Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 330
Linh Miêu
08/02/2023
Nghĩ đến đây, vẻ mặt mẹ Cố ít nhiều cũng đẹp hơn một chút.
Hơn nữa, nếu sau này hai người có xảy ra chuyện gì nói không chừng sẽ ly hôn.
Vả lại, cơ thể rách nát này của Đường Tịch Dao, lỡ như sinh con ra lại không sống nổi.
Đến lúc đó, cả nhà họ Đường đều thuộc về con trai bà ta.
Sau đó lại có thể cưới một cô con dâu tốt khác về.
Nghĩ vậy, sắc mặt mẹ Cố nguôi giận đi.
Cố Hoàn Ninh bên cạnh nhìn mặt đoán ý.
Thấy vẻ mặt mẹ Cố tốt hơn một chút, lúc này cô ta mới sáp lại gần.
"Mẹ, mẹ đồng ý đi mà! Chị Tịch Dao không phải loại cứng đầu thô tục như Đường Tuế đâu, chị ấy tốt lắm, con rất thích chị Tịch Dao."
"Mẹ."
Cố Đình Tước lại không nhịn được gọi.
"Được rồi, mẹ đồng ý."
Mẹ Cố xua tay, giả vờ bất đắc dĩ đồng ý.
"Tuyệt quá!"
Anh trai và chị Tịch Dao, hai người bọn họ, người có tình cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng.
Đây là một chuyện tốt.
"Tịch Dao, cuối cùng anh cũng có thể cưới em làm vợ."
Cố Đình Tước vui mừng hét lên, vươn tay ôm Đường Tịch Dao vào lòng, vui vẻ ra mặt.
"Dạ."
Đường Tịch Dao cũng thẹn thùng đỏ mặt, trốn trong lồng ngực Cố Đình Tước.
Mọi người đều vui vẻ.
...
Một bên khác, Đường Tuế bị Cố Đình Uyên kéo ra ngoài.
Đường Tuế ngồi trên xe, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra ngoài.
Ánh đèn lộng lẫy kiều diễm đổ dồn lên gương mặt cô.
Cô hệt như một tiểu tinh linh rơi vào phàm trần, đẹp không tả nổi.
"Ọc ọc..."
Bỗng nhiên bụng cô réo lên.
"Úi."
Gương mặt trắng nõn của Đường Tuế khẽ ửng đỏ, sau đó quay đầu, đôi mắt to sáng rực nhìn chằm chằm Cố Đình Uyên.
Cô mím chặt môi, che bụng mình lại.
"Có phải em đói bụng không, anh nghe thấy bụng em réo lên kìa."
Thôi rồi, giấu đầu hở đuôi.
Ánh mắt Cố Đình Uyên nhìn cô mang theo những tia sáng mềm mại.
Tuy bộ dạng lúc này của cô chẳng đâu vào đâu, nhưng trong mắt Cố Đình Uyên, cô vẫn là bạn nhỏ dễ thương.
Cũng đúng thôi, những gì thuộc về cô ấy luôn là vẻ đẹp tuyệt trần trong mắt những người đang yêu.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên -10, tổng còn 40.
Đường Tuế nghe vậy, còn chưa kịp vui vẻ thì lại nghe thấy Cố Đình Uyên nói.
"Ừ, anh hơi đói, chúng ta tìm một nhà hàng gần đây ăn cơm nhé?"
Đương lúc nói chuyện, Cố Đình Uyên duỗi tay ôm chặt Đường Tuế vào lòng.
"Dạ."
Đường Tuế gật đầu.
Nhưng mà, vừa mới đồng ý xong, Đường Tuế vô tình nhìn thoáng qua, thấy được phố ẩm thực bên ngoài.
Đôi mắt Đường Tuế bỗng nhiên sáng rực lên.
"Được."
Cố Đình Uyên chưa từng đi dạo phố ẩm thực gì đó bao giờ, cũng chưa từng dùng cơm ngoài trời, nhưng vẻ mặt hưng phấn của Đường Tuế lúc này đủ khiến Cố Đình Uyên dừng xe lại, đi nếm thử.
Rốt cuộc là mỹ thực thế nào mới khiến Đường Tuế như vậy.
Tài xế tìm ngã tư, dừng xe lại.
Rồi có hơi đờ đẫn nhìn hai người ăn mặc lễ phục cao cấp, đi vào phố ẩm thực khói lửa mịt mù.
Hả? Chuyện này, chắc không có việc gì đâu nhỉ!
Nhìn bộ dạng bà chủ hưng phấn như vậy, chắc ăn ngon lắm.
Bỗng dưng cậu ta cũng hơi hứng thú.
Cậu ta lấy điện thoại ra, chụp lại con phố kia rồi gửi cho cô gái cậu ta thích.
Hơn nữa, nếu sau này hai người có xảy ra chuyện gì nói không chừng sẽ ly hôn.
Vả lại, cơ thể rách nát này của Đường Tịch Dao, lỡ như sinh con ra lại không sống nổi.
Đến lúc đó, cả nhà họ Đường đều thuộc về con trai bà ta.
Sau đó lại có thể cưới một cô con dâu tốt khác về.
Nghĩ vậy, sắc mặt mẹ Cố nguôi giận đi.
Cố Hoàn Ninh bên cạnh nhìn mặt đoán ý.
Thấy vẻ mặt mẹ Cố tốt hơn một chút, lúc này cô ta mới sáp lại gần.
"Mẹ, mẹ đồng ý đi mà! Chị Tịch Dao không phải loại cứng đầu thô tục như Đường Tuế đâu, chị ấy tốt lắm, con rất thích chị Tịch Dao."
"Mẹ."
Cố Đình Tước lại không nhịn được gọi.
"Được rồi, mẹ đồng ý."
Mẹ Cố xua tay, giả vờ bất đắc dĩ đồng ý.
"Tuyệt quá!"
Anh trai và chị Tịch Dao, hai người bọn họ, người có tình cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng.
Đây là một chuyện tốt.
"Tịch Dao, cuối cùng anh cũng có thể cưới em làm vợ."
Cố Đình Tước vui mừng hét lên, vươn tay ôm Đường Tịch Dao vào lòng, vui vẻ ra mặt.
"Dạ."
Đường Tịch Dao cũng thẹn thùng đỏ mặt, trốn trong lồng ngực Cố Đình Tước.
Mọi người đều vui vẻ.
...
Một bên khác, Đường Tuế bị Cố Đình Uyên kéo ra ngoài.
Đường Tuế ngồi trên xe, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra ngoài.
Ánh đèn lộng lẫy kiều diễm đổ dồn lên gương mặt cô.
Cô hệt như một tiểu tinh linh rơi vào phàm trần, đẹp không tả nổi.
"Ọc ọc..."
Bỗng nhiên bụng cô réo lên.
"Úi."
Gương mặt trắng nõn của Đường Tuế khẽ ửng đỏ, sau đó quay đầu, đôi mắt to sáng rực nhìn chằm chằm Cố Đình Uyên.
Cô mím chặt môi, che bụng mình lại.
"Có phải em đói bụng không, anh nghe thấy bụng em réo lên kìa."
Thôi rồi, giấu đầu hở đuôi.
Ánh mắt Cố Đình Uyên nhìn cô mang theo những tia sáng mềm mại.
Tuy bộ dạng lúc này của cô chẳng đâu vào đâu, nhưng trong mắt Cố Đình Uyên, cô vẫn là bạn nhỏ dễ thương.
Cũng đúng thôi, những gì thuộc về cô ấy luôn là vẻ đẹp tuyệt trần trong mắt những người đang yêu.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên -10, tổng còn 40.
Đường Tuế nghe vậy, còn chưa kịp vui vẻ thì lại nghe thấy Cố Đình Uyên nói.
"Ừ, anh hơi đói, chúng ta tìm một nhà hàng gần đây ăn cơm nhé?"
Đương lúc nói chuyện, Cố Đình Uyên duỗi tay ôm chặt Đường Tuế vào lòng.
"Dạ."
Đường Tuế gật đầu.
Nhưng mà, vừa mới đồng ý xong, Đường Tuế vô tình nhìn thoáng qua, thấy được phố ẩm thực bên ngoài.
Đôi mắt Đường Tuế bỗng nhiên sáng rực lên.
"Được."
Cố Đình Uyên chưa từng đi dạo phố ẩm thực gì đó bao giờ, cũng chưa từng dùng cơm ngoài trời, nhưng vẻ mặt hưng phấn của Đường Tuế lúc này đủ khiến Cố Đình Uyên dừng xe lại, đi nếm thử.
Rốt cuộc là mỹ thực thế nào mới khiến Đường Tuế như vậy.
Tài xế tìm ngã tư, dừng xe lại.
Rồi có hơi đờ đẫn nhìn hai người ăn mặc lễ phục cao cấp, đi vào phố ẩm thực khói lửa mịt mù.
Hả? Chuyện này, chắc không có việc gì đâu nhỉ!
Nhìn bộ dạng bà chủ hưng phấn như vậy, chắc ăn ngon lắm.
Bỗng dưng cậu ta cũng hơi hứng thú.
Cậu ta lấy điện thoại ra, chụp lại con phố kia rồi gửi cho cô gái cậu ta thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.