Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 300
Linh Miêu
08/02/2023
Trong quá trình ăn cơm, Cố Đình Uyên có thể nhận ra Đường Tuế vẫn luôn nhìn anh.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, Cố Đình Uyên mới đặt đũa trong tay xuống, dùng khăn tay lau môi, sau đó nhìn thắng Đường Tuế.
"Ngon lắm."
Cố Đình Uyên cảm giác mình chưa bao giờ nếm qua đồ ăn hợp khẩu vị đến vậy, nhưng mà...
"Vậy em sẽ đưa cơm cho anh mỗi ngày nhé."
Cố Đình Uyên từ chối.
“Hả?”
Đường Tuế giật mình, không phải anh rất thích sao?
Sao còn từ chối cô đưa cơm.
"Không tiện cho lắm."
Vẻ mặt Cố Đình Uyên thản nhiên.
Dù ngon thật, nhưng so với ăn ngon thì anh vẫn sợ phiền phức hơn.
Anh không muốn chuyện này ảnh hưởng tới cuộc sống và tâm trạng của mình.
"Sao lại không tiện chứ, từ chỗ em ở tới đây chỉ mất vài phút thôi, tiện lắm."
Đường Tuế nghe thế nhanh chóng xua tay.
Đâu chỉ tiện mà còn siêu cấp tiện.
Nghĩ một lát, Đường Tuế lại cười ngọt ngào với Cố Đình Uyên.
"Tôi không tiện."
Cố Đình Uyên nhíu mày, nói một cách ngắn gọn.
"Em ly hôn rồi."
Giây tiếp theo, Đường Tuế lập tức nhận ra sự không tiện của Cố Đình Uyên bắt nguồn từ đâu.
Cô nhanh nhẹn lấy giấy chứng nhận ly hôn từ trong túi mình ra đặt lên bàn.
"Sáng nay em đã ly hôn với Cố Đình Tước, em không còn bất cứ quan hệ gì với Cố Đình Tước nữa, cho nên anh không cần lo lắng về những rắc rối không cần thiết."
Nói xong, Đường Tuế còn mở tờ giấy chứng nhận ly hôn ra, bên trong là tấm ảnh chụp một mình cô, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
Cố Đình Uyên giật mình, ngón tay bất chợt siết chặt trong khoảnh khắc đó.
"Tôi..."
"Em chỉ cảm thấy, em sống trong nhà anh mà không trả đồng tiền nào thì hơi ngại, cho nên anh có thể đồng ý không, em chỉ muốn nấu cơm cho anh ăn thôi." Đường Tuế cụp mi, gương mặt bị bao phủ bởi một tầng ưu thương.
Cố Đình Uyên thấy Đường Tuế như vậy, gật đầu đồng ý.
Đường Tuế vừa nói vừa thu dọn hộp cơm trên bàn.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, cô mới vẫy tay chào tạm biệt Cố Đình Uyên.
"Anh, em đi đây!"
"Ừ."
Cố Đình Uyên không ngẩng đầu nhìn Đường Tuế, chỉ khẽ gật đầu.
Đường Tuế cũng không để ý lắm, tự ra khỏi văn phòng.
Sau khi cô đi ra ngoài, phòng thư ký bên ngoài đã có kha khá người vào.
Không ít người nhìn thấy Đường Tuế, họ thì thầm với nhau.
"Ủa, đây không phải vợ cậu hai à? Sao lại tới đây tìm ông chủ chúng mình nhỉ?"
"Chẳng lẽ sống không nổi bên chỗ cậu hai nên tới đây tìm ông chủ mình nói giúp."
"Đừng nói hươu nói vượn, ông chủ chúng ta là ai, còn quan tâm đến chuyện nhà người ta chắc?"
"Thế rốt cuộc là tại sao!"
Không ít thư ký nhìn thấy, đều cảm thấy rất lạ.
Chỉ là, những âm thanh này, Đường Tuế có nghe được cũng coi như không nghe, dù sao thân phận trước kia của nguyên chủ đúng là hơi xấu hổ.
Cô cầm túi giữ nhiệt, về tới căn hộ.
Sau khi ăn một chút, cô nằm trên sofa lướt điện thoại, lướt lướt, bỗng nhiên nhìn thấy một vài video nấu ăn, lượng fan của mấy blogger nấu ăn này còn rất đông đảo.
Uầy, hay cô cũng làm blogger ẩm thực đi nhỉ.
Ý tưởng vừa nảy ra, Đường Tuế nhạy bén nghĩ, cô có bằng chuyên gia dinh dưỡng, dù ra ngoài làm việc cũng chẳng có bất cứ vấn đề gì.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, Cố Đình Uyên mới đặt đũa trong tay xuống, dùng khăn tay lau môi, sau đó nhìn thắng Đường Tuế.
"Ngon lắm."
Cố Đình Uyên cảm giác mình chưa bao giờ nếm qua đồ ăn hợp khẩu vị đến vậy, nhưng mà...
"Vậy em sẽ đưa cơm cho anh mỗi ngày nhé."
Cố Đình Uyên từ chối.
“Hả?”
Đường Tuế giật mình, không phải anh rất thích sao?
Sao còn từ chối cô đưa cơm.
"Không tiện cho lắm."
Vẻ mặt Cố Đình Uyên thản nhiên.
Dù ngon thật, nhưng so với ăn ngon thì anh vẫn sợ phiền phức hơn.
Anh không muốn chuyện này ảnh hưởng tới cuộc sống và tâm trạng của mình.
"Sao lại không tiện chứ, từ chỗ em ở tới đây chỉ mất vài phút thôi, tiện lắm."
Đường Tuế nghe thế nhanh chóng xua tay.
Đâu chỉ tiện mà còn siêu cấp tiện.
Nghĩ một lát, Đường Tuế lại cười ngọt ngào với Cố Đình Uyên.
"Tôi không tiện."
Cố Đình Uyên nhíu mày, nói một cách ngắn gọn.
"Em ly hôn rồi."
Giây tiếp theo, Đường Tuế lập tức nhận ra sự không tiện của Cố Đình Uyên bắt nguồn từ đâu.
Cô nhanh nhẹn lấy giấy chứng nhận ly hôn từ trong túi mình ra đặt lên bàn.
"Sáng nay em đã ly hôn với Cố Đình Tước, em không còn bất cứ quan hệ gì với Cố Đình Tước nữa, cho nên anh không cần lo lắng về những rắc rối không cần thiết."
Nói xong, Đường Tuế còn mở tờ giấy chứng nhận ly hôn ra, bên trong là tấm ảnh chụp một mình cô, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
Cố Đình Uyên giật mình, ngón tay bất chợt siết chặt trong khoảnh khắc đó.
"Tôi..."
"Em chỉ cảm thấy, em sống trong nhà anh mà không trả đồng tiền nào thì hơi ngại, cho nên anh có thể đồng ý không, em chỉ muốn nấu cơm cho anh ăn thôi." Đường Tuế cụp mi, gương mặt bị bao phủ bởi một tầng ưu thương.
Cố Đình Uyên thấy Đường Tuế như vậy, gật đầu đồng ý.
Đường Tuế vừa nói vừa thu dọn hộp cơm trên bàn.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, cô mới vẫy tay chào tạm biệt Cố Đình Uyên.
"Anh, em đi đây!"
"Ừ."
Cố Đình Uyên không ngẩng đầu nhìn Đường Tuế, chỉ khẽ gật đầu.
Đường Tuế cũng không để ý lắm, tự ra khỏi văn phòng.
Sau khi cô đi ra ngoài, phòng thư ký bên ngoài đã có kha khá người vào.
Không ít người nhìn thấy Đường Tuế, họ thì thầm với nhau.
"Ủa, đây không phải vợ cậu hai à? Sao lại tới đây tìm ông chủ chúng mình nhỉ?"
"Chẳng lẽ sống không nổi bên chỗ cậu hai nên tới đây tìm ông chủ mình nói giúp."
"Đừng nói hươu nói vượn, ông chủ chúng ta là ai, còn quan tâm đến chuyện nhà người ta chắc?"
"Thế rốt cuộc là tại sao!"
Không ít thư ký nhìn thấy, đều cảm thấy rất lạ.
Chỉ là, những âm thanh này, Đường Tuế có nghe được cũng coi như không nghe, dù sao thân phận trước kia của nguyên chủ đúng là hơi xấu hổ.
Cô cầm túi giữ nhiệt, về tới căn hộ.
Sau khi ăn một chút, cô nằm trên sofa lướt điện thoại, lướt lướt, bỗng nhiên nhìn thấy một vài video nấu ăn, lượng fan của mấy blogger nấu ăn này còn rất đông đảo.
Uầy, hay cô cũng làm blogger ẩm thực đi nhỉ.
Ý tưởng vừa nảy ra, Đường Tuế nhạy bén nghĩ, cô có bằng chuyên gia dinh dưỡng, dù ra ngoài làm việc cũng chẳng có bất cứ vấn đề gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.