Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 496
Linh Miêu
08/02/2023
Thật ra chính anh cũng không rõ, tại sao mình lại đột nhiên muốn sờ mặt Đường Tuế.
"Không có gì."
Lục Thời Minh có chút xấu hổ thả tay xuống, tầm mắt chuyển sang một bên.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Thời Minh -4, giá trị hắc hóa còn lại 50. Này, thật sự lợi hại như thế?
Cô cảm thấy mình đến nơi này, thật sự là đến đúng rồi, một đêm này, chẳng qua chỉ là đùa giỡn một chút thôi, mà đã trừ nhiều giá trị hắc hóa như vậy.
Cảm giác thật không tệ.
Thật sự là quá lời rồi! Cơ hội như vậy, cô thật sự muốn nhiều hơn nữa.
Đường Tuế đảo mắt, nụ cười biến mất.
"Đã trễ thế này, chúng ta đợi một chút nữa rồi hãy đi ra ngoài!"
Đường Tuế cầm cổ tay Lục Thời Minh lên, nhìn ở giữa một cái.
"Được."
Lục Thời Minh gật đầu.
"Mười một giờ."
Đường Tuế cau mày, lại ngước mắt lên, tập trung tinh thần nhìn về phía Lục Thời Minh.
"Làm sao thế?" "Vậy tại sao anh không biến hình!"
Hàm răng trắng như tuyết của Đường Tuế cắn chặt môi dưới, không nhịn được hỏi.
"Biến hình gì?"
Lục Thời Minh giả vờ như không biết hỏi ngược lại.
"Mấy ngày trước, vào ban đêm tính cách của anh trở nên rất kỳ quái, có lúc, trên đầu còn có lỗ tai chó sói, hôm nay... Hình như có vẻ khá bình thường, cũng không có lỗ tai dài."
Vừa nói, Đường Tuế vừa vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, chạm vào đầu Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh đưa tay đặt trên môi, ho một tiếng, lúc này mới đưa mắt nhìn Đường Tuế.
"Tôi uống thuốc."
Đường Tuế chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ thẳng thắn nói chuyện này cho cô.
Không nhịn được trợn to mắt.
"Anh, anh... làm sao biết..."
Giọng nói mềm mại của cô vang lên, vẫn mang theo một chút ngập ngừng.
"Nếu tôi đã lựa chọn sống chung với cô cả đời, thì tôi cảm thấy phải nói cho cô biết."
Đôi môi mỏng của Lục Thời Minh khẽ mím lại, đôi mắt hẹp và sắc bén cũng hiện lên một tia sáng ấm áp.
"À..."
Đột nhiên biết được bí mật cuối cùng, Đường Tuế có chút dại ra.
Vì vậy nên quyết định nói cho cô.
"Thật ra thì mẹ tôi, không phải là con người."
Lúc Lục Thời Minh nói ra lời này, tầm mắt vẫn luôn rơi vào trên người Đường Tuế, giống như muốn nhìn thấy manh mối gì đó ở trên người cô.
Nhưng anh phát hiện, vẻ mặt Đường Tuế vẫn luôn không có bất kỳ thay đổi nào.
Ngược lại... cô không quan tâm đến nó.
Đường Tuế đúng là không quan tâm.
Dù sao thì, bản thân cô cũng không phải là con người, cô là một cây nhân sâm cao quý mà thôi.
"Cô không sợ sao?"
Lục Thời Minh không nhịn được, bắt đầu hỏi.
"Không sợ nha!"
Đường Tuế lắc đầu.
"Mẹ tôi là một người sói, cho nên, trên người tôi cũng có huyết thống giống như của người sói, vào khoảng ngày mười lăm hàng tháng, vào ban đêm, cơ thể tôi không có cách nào để khống chế được sẽ xảy ra một số thay đổi."
"Tôi chính là một kẻ ngoại lai."
Giọng nói của Lục Thời Minh dần trở nên trầm thấp.
"Tôi cảm thấy, vào buổi tối lỗ tai sói của anh cũng khá dễ thương, tôi cũng rất thích."
"Anh cũng có thể không uống thuốc, tôi cũng không sợ."
Đường Tuế cười ngọt ngào.
Lục Thời Minh hơi ngẩn ra, lúc này cũng nhớ đến đoạn video mình xem qua, đúng là ở trong đó, cô không hề sợ mình một chút nào.
Ngược lại, ban đêm hai người họ còn ở chung vô cùng hòa hợp, như thể đã quen biết nhau từ lâu.
"Ừ."
Lục Thời Minh gật đầu một cái.
"Chỉ là, hình như cái này quấy nhiễu anh, có phải anh đang suy nghĩ cách làm sao để giải trừ nó đúng không?"
Đường Tuế lại hỏi.
"Không có gì."
Lục Thời Minh có chút xấu hổ thả tay xuống, tầm mắt chuyển sang một bên.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Thời Minh -4, giá trị hắc hóa còn lại 50. Này, thật sự lợi hại như thế?
Cô cảm thấy mình đến nơi này, thật sự là đến đúng rồi, một đêm này, chẳng qua chỉ là đùa giỡn một chút thôi, mà đã trừ nhiều giá trị hắc hóa như vậy.
Cảm giác thật không tệ.
Thật sự là quá lời rồi! Cơ hội như vậy, cô thật sự muốn nhiều hơn nữa.
Đường Tuế đảo mắt, nụ cười biến mất.
"Đã trễ thế này, chúng ta đợi một chút nữa rồi hãy đi ra ngoài!"
Đường Tuế cầm cổ tay Lục Thời Minh lên, nhìn ở giữa một cái.
"Được."
Lục Thời Minh gật đầu.
"Mười một giờ."
Đường Tuế cau mày, lại ngước mắt lên, tập trung tinh thần nhìn về phía Lục Thời Minh.
"Làm sao thế?" "Vậy tại sao anh không biến hình!"
Hàm răng trắng như tuyết của Đường Tuế cắn chặt môi dưới, không nhịn được hỏi.
"Biến hình gì?"
Lục Thời Minh giả vờ như không biết hỏi ngược lại.
"Mấy ngày trước, vào ban đêm tính cách của anh trở nên rất kỳ quái, có lúc, trên đầu còn có lỗ tai chó sói, hôm nay... Hình như có vẻ khá bình thường, cũng không có lỗ tai dài."
Vừa nói, Đường Tuế vừa vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, chạm vào đầu Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh đưa tay đặt trên môi, ho một tiếng, lúc này mới đưa mắt nhìn Đường Tuế.
"Tôi uống thuốc."
Đường Tuế chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ thẳng thắn nói chuyện này cho cô.
Không nhịn được trợn to mắt.
"Anh, anh... làm sao biết..."
Giọng nói mềm mại của cô vang lên, vẫn mang theo một chút ngập ngừng.
"Nếu tôi đã lựa chọn sống chung với cô cả đời, thì tôi cảm thấy phải nói cho cô biết."
Đôi môi mỏng của Lục Thời Minh khẽ mím lại, đôi mắt hẹp và sắc bén cũng hiện lên một tia sáng ấm áp.
"À..."
Đột nhiên biết được bí mật cuối cùng, Đường Tuế có chút dại ra.
Vì vậy nên quyết định nói cho cô.
"Thật ra thì mẹ tôi, không phải là con người."
Lúc Lục Thời Minh nói ra lời này, tầm mắt vẫn luôn rơi vào trên người Đường Tuế, giống như muốn nhìn thấy manh mối gì đó ở trên người cô.
Nhưng anh phát hiện, vẻ mặt Đường Tuế vẫn luôn không có bất kỳ thay đổi nào.
Ngược lại... cô không quan tâm đến nó.
Đường Tuế đúng là không quan tâm.
Dù sao thì, bản thân cô cũng không phải là con người, cô là một cây nhân sâm cao quý mà thôi.
"Cô không sợ sao?"
Lục Thời Minh không nhịn được, bắt đầu hỏi.
"Không sợ nha!"
Đường Tuế lắc đầu.
"Mẹ tôi là một người sói, cho nên, trên người tôi cũng có huyết thống giống như của người sói, vào khoảng ngày mười lăm hàng tháng, vào ban đêm, cơ thể tôi không có cách nào để khống chế được sẽ xảy ra một số thay đổi."
"Tôi chính là một kẻ ngoại lai."
Giọng nói của Lục Thời Minh dần trở nên trầm thấp.
"Tôi cảm thấy, vào buổi tối lỗ tai sói của anh cũng khá dễ thương, tôi cũng rất thích."
"Anh cũng có thể không uống thuốc, tôi cũng không sợ."
Đường Tuế cười ngọt ngào.
Lục Thời Minh hơi ngẩn ra, lúc này cũng nhớ đến đoạn video mình xem qua, đúng là ở trong đó, cô không hề sợ mình một chút nào.
Ngược lại, ban đêm hai người họ còn ở chung vô cùng hòa hợp, như thể đã quen biết nhau từ lâu.
"Ừ."
Lục Thời Minh gật đầu một cái.
"Chỉ là, hình như cái này quấy nhiễu anh, có phải anh đang suy nghĩ cách làm sao để giải trừ nó đúng không?"
Đường Tuế lại hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.