Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 447
Linh Miêu
08/02/2023
“Ôi chao, cô làm xong rồi hả! Hèn chi vừa rồi tôi ngửi thấy mùi thơm! Cảm giác hôm nay rất tốt đó.”
Hoắc Vân Xuyên sững sờ, chỉ thấy Lục Nghiễn hấp tấp chạy lại đón tiếp.
Ai mà có mặt mũi lớn như vậy?
Rất nhanh nghi vấn đã được giải đáp.
Thiếu nữ được Lục Nghiễn cung cung kính kính đón vào mặc váy đen dài bó sát người, nhưng vì được xẻ tà nơi bắp đùi nên lúc đi làm đôi chân dài sáng loáng như ẩn như hiện, trắng và đen tạo nên sự tương phản rõ ràng.
Nhìn thấy người này, gã trợn mắt lên. Gương mặt đó... ở trong mắt Hoắc Vân Xuyên, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nghẹn mãi gã mới thốt lên lời.
"Đường Tuế?"
Đường Tuế nhíu mày nhìn sang.
Hoắc Vân Xuyên đã đi tới, ánh mắt ra vẻ cao cao tại thượng, liếc nhìn Đường Tuế: “Sao cô tới đây?”
Cô chẳng qua chỉ là một đứa hầu gái thấp hèn mà thôi, cho dù chú út có thích thú với đồ lạ thì cũng không có được cái thể diện gì đâu! Hơn nữa, cô biết nấu ăn ư?
Còn nấu cho chú út, thật ư? Ăn vào không sợ bị độc chết à.
Hay là biết gã tới nên cố ý đi đến trước mặt gã, thấy sang sang bắt quàng làm họ.
Ha.
Nhìn khuôn mặt này, đầu óc Đường Tuế tự động hiện lên ký ức liên quan đến gã.
Người nguyên chủ... thích thầm.
Đồng thời cũng thằng đàn ông Đường Thiển Thiển mập mờ.
Chỉ có điều, Hoắc Vân Xuyên cũng giống những kẻ kia thôi, từ đầu đến cuối đều xem nguyên chủ là trò cười.
Ánh mắt Đường Tuế xoay vòng, thậm chỉ không thèm nhìn thẳng gã.
Lúc trước thấy cái bộ dạng ra vẻ hơn người bước vào nhà họ Đường của gã đã thấy chướng mắt rồi.
Ai ngờ giờ còn đến đây nữa.
Hơn nữa là Đường Thiển Thiển chân trước vừa đến gã chân sau cũng đến, nếu để Hoắc Vân Xuyên biết Đường Thiển Thiển lại đây làm gì thì... không biết có tức điên lên không.
Xem ra, sau này cô phải giúp bọn họ gặp mặt ở đây rồi.
Đến lúc đó để cô xem thử Hoắc Vân Xuyên sẽ đối mặt với cái nón xanh của mình như thế nào.
Nghĩ chút thôi đã cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Anh quản được sao?”
Đường Tuế khinh một câu, giọng điệu cũng khá khó nghe.
“Cô...”
Sắc mặt Hoắc Vân Xuyên khó coi: "Lục Nghiễn, người thế nào cũng có thể vào đây sao? Còn nấu ăn cho chú út của tôi nữa? Đùa à?” Gã lạnh giọng chất vấn.
Đường Tuế không để ý lắm, cười như không cười.
Quả nhiên, một giây sau...
“Cậu Lục, sau này cô Đường sẽ ở lại đây, hơn nữa, mọi chuyện cô ấy làm ở đây đều đã được cậu chủ cho phép, hi vọng cậu có thể tôn kính cô đường một chút.”
Trên mặt của Lục Nghiễn đã không còn ý cười. Hoắc Vân Xuyên không dám tin.
Đường Tuế là cái thá gì? Dốt nát, thô bỉ, cũng xứng được gã tôn kính?
Hơn nữa, cơm của Hoắc Chi Châu đã nấu xong rồi, Lục Nghiễn không đi gọi người dùng cơm mà ở chỗ này hát đệm.
Có thất trách không?
"Đúng thế." Lục Nghiễn gật đầu.
Hoắc Vân Xuyên cười mỉa: “Lục Nghiễn, tuổi cậu không lớn lắm mà đã bắt đầu bị bệnh rồi à, hay là già rồi nên lẩm cẩm?”
Lục Nghiễn mặt không cảm xúc: “Cậu Lục, tôi cảm thấy, là cậu lẩm cẩm mới đúng.”
Thái độ hờ hững nhẹ nhàng, rõ ràng chỉ là một quản gia thôi mà khí thế còn xịn hơn cậu cả Hoắc Vân Xuyên này.
Điều này càng làm Đường Tuế tò mò hơn, chờ một lúc nữa, gã sẽ rơi vào thế hạ phong.
Cô cười hì hì ngồi xuống, người hầu lập tức bưng điểm tâm và hồng trà đến, thái độ cung kính như Đường Tuế mới là chủ nhân của nơi này.
Đường Tuế vẫn ung dung bưng ly hồng trà lên, chậm rãi uống vào.
Mà Hoắc Vân Xuyên đi tới nơi này, chỉ mới uống được nước dãi!
Hoắc Vân Xuyên sững sờ, chỉ thấy Lục Nghiễn hấp tấp chạy lại đón tiếp.
Ai mà có mặt mũi lớn như vậy?
Rất nhanh nghi vấn đã được giải đáp.
Thiếu nữ được Lục Nghiễn cung cung kính kính đón vào mặc váy đen dài bó sát người, nhưng vì được xẻ tà nơi bắp đùi nên lúc đi làm đôi chân dài sáng loáng như ẩn như hiện, trắng và đen tạo nên sự tương phản rõ ràng.
Nhìn thấy người này, gã trợn mắt lên. Gương mặt đó... ở trong mắt Hoắc Vân Xuyên, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nghẹn mãi gã mới thốt lên lời.
"Đường Tuế?"
Đường Tuế nhíu mày nhìn sang.
Hoắc Vân Xuyên đã đi tới, ánh mắt ra vẻ cao cao tại thượng, liếc nhìn Đường Tuế: “Sao cô tới đây?”
Cô chẳng qua chỉ là một đứa hầu gái thấp hèn mà thôi, cho dù chú út có thích thú với đồ lạ thì cũng không có được cái thể diện gì đâu! Hơn nữa, cô biết nấu ăn ư?
Còn nấu cho chú út, thật ư? Ăn vào không sợ bị độc chết à.
Hay là biết gã tới nên cố ý đi đến trước mặt gã, thấy sang sang bắt quàng làm họ.
Ha.
Nhìn khuôn mặt này, đầu óc Đường Tuế tự động hiện lên ký ức liên quan đến gã.
Người nguyên chủ... thích thầm.
Đồng thời cũng thằng đàn ông Đường Thiển Thiển mập mờ.
Chỉ có điều, Hoắc Vân Xuyên cũng giống những kẻ kia thôi, từ đầu đến cuối đều xem nguyên chủ là trò cười.
Ánh mắt Đường Tuế xoay vòng, thậm chỉ không thèm nhìn thẳng gã.
Lúc trước thấy cái bộ dạng ra vẻ hơn người bước vào nhà họ Đường của gã đã thấy chướng mắt rồi.
Ai ngờ giờ còn đến đây nữa.
Hơn nữa là Đường Thiển Thiển chân trước vừa đến gã chân sau cũng đến, nếu để Hoắc Vân Xuyên biết Đường Thiển Thiển lại đây làm gì thì... không biết có tức điên lên không.
Xem ra, sau này cô phải giúp bọn họ gặp mặt ở đây rồi.
Đến lúc đó để cô xem thử Hoắc Vân Xuyên sẽ đối mặt với cái nón xanh của mình như thế nào.
Nghĩ chút thôi đã cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Anh quản được sao?”
Đường Tuế khinh một câu, giọng điệu cũng khá khó nghe.
“Cô...”
Sắc mặt Hoắc Vân Xuyên khó coi: "Lục Nghiễn, người thế nào cũng có thể vào đây sao? Còn nấu ăn cho chú út của tôi nữa? Đùa à?” Gã lạnh giọng chất vấn.
Đường Tuế không để ý lắm, cười như không cười.
Quả nhiên, một giây sau...
“Cậu Lục, sau này cô Đường sẽ ở lại đây, hơn nữa, mọi chuyện cô ấy làm ở đây đều đã được cậu chủ cho phép, hi vọng cậu có thể tôn kính cô đường một chút.”
Trên mặt của Lục Nghiễn đã không còn ý cười. Hoắc Vân Xuyên không dám tin.
Đường Tuế là cái thá gì? Dốt nát, thô bỉ, cũng xứng được gã tôn kính?
Hơn nữa, cơm của Hoắc Chi Châu đã nấu xong rồi, Lục Nghiễn không đi gọi người dùng cơm mà ở chỗ này hát đệm.
Có thất trách không?
"Đúng thế." Lục Nghiễn gật đầu.
Hoắc Vân Xuyên cười mỉa: “Lục Nghiễn, tuổi cậu không lớn lắm mà đã bắt đầu bị bệnh rồi à, hay là già rồi nên lẩm cẩm?”
Lục Nghiễn mặt không cảm xúc: “Cậu Lục, tôi cảm thấy, là cậu lẩm cẩm mới đúng.”
Thái độ hờ hững nhẹ nhàng, rõ ràng chỉ là một quản gia thôi mà khí thế còn xịn hơn cậu cả Hoắc Vân Xuyên này.
Điều này càng làm Đường Tuế tò mò hơn, chờ một lúc nữa, gã sẽ rơi vào thế hạ phong.
Cô cười hì hì ngồi xuống, người hầu lập tức bưng điểm tâm và hồng trà đến, thái độ cung kính như Đường Tuế mới là chủ nhân của nơi này.
Đường Tuế vẫn ung dung bưng ly hồng trà lên, chậm rãi uống vào.
Mà Hoắc Vân Xuyên đi tới nơi này, chỉ mới uống được nước dãi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.