Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 85: Đêm nào boss mất trí nhớ cũng muốn hôn hôn (35)
Linh Miêu
08/02/2023
Cố Trạch Khải và Đường Dao vừa mới kết thúc khoảng thời gian thân mật, Đường Dao vào phòng vệ sinh tắm rửa, Cố Trạch Khải thì dựa vào giường, rít khói.
Anh ta cầm điện thoại lên, lơ đãng liếc nhìn.
Vô tình thấy được email mà Đường Tuế dùng máy tính của Cố Kim Triều gửi cho anh ta.
Cố Trạch Khải trừng to mắt, vội vàng ném điếu thuốc lá trong tay rồi mở email ra.
Nhưng sau khi thấy rõ nội dung email, anh ta tức đến xanh mặt.
Đường Tuế.
Cố Trạch Khải nghiến răng nghiến lợi, nhìn mấy thứ cốt lõi.
Cuối cùng, ánh mắt anh ta rơi vào trên dòng chữ Đường Tuế gửi gắm.
“Với tư cách là thím nhỏ, tôi khuyên cậu đừng suy nghĩ mấy chuyện bàng môn tà đạo nữa, cố gắng đọc sách, cố gắng làm việc.”
“Đùng…”
Cố Trạch Khải tức giận đùng đùng, không kìm chế được nữa.
Điện thoại bị anh ta trực tiếp ném ra ngoài.
Nát bét.
Đường Dao hoảng hốt quấn khăn tắm đi ra, mặt đầy hoang mang nhìn Cố Trạch Khải.
“Anh sao thế?”
Đường Dao luống cuống, lảo đảo đi đến trước mặt anh ta.
Cố Trạch Khải đầy lửa giận không có chỗ để phát tiết, nhưng nếu đụng chạm đến Đường Dao thì anh ta có chút không nỡ.
“Không có chuyện gì cả.”
Anh ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Đường Dao.
“Anh không sao, em đừng lo lắng.”
Đường Dao rưng rưng muốn khóc, điện thoại cũng ném đi rồi mà còn nói không có chuyện gì.
Nhưng cô ta thấy Cố Trạch Khải không muốn nói nên cũng không hỏi lại.
Cố Trạch Khải cúi thấp đầu, ánh mắt lạnh lùng. Xin hãy đọc ????r????yện ????ại ﹏ TR????MTRUYE N.????n ﹏
Trong lòng cũng đầy tức giận.
Đường Tuế, con tiện nhân này, cứ chờ đó cho anh ta.
Từ khi nào mà thứ rác rưởi này cũng có thể chế nhạo anh ta.
Ha, hay là từ trước đến giờ mục đích của cô đều là điều này.
Bằng không thì tại sao sau khi anh ta cưới Đường Dao, thì cô liền gả cho chú nhỏ của anh, trở thành trưởng bối của anh ta rồi nhục mạ anh ta.
Đủ rồi!
“Trạch Khải.”
Đường Dao nhìn thấy khắp người Cố Trạch Khải đều là sự ngoan lệ, thì rúc cơ thể mềm mại vào trong người anh ta, nhẹ giọng an ủi.
Chẳng mấy chốc, hai người họ lại xxx.
Mấy hôm sau.
Đường Tuế nhận được điện thoại của cha mẹ Đường.
“Đường Tuế, hôm nay là sinh nhật mẹ, con có rảnh thì trở về ăn cơm cùng?”
“Nếu là sinh nhật mẹ thì con nhất định sẽ đến.”
Trong ấn tượng của nguyên chủ, cha Đường, mẹ Đường đối xử rất tốt với cô.
Cho nên, Đường Tuế cũng không từ chối.
“Đứa nhỏ ngốc này, ha ha ha.”
Mẹ Đường rất vui vẻ, cười hớn hở.
Nghe những lời này, trái tim của Đường Tuế có chút ngọt ngào.
Tuy nguyên chủ có một người chị gái như Đường Dao, nhưng cha mẹ của cô đều rất tốt.
“Được, con biết rồi.”
Đường Tuế cúp điện thoại, đứng trong phòng để đồ chọn quần áo, cuối cùng cũng chọn được một bộ váy màu hồng, nhìn không quá long trọng, nhưng cũng không qua loa tùy tiện.
Thay quần áo xong, Đường Tuế lại kéo ngăn tủ ra, chọn một bộ ngọc bích, định tặng cho mẹ Đường.
Thế nhưng khi đến Nhà họ Đường, Đường Tuế mới nhận ra đó cũng không phải là bữa tiệc gia đình như mẹ Đường nói.
Trước cửa ra vào đều là xe xịn, người ra vào rất nhiều.
Đường Tùy cau mày, vừa mới đi vào.
Cô đã nhìn thấy mẹ Đường vô cùng khoa trương chạy về phía cô.
“Ái chà chà, Đường Tuế nhà chúng ta trở về rồi, đúng là tốt quá.”
Tuy rất nhiệt tình, nhưng không hiểu sao, trong lòng Đường Tuế lại cảm thấy không thoải mái.
Đường Tuế mỉm cười.
“Mẹ, đây là quà của mẹ.”
Anh ta cầm điện thoại lên, lơ đãng liếc nhìn.
Vô tình thấy được email mà Đường Tuế dùng máy tính của Cố Kim Triều gửi cho anh ta.
Cố Trạch Khải trừng to mắt, vội vàng ném điếu thuốc lá trong tay rồi mở email ra.
Nhưng sau khi thấy rõ nội dung email, anh ta tức đến xanh mặt.
Đường Tuế.
Cố Trạch Khải nghiến răng nghiến lợi, nhìn mấy thứ cốt lõi.
Cuối cùng, ánh mắt anh ta rơi vào trên dòng chữ Đường Tuế gửi gắm.
“Với tư cách là thím nhỏ, tôi khuyên cậu đừng suy nghĩ mấy chuyện bàng môn tà đạo nữa, cố gắng đọc sách, cố gắng làm việc.”
“Đùng…”
Cố Trạch Khải tức giận đùng đùng, không kìm chế được nữa.
Điện thoại bị anh ta trực tiếp ném ra ngoài.
Nát bét.
Đường Dao hoảng hốt quấn khăn tắm đi ra, mặt đầy hoang mang nhìn Cố Trạch Khải.
“Anh sao thế?”
Đường Dao luống cuống, lảo đảo đi đến trước mặt anh ta.
Cố Trạch Khải đầy lửa giận không có chỗ để phát tiết, nhưng nếu đụng chạm đến Đường Dao thì anh ta có chút không nỡ.
“Không có chuyện gì cả.”
Anh ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Đường Dao.
“Anh không sao, em đừng lo lắng.”
Đường Dao rưng rưng muốn khóc, điện thoại cũng ném đi rồi mà còn nói không có chuyện gì.
Nhưng cô ta thấy Cố Trạch Khải không muốn nói nên cũng không hỏi lại.
Cố Trạch Khải cúi thấp đầu, ánh mắt lạnh lùng. Xin hãy đọc ????r????yện ????ại ﹏ TR????MTRUYE N.????n ﹏
Trong lòng cũng đầy tức giận.
Đường Tuế, con tiện nhân này, cứ chờ đó cho anh ta.
Từ khi nào mà thứ rác rưởi này cũng có thể chế nhạo anh ta.
Ha, hay là từ trước đến giờ mục đích của cô đều là điều này.
Bằng không thì tại sao sau khi anh ta cưới Đường Dao, thì cô liền gả cho chú nhỏ của anh, trở thành trưởng bối của anh ta rồi nhục mạ anh ta.
Đủ rồi!
“Trạch Khải.”
Đường Dao nhìn thấy khắp người Cố Trạch Khải đều là sự ngoan lệ, thì rúc cơ thể mềm mại vào trong người anh ta, nhẹ giọng an ủi.
Chẳng mấy chốc, hai người họ lại xxx.
Mấy hôm sau.
Đường Tuế nhận được điện thoại của cha mẹ Đường.
“Đường Tuế, hôm nay là sinh nhật mẹ, con có rảnh thì trở về ăn cơm cùng?”
“Nếu là sinh nhật mẹ thì con nhất định sẽ đến.”
Trong ấn tượng của nguyên chủ, cha Đường, mẹ Đường đối xử rất tốt với cô.
Cho nên, Đường Tuế cũng không từ chối.
“Đứa nhỏ ngốc này, ha ha ha.”
Mẹ Đường rất vui vẻ, cười hớn hở.
Nghe những lời này, trái tim của Đường Tuế có chút ngọt ngào.
Tuy nguyên chủ có một người chị gái như Đường Dao, nhưng cha mẹ của cô đều rất tốt.
“Được, con biết rồi.”
Đường Tuế cúp điện thoại, đứng trong phòng để đồ chọn quần áo, cuối cùng cũng chọn được một bộ váy màu hồng, nhìn không quá long trọng, nhưng cũng không qua loa tùy tiện.
Thay quần áo xong, Đường Tuế lại kéo ngăn tủ ra, chọn một bộ ngọc bích, định tặng cho mẹ Đường.
Thế nhưng khi đến Nhà họ Đường, Đường Tuế mới nhận ra đó cũng không phải là bữa tiệc gia đình như mẹ Đường nói.
Trước cửa ra vào đều là xe xịn, người ra vào rất nhiều.
Đường Tùy cau mày, vừa mới đi vào.
Cô đã nhìn thấy mẹ Đường vô cùng khoa trương chạy về phía cô.
“Ái chà chà, Đường Tuế nhà chúng ta trở về rồi, đúng là tốt quá.”
Tuy rất nhiệt tình, nhưng không hiểu sao, trong lòng Đường Tuế lại cảm thấy không thoải mái.
Đường Tuế mỉm cười.
“Mẹ, đây là quà của mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.