Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 547
Linh Miêu
08/02/2023
Đường Tuế chớp chớp mắt, tên này nghe rất hay.
"Tên mẹ anh nghe hay quá!"
Đường Tuế cười rạng rỡ, hàng mi mảnh dài hơi rung động.
"Đúng vậy."
Tần Tiện Dư khẽ gật đầu.
"Tôi đưa hoa cho anh, anh có vui không?"
Đường Tuế ngẩng đầu hỏi.
"Vui chứ!"
Tần Tiện Dư cảm thấy, có thể nhận được lời, hoặc nhiều hoặc ít cũng là một chuyện đáng vui mừng.
"Vậy anh xem cổ tôi này, sáng không?"
Nói đoạn, Đường Tuế ngửa cổ, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh như thiên nga.
"Hả??"
Tần Tiện Dư tỏ vẻ không hiểu.
"Vậy anh nhìn tay tôi đi, trống không đúng chưa?"
Đường Tuế nói, sau đó giơ đôi tay trắng nõn đến trước mặt Tần Tiện Dư, nhìn thẳng vào Tần Tiện Dư.
"Cô muốn quà?"
Tần Tiện Dư cuối cùng cũng bất giác nhận ra điều gì đó.
"Đúng rồi."
Đường Tuế gật mạnh đầu.
"Anh không đưa tôi thứ gì à?"
"Có qua có lại, phải không?"
Đường Tuế cười hì hì nhìn Tần Tiện Dư.
Khóe miệng Tần Tiện Dư hơi cong lên.
"Được, chúng ta đi trung tâm thương mại." Tần Tiện Dư chợt đứng dậy, đi về phía trước bài bước, quay đầu lại, nhìn Đường Tuế còn đứng bất động tại chỗ, "Sao cô không đi?"
"Thật ra anh tùy tiện tìm thứ gì đó trong nhà cho tôi là được, không cần phiền phức vậy đâu."
Đường Tuế không muốn ra ngoài, chẳng phải chỉ đưa một món quà nho nhỏ thôi sao?
Lấy ngay tại chỗ là được.
"Chỗ này tôi không có gì có thể cho cô."
"Hơn nữa, tôi muốn ra ngoài một lát."
Tần Tiện Dư nói xong chân dài sải bước, đi ra ngoài.
Lúc sắp đi đến cửa, anh vẫn không nghe thấy đằng sau có động tĩnh gì, hơi tạm dừng một chút.
"Có đi không? Nếu không đi thì không cần đi nữa."
"Đi đi đi, sao có thể không đi chứ??"
Khóe miệng Tần Tiện Dư hơi cong lên, vẻ mặt cũng trở nên bay bổng.
Đường Tuế về phòng mình, tùy tiện tìm một cái váy mặc vào, lúc xuống lầu, Tần Tiện Dư đã đứng chờ dưới lầu.
"Chúng ta đi thôi!"
Cô đứng bên cạnh Tần Tiện Dư, mềm giọng nói một câu.
"Ừ."
Tần Tiện Dư vừa chuẩn bị nhấc chân đi, quay đầu lại thấy Đường Tuế vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Dì, dì có đi không?"
Đảo mắt đã thấy Đường Tuế giống như bươm bướng nhằm đến dì Tần ngồi trên ghế sô pha.
"Dì không đi, hai đứa đi dạo đi!"
Tuy dì Tần rất thích. nhưng dì cũng biết lúc này không nên đi làm bóng đèn.
"Lát nữa dì muốn nghỉ ngơi."
Đường Tuế gật gật đầu, "Vâng ạ, cháu đi với Tần Tiện Dư đây."
"Được."
Dì Tần mỉm cười, vẫy vẫy tay, nhìn theo bọn họ rời đi.
Lần này ra ngoài là Tần Tiện Dư lái xe, Đường Tuế ngồi ở ghế phụ.
"Cái này hình như có vẻ hơi chật."
Lúc Đường Tuế thắt dây an toàn, sức lực trên tay ít nhiều nới lỏng.
Đặc biệt là khom lưng, mãi không thắt được dây an toàn.
"Để tôi."
Tần Tiện Dư nghiêng người qua, duỗi tay cầm lấy dây an toàn, cạch một tiếng thắt cho cô.
Bởi vì hai người quá gần nhau, hơi thở ngọt ngào của Đường Tuế đều phải lên má Tần Tiện Dư.
"Tần Tiện Dư."
"Cảm ơn."
Giọng Đường Tuế mềm mại ngọt ngào.
"Ừ."
Bởi vì quá gần, điều này khiến cho giọng nói của Tần Tiện Dư hơi thô ráo không được tự nhiên.
"Tên mẹ anh nghe hay quá!"
Đường Tuế cười rạng rỡ, hàng mi mảnh dài hơi rung động.
"Đúng vậy."
Tần Tiện Dư khẽ gật đầu.
"Tôi đưa hoa cho anh, anh có vui không?"
Đường Tuế ngẩng đầu hỏi.
"Vui chứ!"
Tần Tiện Dư cảm thấy, có thể nhận được lời, hoặc nhiều hoặc ít cũng là một chuyện đáng vui mừng.
"Vậy anh xem cổ tôi này, sáng không?"
Nói đoạn, Đường Tuế ngửa cổ, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh như thiên nga.
"Hả??"
Tần Tiện Dư tỏ vẻ không hiểu.
"Vậy anh nhìn tay tôi đi, trống không đúng chưa?"
Đường Tuế nói, sau đó giơ đôi tay trắng nõn đến trước mặt Tần Tiện Dư, nhìn thẳng vào Tần Tiện Dư.
"Cô muốn quà?"
Tần Tiện Dư cuối cùng cũng bất giác nhận ra điều gì đó.
"Đúng rồi."
Đường Tuế gật mạnh đầu.
"Anh không đưa tôi thứ gì à?"
"Có qua có lại, phải không?"
Đường Tuế cười hì hì nhìn Tần Tiện Dư.
Khóe miệng Tần Tiện Dư hơi cong lên.
"Được, chúng ta đi trung tâm thương mại." Tần Tiện Dư chợt đứng dậy, đi về phía trước bài bước, quay đầu lại, nhìn Đường Tuế còn đứng bất động tại chỗ, "Sao cô không đi?"
"Thật ra anh tùy tiện tìm thứ gì đó trong nhà cho tôi là được, không cần phiền phức vậy đâu."
Đường Tuế không muốn ra ngoài, chẳng phải chỉ đưa một món quà nho nhỏ thôi sao?
Lấy ngay tại chỗ là được.
"Chỗ này tôi không có gì có thể cho cô."
"Hơn nữa, tôi muốn ra ngoài một lát."
Tần Tiện Dư nói xong chân dài sải bước, đi ra ngoài.
Lúc sắp đi đến cửa, anh vẫn không nghe thấy đằng sau có động tĩnh gì, hơi tạm dừng một chút.
"Có đi không? Nếu không đi thì không cần đi nữa."
"Đi đi đi, sao có thể không đi chứ??"
Khóe miệng Tần Tiện Dư hơi cong lên, vẻ mặt cũng trở nên bay bổng.
Đường Tuế về phòng mình, tùy tiện tìm một cái váy mặc vào, lúc xuống lầu, Tần Tiện Dư đã đứng chờ dưới lầu.
"Chúng ta đi thôi!"
Cô đứng bên cạnh Tần Tiện Dư, mềm giọng nói một câu.
"Ừ."
Tần Tiện Dư vừa chuẩn bị nhấc chân đi, quay đầu lại thấy Đường Tuế vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Dì, dì có đi không?"
Đảo mắt đã thấy Đường Tuế giống như bươm bướng nhằm đến dì Tần ngồi trên ghế sô pha.
"Dì không đi, hai đứa đi dạo đi!"
Tuy dì Tần rất thích. nhưng dì cũng biết lúc này không nên đi làm bóng đèn.
"Lát nữa dì muốn nghỉ ngơi."
Đường Tuế gật gật đầu, "Vâng ạ, cháu đi với Tần Tiện Dư đây."
"Được."
Dì Tần mỉm cười, vẫy vẫy tay, nhìn theo bọn họ rời đi.
Lần này ra ngoài là Tần Tiện Dư lái xe, Đường Tuế ngồi ở ghế phụ.
"Cái này hình như có vẻ hơi chật."
Lúc Đường Tuế thắt dây an toàn, sức lực trên tay ít nhiều nới lỏng.
Đặc biệt là khom lưng, mãi không thắt được dây an toàn.
"Để tôi."
Tần Tiện Dư nghiêng người qua, duỗi tay cầm lấy dây an toàn, cạch một tiếng thắt cho cô.
Bởi vì hai người quá gần nhau, hơi thở ngọt ngào của Đường Tuế đều phải lên má Tần Tiện Dư.
"Tần Tiện Dư."
"Cảm ơn."
Giọng Đường Tuế mềm mại ngọt ngào.
"Ừ."
Bởi vì quá gần, điều này khiến cho giọng nói của Tần Tiện Dư hơi thô ráo không được tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.