Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 452
Linh Miêu
08/02/2023
“Nấu trà tiêu thực xong rồi hả.”
Tay Đường Tuế dời khỏi bụng Hoắc Chi Châu rồi bước nhanh đến trước mặt Lục Nghiễn: “Đưa tôi đi.”
"Được."
Lục Nghiễn đưa khay trong tay cho Đường Tuế, mình thì đóng cửa ra ngoài.
“Cậu chủ.” Đường Tuế bưng khay, cười khanh khách ngồi quỳ xuống trước bàn trà, nhẹ nhàng bưng trà trong khay lên, ngước đầu, nở một nụ cười ngọt ngào.
“Có thể uống rồi.”
Trong lòng Hoắc Chi Châu vốn còn đang tức giận vì bị quấy rầy, thế nhưng không biết tại sao, vừa nhìn thấy nụ cười này của Đường Tuế, tất cả đều đã vứt ra sau đầu.
"Ừm."
Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhận lấy chén trà, ngửa đầu uống sạch.
Đường Tuế: “...”
Sao không nhấp nháp hương vị mà uống sạch luôn rồi.
Có hơi... lạ nha.
“cậu chủ...”
Đôi mắt treo veo nhìn chằm chằm Hoắc Chi Châu.
“Tôi cảm giác, vẫn rất không thoải mái."
Nói rồi Hoắc Chi Châu rũ mắt xuống, ánh mắt rơi lên bụng mình.
Đường Tuế lập tức hiểu ý đi lên trước nhẹ nhàng vươn tay ra đặt lên bụng anh, dịu dàng xoa.
Ánh mắt buổi chiều xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu vào.
Rọi lên người hai người, năm tháng tĩnh lặng.
Đường Tuế đã có chút buồn ngủ.
Đột nhiên, Hoắc Chi Châu bắt đầu nói chuyện.
“Thật ra công việc của Lục Nghiễn rất bận.”
Câu nói không đầu không đuôi làm Đường Tuế vốn đang ngủ gà ngủ gật càng thêm không hiểu gì.
Cô gãi đầu một cái.
“Hả?”
Cậu chủ ra vẻ thần bí gì đây.
“Khụ...” tay Hoắc Chi Châu đặt bên môi, vẻ mặt cũng có xíu xiu lúng túng.
“Công việc của Lục Nghiễn rất bận thì có liên quan gì đến tôi đâu.”
Đường Tuế như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
“Cô buồn ngủ thì... đi ngủ chút đi!”
Hoắc Chi Châu thấy cô căn bản không hiểu ý tứ trong lời nói của mình, có lẽ, trong lòng cô cũng không có suy nghĩ nào đâu.
“Được.” Đường Tuế vui sướng đồng ý, cô ngồi xuống sofa bên cạnh Hoắc Chi Châu, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Thoáng chốc Đường Tuế đã ngủ mất.
Hoắc Chi Châu đang nhìn tài liệu trong tay mình, bỗng nhiên cảm thấy trên vai hơi nặng đi.
Quay đầu lại thì thấy cái đầu nhỏ của Đường Tuế đang tựa vào vai mình.
Cái nhìn này của anh có thể thấy được hàng mi cong dài, cái mũi cao thắng và đổi môi căng bóng của cô.
Khi không ngủ thì thông minh nhanh nhẹn, thậm chí mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng mang theo sự quyến rũ.
Nhưng dáng vẻ ngủ lúc này của cô rất yên tĩnh.
Hoắc Chi Châu đặt tài liệu trong tay xuống, bàn tay khớp xương rõ ràng chậm rãi chạm lên má Đường Tuế. Bình thường nhìn cô rất gầy. Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu -10, tổng còn 40.
Đường Tuế đang say giấc nồng, bỗng nhiên nghe trong đầu ồn ào.
Đôi lông mày xinh đẹp chau lạ, đầu khẽ đong đưa, cả người liền chui vào trong ngực Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu thấy cơ thể cô dần tụt xuống, nhanh chóng duỗi tay ôm lấy cô.
Đường Tuế vẫn ngủ say như cũ, thậm chí còn tìm được một góc độ tốt, gò má trắng nõn cũng dán lên ngực Hoắc Chi Châu.
Tay Đường Tuế dời khỏi bụng Hoắc Chi Châu rồi bước nhanh đến trước mặt Lục Nghiễn: “Đưa tôi đi.”
"Được."
Lục Nghiễn đưa khay trong tay cho Đường Tuế, mình thì đóng cửa ra ngoài.
“Cậu chủ.” Đường Tuế bưng khay, cười khanh khách ngồi quỳ xuống trước bàn trà, nhẹ nhàng bưng trà trong khay lên, ngước đầu, nở một nụ cười ngọt ngào.
“Có thể uống rồi.”
Trong lòng Hoắc Chi Châu vốn còn đang tức giận vì bị quấy rầy, thế nhưng không biết tại sao, vừa nhìn thấy nụ cười này của Đường Tuế, tất cả đều đã vứt ra sau đầu.
"Ừm."
Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhận lấy chén trà, ngửa đầu uống sạch.
Đường Tuế: “...”
Sao không nhấp nháp hương vị mà uống sạch luôn rồi.
Có hơi... lạ nha.
“cậu chủ...”
Đôi mắt treo veo nhìn chằm chằm Hoắc Chi Châu.
“Tôi cảm giác, vẫn rất không thoải mái."
Nói rồi Hoắc Chi Châu rũ mắt xuống, ánh mắt rơi lên bụng mình.
Đường Tuế lập tức hiểu ý đi lên trước nhẹ nhàng vươn tay ra đặt lên bụng anh, dịu dàng xoa.
Ánh mắt buổi chiều xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu vào.
Rọi lên người hai người, năm tháng tĩnh lặng.
Đường Tuế đã có chút buồn ngủ.
Đột nhiên, Hoắc Chi Châu bắt đầu nói chuyện.
“Thật ra công việc của Lục Nghiễn rất bận.”
Câu nói không đầu không đuôi làm Đường Tuế vốn đang ngủ gà ngủ gật càng thêm không hiểu gì.
Cô gãi đầu một cái.
“Hả?”
Cậu chủ ra vẻ thần bí gì đây.
“Khụ...” tay Hoắc Chi Châu đặt bên môi, vẻ mặt cũng có xíu xiu lúng túng.
“Công việc của Lục Nghiễn rất bận thì có liên quan gì đến tôi đâu.”
Đường Tuế như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
“Cô buồn ngủ thì... đi ngủ chút đi!”
Hoắc Chi Châu thấy cô căn bản không hiểu ý tứ trong lời nói của mình, có lẽ, trong lòng cô cũng không có suy nghĩ nào đâu.
“Được.” Đường Tuế vui sướng đồng ý, cô ngồi xuống sofa bên cạnh Hoắc Chi Châu, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Thoáng chốc Đường Tuế đã ngủ mất.
Hoắc Chi Châu đang nhìn tài liệu trong tay mình, bỗng nhiên cảm thấy trên vai hơi nặng đi.
Quay đầu lại thì thấy cái đầu nhỏ của Đường Tuế đang tựa vào vai mình.
Cái nhìn này của anh có thể thấy được hàng mi cong dài, cái mũi cao thắng và đổi môi căng bóng của cô.
Khi không ngủ thì thông minh nhanh nhẹn, thậm chí mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng mang theo sự quyến rũ.
Nhưng dáng vẻ ngủ lúc này của cô rất yên tĩnh.
Hoắc Chi Châu đặt tài liệu trong tay xuống, bàn tay khớp xương rõ ràng chậm rãi chạm lên má Đường Tuế. Bình thường nhìn cô rất gầy. Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu -10, tổng còn 40.
Đường Tuế đang say giấc nồng, bỗng nhiên nghe trong đầu ồn ào.
Đôi lông mày xinh đẹp chau lạ, đầu khẽ đong đưa, cả người liền chui vào trong ngực Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu thấy cơ thể cô dần tụt xuống, nhanh chóng duỗi tay ôm lấy cô.
Đường Tuế vẫn ngủ say như cũ, thậm chí còn tìm được một góc độ tốt, gò má trắng nõn cũng dán lên ngực Hoắc Chi Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.