Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 374
Linh Miêu
08/02/2023
“Vâng.”
Phúc thúc nghe vậy, đáp một tiếng rồi cung kính lui xuống.
Rất nhanh đã bóc được thăm đưa đến tay Đường Tuế.
Vẻ mặt Phúc thúc có chút khó nói.
“Tiểu thư, số không được tốt lắm.”
“30, là vị trí cuối cùng.”
Giọng Phúc thúc mang theo chút tự trách.
Đều là do ông.
"Không sao."
Đường Tuế vung tay, nhìn cái hộp bên cạnh, đây là nguyên liệu nấu ăn hôm nay nàng mang đến, rất nhiều thứ đã được chế biến qua, cho dù có làm sau cùng cũng không mất bao lâu.
“Chỉ sợ Lệ Vương để tâm đến, chờ 30 người làm xong thì không phải chúng ta sẽ thiệt thòi sao.”
Phúc thúc lo lắng, còn chú ý nhìn cô gia lúc này cũng đã chuẩn bị nhóm lửa.
Đường Tuế ngồi đó, nhìn người đến người đi, vẫn chưa có ai được giữ lại cả.
Cũng không đến một nén hương, Vạn Tinh lại ủ rũ cúi đầu đi ra.
Đường Tuế thấy vậy, cười đi đến: “Tỷ phu, không được chọn sao?”
Kỷ Vạn Tinh nhìn nụ cười trên mặt Đường Tuế, vô cùng chói mắt, sự giận dữ trong lòng cũng càng nồng đậm hơn.
Nhưng giờ không phải là lúc để trở mặt.
Kỷ Vạn Tinh đành bất đắc dĩ thở dài: “Đúng vậy, hi vọng nhà chúng ta đều đặt lên ngươi.”
“Ta cảm giác yêu cầu của vương gia rất cao, lát nữa ngươi phải chú ý đó.”
Đường Tuế cười cợt: “Được thôi.”
Kỷ Vạn Tinh nhìn nụ cười trên mặt Đường Tuế, cảm thấy quá chói mắt, nếu không phải giờ chưa phải là lúc, hắn ta nhất định đã chửi nàng một trận.
“Ta đi về với tỷ ngươi trước.”
“Ừ, đi thong thả.”
Đường Tuế gật đầu, nhìn Kỷ Vạn Tinh rời đi.
Kỷ Vạn Tinh vừa ra ngoài, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Ngón tay siết lại răng rắc, ả đáng chết này.
Rõ ràng hắn ta mới là người cầm kịch bản nam chính, sao hắn ta lại thua.
"Kỷ công tử, xin dừng bước.”
Bỗng nhiên một giọng nói uyển chuyển, từ phía sau vang lên.
Kỷ Vạn Tinh quay đầu, nhìn một cô nương mặc đồ nha hoàn sau mình.
"Tiểu thư của chúng ta cho mời, mời đi theo ta."
Kỷ Vạn Tinh thầm nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo.
...
Cuối cùng cũng đến phiên Đường Tuế.
Người cuối cùng.
Những người không được chọn đều không rời đi, mà ở lại nhìn trò hay của Đường Tuế.
“Chúng ta không được chọn, một tiểu nha đầu như nàng có thể được chọn sao?”
“Không đời nào, huống chi, người lợi hại nhất ở Đường gia hiện tại, không phải là tên ở rể kia sao?”
“Nhưng kẻ ở rể kia cũng đã bị loại rồi, ha ha ha.”
Tiếng tán gẫu xung quanh cứ hết lượt này đến lượt khác truyền vào tai Đường Tuế.
Nàng cúi đầu, chuyên tâm nấu nướng.
Chờ đến khi làm xong, đậy lại, bưng khay đi vào.
Bên trong phòng rất ấm áp, có đốt than bạc, trên cái bàn tròn bạch ngọc có bình mai vàng.
Ngày đông mai vàng mở, thanh khiết tao nhã.
Hoa mai vàng trong gian phòng ấm càng toát lên mùi hương thanh nhã.
Đường Tuế cúi đầu, bưng khay đi vào, đứng yên không nhúc nhích.
Mãi đến khi có người sáng bưng khay trong tay nàng đi, nàng mới nghe được tiếng động.
Một giọng nói từ tính dễ nghe: "Ngươi ngẩng đầu lên."
Đường Tuế ngẩng đầu, nhìn Chu Triệt đang ngồi trong phòng.
Phúc thúc nghe vậy, đáp một tiếng rồi cung kính lui xuống.
Rất nhanh đã bóc được thăm đưa đến tay Đường Tuế.
Vẻ mặt Phúc thúc có chút khó nói.
“Tiểu thư, số không được tốt lắm.”
“30, là vị trí cuối cùng.”
Giọng Phúc thúc mang theo chút tự trách.
Đều là do ông.
"Không sao."
Đường Tuế vung tay, nhìn cái hộp bên cạnh, đây là nguyên liệu nấu ăn hôm nay nàng mang đến, rất nhiều thứ đã được chế biến qua, cho dù có làm sau cùng cũng không mất bao lâu.
“Chỉ sợ Lệ Vương để tâm đến, chờ 30 người làm xong thì không phải chúng ta sẽ thiệt thòi sao.”
Phúc thúc lo lắng, còn chú ý nhìn cô gia lúc này cũng đã chuẩn bị nhóm lửa.
Đường Tuế ngồi đó, nhìn người đến người đi, vẫn chưa có ai được giữ lại cả.
Cũng không đến một nén hương, Vạn Tinh lại ủ rũ cúi đầu đi ra.
Đường Tuế thấy vậy, cười đi đến: “Tỷ phu, không được chọn sao?”
Kỷ Vạn Tinh nhìn nụ cười trên mặt Đường Tuế, vô cùng chói mắt, sự giận dữ trong lòng cũng càng nồng đậm hơn.
Nhưng giờ không phải là lúc để trở mặt.
Kỷ Vạn Tinh đành bất đắc dĩ thở dài: “Đúng vậy, hi vọng nhà chúng ta đều đặt lên ngươi.”
“Ta cảm giác yêu cầu của vương gia rất cao, lát nữa ngươi phải chú ý đó.”
Đường Tuế cười cợt: “Được thôi.”
Kỷ Vạn Tinh nhìn nụ cười trên mặt Đường Tuế, cảm thấy quá chói mắt, nếu không phải giờ chưa phải là lúc, hắn ta nhất định đã chửi nàng một trận.
“Ta đi về với tỷ ngươi trước.”
“Ừ, đi thong thả.”
Đường Tuế gật đầu, nhìn Kỷ Vạn Tinh rời đi.
Kỷ Vạn Tinh vừa ra ngoài, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Ngón tay siết lại răng rắc, ả đáng chết này.
Rõ ràng hắn ta mới là người cầm kịch bản nam chính, sao hắn ta lại thua.
"Kỷ công tử, xin dừng bước.”
Bỗng nhiên một giọng nói uyển chuyển, từ phía sau vang lên.
Kỷ Vạn Tinh quay đầu, nhìn một cô nương mặc đồ nha hoàn sau mình.
"Tiểu thư của chúng ta cho mời, mời đi theo ta."
Kỷ Vạn Tinh thầm nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo.
...
Cuối cùng cũng đến phiên Đường Tuế.
Người cuối cùng.
Những người không được chọn đều không rời đi, mà ở lại nhìn trò hay của Đường Tuế.
“Chúng ta không được chọn, một tiểu nha đầu như nàng có thể được chọn sao?”
“Không đời nào, huống chi, người lợi hại nhất ở Đường gia hiện tại, không phải là tên ở rể kia sao?”
“Nhưng kẻ ở rể kia cũng đã bị loại rồi, ha ha ha.”
Tiếng tán gẫu xung quanh cứ hết lượt này đến lượt khác truyền vào tai Đường Tuế.
Nàng cúi đầu, chuyên tâm nấu nướng.
Chờ đến khi làm xong, đậy lại, bưng khay đi vào.
Bên trong phòng rất ấm áp, có đốt than bạc, trên cái bàn tròn bạch ngọc có bình mai vàng.
Ngày đông mai vàng mở, thanh khiết tao nhã.
Hoa mai vàng trong gian phòng ấm càng toát lên mùi hương thanh nhã.
Đường Tuế cúi đầu, bưng khay đi vào, đứng yên không nhúc nhích.
Mãi đến khi có người sáng bưng khay trong tay nàng đi, nàng mới nghe được tiếng động.
Một giọng nói từ tính dễ nghe: "Ngươi ngẩng đầu lên."
Đường Tuế ngẩng đầu, nhìn Chu Triệt đang ngồi trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.