Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 282
Linh Miêu
08/02/2023
Đường Tuế tới gần, khoanh tay lại trước ngực chất vấn hắn.
"Nàng không đi thắp hương bái phật cho ta."
Đường Tuế nghe thấy nguyên nhân này thì có chút buồn cười.
Còn tưởng là chuyện gì khó lường cơ chứ.
Nói tới nói lui lại là chuyện này.
"Chàng có ngốc không vậy?"
Ngón tay trắng nõn của Đường Tuế nhẹ nhàng chọc chọc vào trán Khương Vân Thần.
"Chàng thông minh như vậy, từ trước đều nay đều không cần người khác lo lắng nhắc chuyện làm bài tập. Ta thấy á, giải trạng nguyên năm nay chàng cầm chắc rồi."
Khương Vân Thần nghe nàng nói vậy, vẻ tươi cười trên mặt căn bản không thể che giấu được.
"Nàng xem trọng ta vậy cơ à?"
Khương Vân Thần hỏi.
"Tất nhiên rồi."
Đường Tuế nói xong, lại hừ lạnh một tiếng.
Khương Vân Thần nghe vậy thì trong lòng cực kì thỏa mãn.
"Được rồi, nương tử, nàng cũng đừng tức giận, ta cũng không cố ý mà, chỉ là..."
Nhất thời, Khương Vân Thần không biết nên nói thế nào cho phải.
"Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu chàng thi đỗ trạng nguyên, vậy chúng ta sẽ phải đến kinh thành à?"
Đường Tuế ngửa đầu, nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy."
Đường Tuế gật đầu.
"Mùa xuân sang năm là tổ chức kỳ thi mùa xuân, cho nên đợi đến khi thi Hương xong, chúng ta sẽ đến Kinh thành."
Khương Vân Thần tính toán thời gian một chút, cũng không cần phải vội.
"Được."
Đường Tuế gật đầu, đúng lúc một thời gian trước, chưởng quỹ muốn khai trương chi nhánh ở kinh thành.
Đến lúc đó, nàng hỗ trợ nghĩ ra vài cái thực đơn, để cho việc làm ăn buôn bán của tửu lâu càng thêm náo nhiệt, thu nhập của nàng cũng càng cao hơn.
"Nhà ở kinh thành nhất định rất đắt."
"Vậy gần đến lúc đó thì bán căn nhà này đi, trong tay ta còn hơn một ngàn lượng bạc, mua ở xa trung tâm một chút thì chắc là vẫn được."
Khương Vân Thần suy nghĩ một lát.
"Nhưng mà sẽ khiến nương tử phải thiệt thòi trước rồi."
Đường Tuế nghe vậy thì khoát tay áo.
"Sao có thể, dù sao trong tay ta cũng có chút tiền, mua căn nhà rộng rãi chút đi. Dù sao bọn nhỏ cũng cần lớn lên, nếu chàng cảm thấy bạc đãi ta, vậy chờ đến khi chàng lên làm thủ phụ đại thần thì trả lại cho ta là được."
Đường Tuế cười khanh khách nói.
"Được."
Khương Vân Thần gật đầu.
Rất nhanh sau đó, Khương Vân Thần đã tham gia kì thi Hương.
Thời tiết đã có chút sương lạnh, Khương Vân Thần khoác một lớp áo khoác thật dày, trên chân cũng đeo giày lông, cực kì ấm áp.
Trong rương của hắn có điểm tâm do Đường Tuế đặc biệt làm, quan trọng nhất là ăn không bị nghẹn, Đường Tuế nói qua một chút cách làm cho hắn, đến lúc đó dùng nước sôi nấu một chút là được rồi.
Thật ra trong trường thi Hương làm gì có nước sôi.
Cũng không biết Đường Tuế nghĩ thế nào, mà mời thợ làm một cái ấm giữ nhiệt, nói nước nóng bên trong có thể giữ được một ngày.
Vốn Khương Vân Thần cũng không nghĩ đến lời dặn dò của Đường Tuế.
Nhưng chờ thi xong ngày đầu tiên, lúc tối ngồi pha mì.
Chỉ ngửi mùi thơm thôi cũng biết là ăn ngon rồi.
Khương Vân Thần ăn vô cùng hăng hái, cùng lúc đó hắn nghe thấy bên tai liên tiếp truyền đến tiếng nuốt nước miếng.
Ăn mì xong rồi, Khương Vân Thần cảm thấy hắn có chút quá đáng.
Dù sao lúc thi tinh thần đã căng thẳng lắm rồi, mình lại còn ngồi ở chỗ này ăn đồ ăn nóng hầm hập, là chuyện mà khó có được.
Sau đó, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp, khổ cho Đường Tuế phải giúp đỡ hắn chuẩn bị những thứ này.
"Nàng không đi thắp hương bái phật cho ta."
Đường Tuế nghe thấy nguyên nhân này thì có chút buồn cười.
Còn tưởng là chuyện gì khó lường cơ chứ.
Nói tới nói lui lại là chuyện này.
"Chàng có ngốc không vậy?"
Ngón tay trắng nõn của Đường Tuế nhẹ nhàng chọc chọc vào trán Khương Vân Thần.
"Chàng thông minh như vậy, từ trước đều nay đều không cần người khác lo lắng nhắc chuyện làm bài tập. Ta thấy á, giải trạng nguyên năm nay chàng cầm chắc rồi."
Khương Vân Thần nghe nàng nói vậy, vẻ tươi cười trên mặt căn bản không thể che giấu được.
"Nàng xem trọng ta vậy cơ à?"
Khương Vân Thần hỏi.
"Tất nhiên rồi."
Đường Tuế nói xong, lại hừ lạnh một tiếng.
Khương Vân Thần nghe vậy thì trong lòng cực kì thỏa mãn.
"Được rồi, nương tử, nàng cũng đừng tức giận, ta cũng không cố ý mà, chỉ là..."
Nhất thời, Khương Vân Thần không biết nên nói thế nào cho phải.
"Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu chàng thi đỗ trạng nguyên, vậy chúng ta sẽ phải đến kinh thành à?"
Đường Tuế ngửa đầu, nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy."
Đường Tuế gật đầu.
"Mùa xuân sang năm là tổ chức kỳ thi mùa xuân, cho nên đợi đến khi thi Hương xong, chúng ta sẽ đến Kinh thành."
Khương Vân Thần tính toán thời gian một chút, cũng không cần phải vội.
"Được."
Đường Tuế gật đầu, đúng lúc một thời gian trước, chưởng quỹ muốn khai trương chi nhánh ở kinh thành.
Đến lúc đó, nàng hỗ trợ nghĩ ra vài cái thực đơn, để cho việc làm ăn buôn bán của tửu lâu càng thêm náo nhiệt, thu nhập của nàng cũng càng cao hơn.
"Nhà ở kinh thành nhất định rất đắt."
"Vậy gần đến lúc đó thì bán căn nhà này đi, trong tay ta còn hơn một ngàn lượng bạc, mua ở xa trung tâm một chút thì chắc là vẫn được."
Khương Vân Thần suy nghĩ một lát.
"Nhưng mà sẽ khiến nương tử phải thiệt thòi trước rồi."
Đường Tuế nghe vậy thì khoát tay áo.
"Sao có thể, dù sao trong tay ta cũng có chút tiền, mua căn nhà rộng rãi chút đi. Dù sao bọn nhỏ cũng cần lớn lên, nếu chàng cảm thấy bạc đãi ta, vậy chờ đến khi chàng lên làm thủ phụ đại thần thì trả lại cho ta là được."
Đường Tuế cười khanh khách nói.
"Được."
Khương Vân Thần gật đầu.
Rất nhanh sau đó, Khương Vân Thần đã tham gia kì thi Hương.
Thời tiết đã có chút sương lạnh, Khương Vân Thần khoác một lớp áo khoác thật dày, trên chân cũng đeo giày lông, cực kì ấm áp.
Trong rương của hắn có điểm tâm do Đường Tuế đặc biệt làm, quan trọng nhất là ăn không bị nghẹn, Đường Tuế nói qua một chút cách làm cho hắn, đến lúc đó dùng nước sôi nấu một chút là được rồi.
Thật ra trong trường thi Hương làm gì có nước sôi.
Cũng không biết Đường Tuế nghĩ thế nào, mà mời thợ làm một cái ấm giữ nhiệt, nói nước nóng bên trong có thể giữ được một ngày.
Vốn Khương Vân Thần cũng không nghĩ đến lời dặn dò của Đường Tuế.
Nhưng chờ thi xong ngày đầu tiên, lúc tối ngồi pha mì.
Chỉ ngửi mùi thơm thôi cũng biết là ăn ngon rồi.
Khương Vân Thần ăn vô cùng hăng hái, cùng lúc đó hắn nghe thấy bên tai liên tiếp truyền đến tiếng nuốt nước miếng.
Ăn mì xong rồi, Khương Vân Thần cảm thấy hắn có chút quá đáng.
Dù sao lúc thi tinh thần đã căng thẳng lắm rồi, mình lại còn ngồi ở chỗ này ăn đồ ăn nóng hầm hập, là chuyện mà khó có được.
Sau đó, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp, khổ cho Đường Tuế phải giúp đỡ hắn chuẩn bị những thứ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.