Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 284
Linh Miêu
08/02/2023
Nhưng mà bây giờ có không ít người đến từ kinh thành đi nghìn dặm tới đây, chỉ để được ăn món đậu hủ của họ một lần.
Nếu ông đến kinh thành mở cửa hàng, còn không biết phát đạt như thế nào nữa.
Nghĩ tới đã khiến lòng người kích động rồi.
Trong phòng của nhà Đường Tuế, đồ ăn trên bàn hôm nay trên cơ bản đều được chưởng quầy sắp xếp, có thịt có cá, còn có cả món đậu hủ nổi tiếng.
Cả nhà ăn xong cực kỳ vừa lòng.
Lúc đang ăn cơm, Khương Vân Thần nhìn Đường Tuế bên cạnh: "Cuộc thi kết thúc, chúng ta chuẩn bị thu dọn đồ đạc trước, sau khi thành tích đưa xuống, chúng ta sẽ tới kinh thành."
Vì ăn nên miệng Đường Tuế dính đầy dầu mỡ.
Giờ nghe Khương Vân Thần nói như vậy, nàng cũng vội vàng gật đầu.
Chuyện đã quyết định xong, lúc cả nhà trở về cũng bắt đầu chuẩn bị dọn đồ, đợi vài ngày nữa có thành tích.
Nhất thời, người tới chúc mừng nhiều vô số kể.
Cả nhà Hổ Tử nương cũng tới.
"Vợ Vân thần, các ngươi đã chờ được mưa tạnh mây tan, chuyện tốt chuyện tốt."
Mặt Hổ Tử nương tràn ngập vui mừng.
Đường Tuế khéo tay, còn biết kiếm tiền, Vân Thần là người có tài học trời ban, cuộc sống sau này sẽ trải qua tốt đẹp.
"Trưa nay các ngươi ở lại ăn cơm cùng nhà ta đi."
Đường Tuế cười rạng rỡ.
Hổ Tử nương cũng không từ chối, vội vàng đồng ý.
"Thật ra lần này tới đây còn có một việc nữa, căn nhà kia của các ngươi tộc trưởng nói không bán, bảo ta tới nói với các ngươi một tiếng, đây là chìa khóa."
Nói đoạn, Hổ Tử nương đặt chìa khóa cổng chính nhà họ lên bàn.
Đường Tuế nhìn thoáng qua Khương Vân Thần bên cạnh, trong lòng cũng hiểu rõ.
"Tộc trưởng nói, ông ấy biết các ngươi đến kinh thành ở, tất nhiên sẽ không quay về, nhưng không phải đều là cùng tộc sao? Sau này các ngươi lớn tuổi rồi, muốn về quê cũng được."
Đường Tuế khẽ gật đầu.
"Ừm, tộc trưởng nói cũng đúng, nhưng mà tẩu tử cũng biết đấy, chúng ta chắc chắn sẽ không quay về ở, căn nhà này một khi không có người ở sẽ không có hơi người, sẽ nhanh chóng rách nát thôi, ta nghĩ rồi, chìa khóa này cứ để chỗ tẩu tử đi, nếu các ngươi không có chỗ ở thì có thể vào đó ở."
"Về sau nếu chúng ta có thể trở về ở một hai ngày, căn nhà này coi như có hơi người."
Hổ Tử nương nghe Đường Tuế nói như vậy, cũng cảm thấy có lý.
Vậy là đồng ý, cất chìa khóa đi.
"Nếu vợ Vân Thần đã tin tưởng ta như vậy, ta sẽ nhận lấy, ta nhất định sẽ trông nom căn nhà cẩn thận."
Hổ Tử nương nói chuyện đầy trung trực.
Đường Tuế gật đầu.
"Phải rồi." Hổ Tử nương giống như bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, kéo tay Đường Tuế lại, ưu buồn nói: "Ngươi biết không, cả nhà bà Khương đều rời khỏi thôn Khương gia rồi."
"Cái gì?" Đường Tuế đúng thật là không biết chuyện này, gần đây nàng không thèm để ý chút nào tới những chuyện của bà Khương, càng không quan tâm.
Trong cốt truyện tiếp theo, về sau dường như không còn chút tin tức nào về những người Khương gia này cả.
"Bọn họ cũng đến kinh thành?"
"Cha mẹ chàng có thân thích gì ở kinh thành không?"
Đường Tuế quay đầu, nhìn Khương Vân Thần bên cạnh.
Khương Vân Thần cũng lắc đầu, chuyện này quả thật là không có.
Hai vợ chồng không muốn suy nghĩ quá nhiều, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới họ.
Cho nên chuyện này cũng không quan trọng.
Nếu ông đến kinh thành mở cửa hàng, còn không biết phát đạt như thế nào nữa.
Nghĩ tới đã khiến lòng người kích động rồi.
Trong phòng của nhà Đường Tuế, đồ ăn trên bàn hôm nay trên cơ bản đều được chưởng quầy sắp xếp, có thịt có cá, còn có cả món đậu hủ nổi tiếng.
Cả nhà ăn xong cực kỳ vừa lòng.
Lúc đang ăn cơm, Khương Vân Thần nhìn Đường Tuế bên cạnh: "Cuộc thi kết thúc, chúng ta chuẩn bị thu dọn đồ đạc trước, sau khi thành tích đưa xuống, chúng ta sẽ tới kinh thành."
Vì ăn nên miệng Đường Tuế dính đầy dầu mỡ.
Giờ nghe Khương Vân Thần nói như vậy, nàng cũng vội vàng gật đầu.
Chuyện đã quyết định xong, lúc cả nhà trở về cũng bắt đầu chuẩn bị dọn đồ, đợi vài ngày nữa có thành tích.
Nhất thời, người tới chúc mừng nhiều vô số kể.
Cả nhà Hổ Tử nương cũng tới.
"Vợ Vân thần, các ngươi đã chờ được mưa tạnh mây tan, chuyện tốt chuyện tốt."
Mặt Hổ Tử nương tràn ngập vui mừng.
Đường Tuế khéo tay, còn biết kiếm tiền, Vân Thần là người có tài học trời ban, cuộc sống sau này sẽ trải qua tốt đẹp.
"Trưa nay các ngươi ở lại ăn cơm cùng nhà ta đi."
Đường Tuế cười rạng rỡ.
Hổ Tử nương cũng không từ chối, vội vàng đồng ý.
"Thật ra lần này tới đây còn có một việc nữa, căn nhà kia của các ngươi tộc trưởng nói không bán, bảo ta tới nói với các ngươi một tiếng, đây là chìa khóa."
Nói đoạn, Hổ Tử nương đặt chìa khóa cổng chính nhà họ lên bàn.
Đường Tuế nhìn thoáng qua Khương Vân Thần bên cạnh, trong lòng cũng hiểu rõ.
"Tộc trưởng nói, ông ấy biết các ngươi đến kinh thành ở, tất nhiên sẽ không quay về, nhưng không phải đều là cùng tộc sao? Sau này các ngươi lớn tuổi rồi, muốn về quê cũng được."
Đường Tuế khẽ gật đầu.
"Ừm, tộc trưởng nói cũng đúng, nhưng mà tẩu tử cũng biết đấy, chúng ta chắc chắn sẽ không quay về ở, căn nhà này một khi không có người ở sẽ không có hơi người, sẽ nhanh chóng rách nát thôi, ta nghĩ rồi, chìa khóa này cứ để chỗ tẩu tử đi, nếu các ngươi không có chỗ ở thì có thể vào đó ở."
"Về sau nếu chúng ta có thể trở về ở một hai ngày, căn nhà này coi như có hơi người."
Hổ Tử nương nghe Đường Tuế nói như vậy, cũng cảm thấy có lý.
Vậy là đồng ý, cất chìa khóa đi.
"Nếu vợ Vân Thần đã tin tưởng ta như vậy, ta sẽ nhận lấy, ta nhất định sẽ trông nom căn nhà cẩn thận."
Hổ Tử nương nói chuyện đầy trung trực.
Đường Tuế gật đầu.
"Phải rồi." Hổ Tử nương giống như bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, kéo tay Đường Tuế lại, ưu buồn nói: "Ngươi biết không, cả nhà bà Khương đều rời khỏi thôn Khương gia rồi."
"Cái gì?" Đường Tuế đúng thật là không biết chuyện này, gần đây nàng không thèm để ý chút nào tới những chuyện của bà Khương, càng không quan tâm.
Trong cốt truyện tiếp theo, về sau dường như không còn chút tin tức nào về những người Khương gia này cả.
"Bọn họ cũng đến kinh thành?"
"Cha mẹ chàng có thân thích gì ở kinh thành không?"
Đường Tuế quay đầu, nhìn Khương Vân Thần bên cạnh.
Khương Vân Thần cũng lắc đầu, chuyện này quả thật là không có.
Hai vợ chồng không muốn suy nghĩ quá nhiều, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới họ.
Cho nên chuyện này cũng không quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.