Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 288
Linh Miêu
08/02/2023
Trong tiếng khóc lóc kể lể của bà ấy, Đường Tuế vẫn hiểu lời bà muốn nói.
Thì ra, mười mấy năm trước.
Bà theo phu quân đến nhậm chức, bỗng nhiên trời mưa to, họ bị kẹt trong núi, lúc ấy còn có cả nhà bà Khương.
Trong lúc hai người đẻ thì bỗng nhiên có bầy sói.
Phu quân bà đi đuổi bầy sói.
Ông Khương thì ở bên cạnh hỗ trợ.
Người duy nhất bên cạnh bà lúc ấy là ma ma cũng bị nước cuốn trôi.
Sinh con xong chưa kịp nhìn cái nào đã ngất đi.
Chờ đến khi tỉnh lại đã ở trong khách điếm, con gái ngủ say nằm bên cạnh.
Vốn tưởng rằng, người một nhà từ nay về sau có thể sống bình yên mãi mãi.
Ai ngờ, trong khoảng thời gian này, con gái lại ra ngoài nhiều lần.
Vốn ban đầu cũng không nhận thấy có điều gì khác thường, nhưng cuối cùng, con gái không chịu nổi nữa, tiết lộ sự thật.
Đến lúc ấy bà mới biết thì ra trong lần sinh con nọ, bà đã bị đôi điêu dân kia đổi hài tử.
Bà nuôi nấng con gái bọn họ như châu như ngọc, thế mà bọn họ lại đối đãi khắc nghiệt với con trai bà.
"Chúng ta đã tới thôn Khương gia, biết con từ nhỏ đã sống không tốt."
Nghĩ đến con trải phải trải qua những ngày tháng như vậy, Viên Phu Nhân nghĩ lại là muốn khóc.
Chỉ là, cũng may con bà cũng không chịu thua kém, còn đạt giải thủ khoa.
Cái tên Khương Vân Thần này, bọn họ có nghe nói qua.
Hồi trước đã có người nói, tất nhiên là tài của Trạng Nguyên.
Vốn dĩ trong mắt họ, đây chỉ là một cái tên, nhưng bây giờ... Đứa nhỏ này lại là con trai của họ.
Ngẫm lại khiến người ta không thể tưởng tượng.
"Đôi điêu dân kia đã bị chúng ta đưa đến quan phủ, về phần Liên Kiều, từ nhỏ lớn lên bên cạnh chúng ta, cũng đã gặp rồi, còn hai tháng nữa nó sẽ xuất giá, Vân Thần, con có để ý không?"
Viên phu nhân có chút bối rối, dù sao đây chính là con trai mình.
Đã chịu nhiều khổ sở như vậy, bà rất đau lòng, nếu như con trai không muốn, bọn họ sẽ phủi sạch quan hệ với Liên Kiều.
Khương Vân Thần lắc đầu.
Lúc đầu thì chấn động, bây giờ đã chấp nhận.
Khương Vân Thần mím môi.
"Vân Thần, con có muốn quay về cùng chúng ta không?"
Viên phu nhân thận trọng hỏi.
Dù sao đã nhiều năm, bọn họ không giúp được gì cho đứa nhỏ này, ngược lại Khương gia kia còn chèn ép hắn đủ loại.
May mắn thay, con bà không tệ lắm, tự mình cố gắng, kết hôn sinh con...
Nghĩ tới đây, tầm mắt Viên phu nhân cũng dừng trên người Đường Tuế và hai đứa nhỏ.
Ôi, vốn trong lòng bà còn lo lắng, Vân Thần đã cưới vợ, ở địa phương như nông thôn kia có thể cưới được nương tử gì tốt.
Lúc này thấy Đường Tuế xinh xắn đứng đó, giống như một bức họa.
Con có cặp song sinh long phượng, càng giống hai búp bê sứ, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích.
Viên phu nhân mới lạ nhìn bọn trẻ, vẻ mặt cũng hơi hồi hộp.
"Hài tử ngoan, lần đầu gặp mặt, ta không mang theo thứ gì tốt."
Vừa nói, Viên phu nhân vừa tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống, mang lên cổ tay Đường Tuế.
"Này..."
Đường Tuế nhìn Viên phu nhân tươi cười dịu dàng, lại nhìn Khương Vân Thần bên cạnh.
Khương Vân Thần khẽ gật đầu.
"Gọi tổ mẫu đi."
Thì ra, mười mấy năm trước.
Bà theo phu quân đến nhậm chức, bỗng nhiên trời mưa to, họ bị kẹt trong núi, lúc ấy còn có cả nhà bà Khương.
Trong lúc hai người đẻ thì bỗng nhiên có bầy sói.
Phu quân bà đi đuổi bầy sói.
Ông Khương thì ở bên cạnh hỗ trợ.
Người duy nhất bên cạnh bà lúc ấy là ma ma cũng bị nước cuốn trôi.
Sinh con xong chưa kịp nhìn cái nào đã ngất đi.
Chờ đến khi tỉnh lại đã ở trong khách điếm, con gái ngủ say nằm bên cạnh.
Vốn tưởng rằng, người một nhà từ nay về sau có thể sống bình yên mãi mãi.
Ai ngờ, trong khoảng thời gian này, con gái lại ra ngoài nhiều lần.
Vốn ban đầu cũng không nhận thấy có điều gì khác thường, nhưng cuối cùng, con gái không chịu nổi nữa, tiết lộ sự thật.
Đến lúc ấy bà mới biết thì ra trong lần sinh con nọ, bà đã bị đôi điêu dân kia đổi hài tử.
Bà nuôi nấng con gái bọn họ như châu như ngọc, thế mà bọn họ lại đối đãi khắc nghiệt với con trai bà.
"Chúng ta đã tới thôn Khương gia, biết con từ nhỏ đã sống không tốt."
Nghĩ đến con trải phải trải qua những ngày tháng như vậy, Viên Phu Nhân nghĩ lại là muốn khóc.
Chỉ là, cũng may con bà cũng không chịu thua kém, còn đạt giải thủ khoa.
Cái tên Khương Vân Thần này, bọn họ có nghe nói qua.
Hồi trước đã có người nói, tất nhiên là tài của Trạng Nguyên.
Vốn dĩ trong mắt họ, đây chỉ là một cái tên, nhưng bây giờ... Đứa nhỏ này lại là con trai của họ.
Ngẫm lại khiến người ta không thể tưởng tượng.
"Đôi điêu dân kia đã bị chúng ta đưa đến quan phủ, về phần Liên Kiều, từ nhỏ lớn lên bên cạnh chúng ta, cũng đã gặp rồi, còn hai tháng nữa nó sẽ xuất giá, Vân Thần, con có để ý không?"
Viên phu nhân có chút bối rối, dù sao đây chính là con trai mình.
Đã chịu nhiều khổ sở như vậy, bà rất đau lòng, nếu như con trai không muốn, bọn họ sẽ phủi sạch quan hệ với Liên Kiều.
Khương Vân Thần lắc đầu.
Lúc đầu thì chấn động, bây giờ đã chấp nhận.
Khương Vân Thần mím môi.
"Vân Thần, con có muốn quay về cùng chúng ta không?"
Viên phu nhân thận trọng hỏi.
Dù sao đã nhiều năm, bọn họ không giúp được gì cho đứa nhỏ này, ngược lại Khương gia kia còn chèn ép hắn đủ loại.
May mắn thay, con bà không tệ lắm, tự mình cố gắng, kết hôn sinh con...
Nghĩ tới đây, tầm mắt Viên phu nhân cũng dừng trên người Đường Tuế và hai đứa nhỏ.
Ôi, vốn trong lòng bà còn lo lắng, Vân Thần đã cưới vợ, ở địa phương như nông thôn kia có thể cưới được nương tử gì tốt.
Lúc này thấy Đường Tuế xinh xắn đứng đó, giống như một bức họa.
Con có cặp song sinh long phượng, càng giống hai búp bê sứ, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích.
Viên phu nhân mới lạ nhìn bọn trẻ, vẻ mặt cũng hơi hồi hộp.
"Hài tử ngoan, lần đầu gặp mặt, ta không mang theo thứ gì tốt."
Vừa nói, Viên phu nhân vừa tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống, mang lên cổ tay Đường Tuế.
"Này..."
Đường Tuế nhìn Viên phu nhân tươi cười dịu dàng, lại nhìn Khương Vân Thần bên cạnh.
Khương Vân Thần khẽ gật đầu.
"Gọi tổ mẫu đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.