Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 436
Linh Miêu
08/02/2023
Đường Tuế nhìn bà cụ giận đến nỗi đỏ cả vành mắt.
Cô lập tức duỗi tay giữ bà cụ lại.
"Bà, bà đừng vội, cháu cảm thấy Hoắc Chi Châu rất tốt."
"Đối xử với cháu cũng vô cùng tốt, bà, bây giờ bà đã lớn tuổi, không nên vội vàng như vậy, phải giữ sức khỏe cho tốt, bà chờ cháu kết hôn sẽ đưa bà đến ở."
Đường Tuế nói, mặt mày cong cong cười cười.
Bà cụ nghe thế, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
"Cháu nói thật chứ?"
Trong lòng bà vẫn nghi ngờ, không tin mấy.
"Đương nhiên là thật, cháu lừa bà chuyện này làm gì."
Thấy vẻ mặt Đường Tuế không giống giả bộ.
Lúc bấy giờ bà cụ mới yên tâm, từ tốn nói: "Bà chỉ cần Tuế Tuế vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi."
Lòng bà được an ủi, chỉ có Tuế Tuế mới lo nghĩ cho bà như vậy.
Đứa bé ngoan, còn muốn kết hôn rồi đưa bà đi.
Đường Tuế nghĩ vậy thật, chờ khi nào giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu bị xóa sạch, bọn họ đương nhiên cũng có thể ở bên nhau.
Như vậy...
Đến lúc đó, Hoắc Chi Châu ra lệnh, bố mẹ Đường nào dám không nghe.
Hai bà cháu vui vẻ hòa thuận nói chuyện bên này.
Đường Thiển Thiển đứng cách đó không xa, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm chiếc vòng ngọc trên cổ tay Đường Tuế.
Bà già đáng chết này.
Trước đó cô ta nhiều lần nói với bà rằng cô ta rất muốn cái vòng tay này, bà đều không cho.
Nói gì mà, vật này quá quý giá, cô ta còn nhỏ tuổi không cầm được.
Giờ thì sao?
Con khốn Đường Tuế này thì lớn hơn cô ta bao nhiêu? Bà già chết tiệt, sẽ chết không được tử tế.
"Thiển Thiển, em gái này của cậu bây giờ sống tốt quá, bắt đầu trở nên kiêu ngạo rồi đấy!"
Lúc này, một cơn gió thơm thổi qua, vài cô gái vừa nãy xáp lại gần Đường Tuế lần lượt đi tới, vây quanh Đường Thiển Thiển.
"Haizz." Đường Thiển Thiển cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Chắc không phải đâu, Tuế Tuế trước giờ rất ngoan."
"Thiển Thiển, cậu đúng là quá lương thiện, cứ tiếp tục như vậy sẽ bị Đường Tuế ngồi lên đầu.". ngôn tình hay
"Đúng đó, bị cô ta bắt nạt chết luôn." Nghe vậy, nụ cười trên mặt Đường Thiển Thiển cứng đó, tay siết chặt lại.
Trước kia cô ta chưa từng hối hận về chuyện này, bởi trong tưởng tượng của cô ta, Hoắc Chi Châu chẳng phải người tốt, dù giàu có đến đâu cũng là một kẻ tàn phế, một kẻ biến thái.
Nhưng, hôm nay sau khi gặp được, trong lòng cô ta đã bắt đầu hối hận.
Hoắc Chi Châu dù tàn phế nhưng ngồi đó vẫn khiến người khác kinh sợ như gặp thần tiên.
Xung quanh, bất kể người xuất sắc đến đâu, ở bên cạnh anh cũng mất đi màu sắc.
Đúng vậy, sao trời sao có thể giành sự chói sáng với mặt trăng?
Người đàn ông như vậy, vốn là của cô ta, là gì có chỗ cho Đường Tuế.
Đường Tuế chỉ có gương mặt quyến rũ này.
Hoắc Chi Châu có thể nhìn cô, chắc chắc cũng nhìn cô ta.
Không thì sau này cô ta dựa vào tên Đường Tuế, vào trong biệt thự của Hoắc Chi Châu ở.
Rất nhanh, trong lòng Đường Thiển Thiển đã đưa ra quyết định.
Hừ, Đường Thiển Thiển chắc chắn phải xứng với người đàn ông tốt nhất thế giới.
Trước kia tầm nhìn cô ta hạn hẹp, cho rằng Hoắc Vân Xuyên là người đàn ông tốt nhất kia.
Cô lập tức duỗi tay giữ bà cụ lại.
"Bà, bà đừng vội, cháu cảm thấy Hoắc Chi Châu rất tốt."
"Đối xử với cháu cũng vô cùng tốt, bà, bây giờ bà đã lớn tuổi, không nên vội vàng như vậy, phải giữ sức khỏe cho tốt, bà chờ cháu kết hôn sẽ đưa bà đến ở."
Đường Tuế nói, mặt mày cong cong cười cười.
Bà cụ nghe thế, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
"Cháu nói thật chứ?"
Trong lòng bà vẫn nghi ngờ, không tin mấy.
"Đương nhiên là thật, cháu lừa bà chuyện này làm gì."
Thấy vẻ mặt Đường Tuế không giống giả bộ.
Lúc bấy giờ bà cụ mới yên tâm, từ tốn nói: "Bà chỉ cần Tuế Tuế vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi."
Lòng bà được an ủi, chỉ có Tuế Tuế mới lo nghĩ cho bà như vậy.
Đứa bé ngoan, còn muốn kết hôn rồi đưa bà đi.
Đường Tuế nghĩ vậy thật, chờ khi nào giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu bị xóa sạch, bọn họ đương nhiên cũng có thể ở bên nhau.
Như vậy...
Đến lúc đó, Hoắc Chi Châu ra lệnh, bố mẹ Đường nào dám không nghe.
Hai bà cháu vui vẻ hòa thuận nói chuyện bên này.
Đường Thiển Thiển đứng cách đó không xa, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm chiếc vòng ngọc trên cổ tay Đường Tuế.
Bà già đáng chết này.
Trước đó cô ta nhiều lần nói với bà rằng cô ta rất muốn cái vòng tay này, bà đều không cho.
Nói gì mà, vật này quá quý giá, cô ta còn nhỏ tuổi không cầm được.
Giờ thì sao?
Con khốn Đường Tuế này thì lớn hơn cô ta bao nhiêu? Bà già chết tiệt, sẽ chết không được tử tế.
"Thiển Thiển, em gái này của cậu bây giờ sống tốt quá, bắt đầu trở nên kiêu ngạo rồi đấy!"
Lúc này, một cơn gió thơm thổi qua, vài cô gái vừa nãy xáp lại gần Đường Tuế lần lượt đi tới, vây quanh Đường Thiển Thiển.
"Haizz." Đường Thiển Thiển cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Chắc không phải đâu, Tuế Tuế trước giờ rất ngoan."
"Thiển Thiển, cậu đúng là quá lương thiện, cứ tiếp tục như vậy sẽ bị Đường Tuế ngồi lên đầu.". ngôn tình hay
"Đúng đó, bị cô ta bắt nạt chết luôn." Nghe vậy, nụ cười trên mặt Đường Thiển Thiển cứng đó, tay siết chặt lại.
Trước kia cô ta chưa từng hối hận về chuyện này, bởi trong tưởng tượng của cô ta, Hoắc Chi Châu chẳng phải người tốt, dù giàu có đến đâu cũng là một kẻ tàn phế, một kẻ biến thái.
Nhưng, hôm nay sau khi gặp được, trong lòng cô ta đã bắt đầu hối hận.
Hoắc Chi Châu dù tàn phế nhưng ngồi đó vẫn khiến người khác kinh sợ như gặp thần tiên.
Xung quanh, bất kể người xuất sắc đến đâu, ở bên cạnh anh cũng mất đi màu sắc.
Đúng vậy, sao trời sao có thể giành sự chói sáng với mặt trăng?
Người đàn ông như vậy, vốn là của cô ta, là gì có chỗ cho Đường Tuế.
Đường Tuế chỉ có gương mặt quyến rũ này.
Hoắc Chi Châu có thể nhìn cô, chắc chắc cũng nhìn cô ta.
Không thì sau này cô ta dựa vào tên Đường Tuế, vào trong biệt thự của Hoắc Chi Châu ở.
Rất nhanh, trong lòng Đường Thiển Thiển đã đưa ra quyết định.
Hừ, Đường Thiển Thiển chắc chắn phải xứng với người đàn ông tốt nhất thế giới.
Trước kia tầm nhìn cô ta hạn hẹp, cho rằng Hoắc Vân Xuyên là người đàn ông tốt nhất kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.