Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 427
Linh Miêu
08/02/2023
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đếm ngược 20 phút, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị điện giật đó nha.
Vừa nghe thấy lời này, Đường Tuế lập tức soạt soạt, bật khỏi giường.
Tay chống trên giường mềm, mắt mở to.
Trời ạ!
Cô sắp quên mất mình còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Tức thời! Đường Tuế cầm điện thoại bị ném sang bên cạnh lên nhìn thoáng qua thời gian.
May quá, bây giờ là 8 giờ tối.
Hoắc Chi Châu này, làm bất cứ chuyện gì cũng đều có nề nếp.
Nói dễ nghe là tính kỷ luật cực kỳ cao, nói khó nghe là bảo thủ.
Nhưng mà, đây lại là điều tốt.
Thời gian Hoắc Chi Châu tắm là 9 giờ, nghĩa là bây giờ vẫn chưa đi tắm.
Cô vẫn còn thời gian.
Từ từ đã!!
Vấn đề tới rồi.
Từ trước đến nay Hoắc Chi Châu quen đi tắm vào lúc 9 giờ, bây giờ mới có 8 giờ, mà cô nhiệm vụ của cô 20 phút nữa là hết giờ.
Trước mắt phải khiến Hoắc Chi Châu đi tắm trong 20 phút này, sau đó cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ chà lưng.
Đường Tuế cắn chặt răng, quyết định phải ra tay trước.
Đường Tuế rời giường, mặc trang phục hầu gái lên người, cất bước rời khỏi phòng, đi tới chỗ Hoắc Chi Châu.
Không cần nghĩ, bây giờ Hoắc Chi Châu chắc chắn đang ở thư phòng.
Đường Tuế vừa động não, đi thẳng đến phòng bếp, nấu một chén trà hoa quả, đưa tới thư phòng của Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu đang cúi đầu xem tài liệu, nghe thấy tiếng động liền biết là Đường Tuế.
Anh không ngẩng đầu, thấp thoáng ngửi thấy hương hoa trên người Đường Tuế, anh không khỏi nhướng mày rồi chậm rãi ngẩng đầu.
"Cậu chủ, tôi vừa nấu ít trà hoa quả, anh uống một chút thử xem?"
Nói rồi Đường Tuế đẩy chén sứ trên khay về phía Hoắc Chi Châu.
"Ừm."
Hoắc Chi Châu hờ hững đáp, cầm chiếc thìa đặt bên cạnh lên.
Vừa chuẩn bị ăn, lại thấy Đường Tuế cứ đẩy chén sứ về phía anh, cái chén sứ sắp sửa đổ lên người Hoắc Chi Châu.
Trái tim Đường Tuế cũng nhấc lên.
Chỉ hy vọng, Hoắc Chi Châu sẽ không vì chuyện cỏn con này mà nổi cơn thịnh nộ.
Chỉ cần quần áo Hoắc Chi Châu bị bẩn, anh sẽ quay về tắm rửa, sau đó... Thuận lý thành chương, cô cũng có thể chà lưng cho anh.
Đường Tuế khẽ mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
Ngay lúc chén sứ sắp rơi xuống, ngón tay thon dài của Hoắc Chi Châu đã cầm chén sứ, cuối cùng đặt nó lên bàn không chút sứt mẻ.
Nụ cười của Đường Tuế nháy mắt cứng đờ trên mặt.
Này...
Đúng là hố cha. Ánh mắt lành lạnh của Hoắc Chi Châu đảo qua đảo lại trên mặt Đường Tuế, cuối cùng lại cúi đầu, uống trà hoa quả trong chén.
Đường Tuế:!!! Đường Tuế cụp mi, trong lòng thầm ão não.
Không thành công, đếm ngược đang trôi qua từng phút từng giây.
Vậy là, cô sắp bị điện giật.
Chắc chắn còn có cách.
Đôi mắt Đường Tuế nhanh chóng đảo quanh bốn phía, muốn nhìn xem còn có thể lợi dụng cách nào để làm bẩn Hoắc Chi Châu không.
Hoắc Chi Châu thật sự quá khôn khéo, muốn làm anh bị bẩn dường như rất khó khăn.
Ngay khi Đường Tuế vắt hết óc suy nghĩ, miếng trái cây trong thìa rơi xuống áo sơ mi anh.
Vừa nghe thấy lời này, Đường Tuế lập tức soạt soạt, bật khỏi giường.
Tay chống trên giường mềm, mắt mở to.
Trời ạ!
Cô sắp quên mất mình còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Tức thời! Đường Tuế cầm điện thoại bị ném sang bên cạnh lên nhìn thoáng qua thời gian.
May quá, bây giờ là 8 giờ tối.
Hoắc Chi Châu này, làm bất cứ chuyện gì cũng đều có nề nếp.
Nói dễ nghe là tính kỷ luật cực kỳ cao, nói khó nghe là bảo thủ.
Nhưng mà, đây lại là điều tốt.
Thời gian Hoắc Chi Châu tắm là 9 giờ, nghĩa là bây giờ vẫn chưa đi tắm.
Cô vẫn còn thời gian.
Từ từ đã!!
Vấn đề tới rồi.
Từ trước đến nay Hoắc Chi Châu quen đi tắm vào lúc 9 giờ, bây giờ mới có 8 giờ, mà cô nhiệm vụ của cô 20 phút nữa là hết giờ.
Trước mắt phải khiến Hoắc Chi Châu đi tắm trong 20 phút này, sau đó cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ chà lưng.
Đường Tuế cắn chặt răng, quyết định phải ra tay trước.
Đường Tuế rời giường, mặc trang phục hầu gái lên người, cất bước rời khỏi phòng, đi tới chỗ Hoắc Chi Châu.
Không cần nghĩ, bây giờ Hoắc Chi Châu chắc chắn đang ở thư phòng.
Đường Tuế vừa động não, đi thẳng đến phòng bếp, nấu một chén trà hoa quả, đưa tới thư phòng của Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu đang cúi đầu xem tài liệu, nghe thấy tiếng động liền biết là Đường Tuế.
Anh không ngẩng đầu, thấp thoáng ngửi thấy hương hoa trên người Đường Tuế, anh không khỏi nhướng mày rồi chậm rãi ngẩng đầu.
"Cậu chủ, tôi vừa nấu ít trà hoa quả, anh uống một chút thử xem?"
Nói rồi Đường Tuế đẩy chén sứ trên khay về phía Hoắc Chi Châu.
"Ừm."
Hoắc Chi Châu hờ hững đáp, cầm chiếc thìa đặt bên cạnh lên.
Vừa chuẩn bị ăn, lại thấy Đường Tuế cứ đẩy chén sứ về phía anh, cái chén sứ sắp sửa đổ lên người Hoắc Chi Châu.
Trái tim Đường Tuế cũng nhấc lên.
Chỉ hy vọng, Hoắc Chi Châu sẽ không vì chuyện cỏn con này mà nổi cơn thịnh nộ.
Chỉ cần quần áo Hoắc Chi Châu bị bẩn, anh sẽ quay về tắm rửa, sau đó... Thuận lý thành chương, cô cũng có thể chà lưng cho anh.
Đường Tuế khẽ mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
Ngay lúc chén sứ sắp rơi xuống, ngón tay thon dài của Hoắc Chi Châu đã cầm chén sứ, cuối cùng đặt nó lên bàn không chút sứt mẻ.
Nụ cười của Đường Tuế nháy mắt cứng đờ trên mặt.
Này...
Đúng là hố cha. Ánh mắt lành lạnh của Hoắc Chi Châu đảo qua đảo lại trên mặt Đường Tuế, cuối cùng lại cúi đầu, uống trà hoa quả trong chén.
Đường Tuế:!!! Đường Tuế cụp mi, trong lòng thầm ão não.
Không thành công, đếm ngược đang trôi qua từng phút từng giây.
Vậy là, cô sắp bị điện giật.
Chắc chắn còn có cách.
Đôi mắt Đường Tuế nhanh chóng đảo quanh bốn phía, muốn nhìn xem còn có thể lợi dụng cách nào để làm bẩn Hoắc Chi Châu không.
Hoắc Chi Châu thật sự quá khôn khéo, muốn làm anh bị bẩn dường như rất khó khăn.
Ngay khi Đường Tuế vắt hết óc suy nghĩ, miếng trái cây trong thìa rơi xuống áo sơ mi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.