng bừng.
"Được."
Âm thanh của nàng nhỏ như muỗi kêu, mềm mại ngọt ngào, Khương Vân Thần nghe thấy, cảm thấy cả nửa người đều tê dại.
Khương Vân Thần đẩy nàng ngã xuống giường, rèm thêu uyên ương nghịch nước cũng được buông xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.